Lão nhân chân chất xác nhận Trần Đình Tú đã chết sau đó lắc người đi theo Văn Tâm Chiếu.
Hai đệ tử Thiên Ngọc môn quỳ bên cạnh Trần Đình Tú, ôm xác chết gào khóc:
“Sư phụ!”
Việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, ít nhất gây động tĩnh không nhỏ.
Văn Tâm Chiếu biết rõ tất cả, bà trở lại khách viện, thấy Đỗ Vân Tang khoanh chân đả tọa trên tháp ngắn trong các.
Đỗ Vân Tang biết ai đến nhưng không mở mắt ra.
Văn Tâm Chiếu nhìn Đỗ Vân Tang một lúc sau đó nhẹ giọng nói:
“Người Thiên Ngọc môn đó bị giết ngoài cửa Vạn Thú môn, có người nhìn thấy, có lẽ sẽ hơi rắc rối.”
Đỗ Vân Tang vẫn không mở mắt, chậm rãi nói:
“Rắc rối của nàng là rắc rối của ta, nàng có rắc rối gì cứ để ta ngăn, đi nghỉ ngơi đi."
Khóe môi Văn Tâm Chiếu cong lên, từ nhỏ đến lớn bà thích nhất là sư huynh nói những lời như vậy với mình. Văn Tâm Chiếu khẽ ừ, thản nhiên rời đi.
Trong chính điện.
Tây Hải Đường đang tiếp khách đứng bật dậy, không dám tin:
"Đệ nói cái gì?"
Khách quý ngồi hai bên cũng kinh ngạc đứng dậy, hai mặt nhìn nhau.
Triều Kính nhận được thông báo dở khóc dở cười nói:
“Không sai được thưa chưởng môn, đệ tử ngoài sơn môn thấy tận mắt. Bây giờ đệ tử của Thiên Ngọc môn nâng xác chết ở bên ngoài kêu oan, đòi Vạn Thú môn chúng ta cho lẽ công bằng.”
Mặt Tây Hải Đường đen thui, trầm giọng nói:
“Nữ nhân điên kia muốn làm cái gì vậy?"
Lúc trước Văn Tâm Chiếu đánh người, vì nể mặt Thiên Hành tông nên họ đã giúp xóa bỏ, giờ còn công khai giết khách của Vạn Thú môn, bảo Vạn Thú môn phải ăn nói với bên ngoài thế nào?
Thiên Ngọc môn có không ra gì thì ngươi cũng không thể đánh người ngay cửa nhà của ta chứ? Đồn ra ngoài còn gì là thể diện của chúng ta nữa?
Tây Hải Đường suýt bật thốt muốn giết người không thể dẫn đi xa chút rồi hành động sao? Làm thịt ngay trước cửa Vạn Thú môn, uống lộn thuốc đấy à?
Triều Kính thở dài, ai biết nữ nhân điên kia muốn làm cái quái gì.
Tây Hải Đường chắp tay nói với khách:
"Các vị, xin thứ lỗi, ta có chút việc cần giải quyết.”
Mấy người chắp tay nói thông cảm, hoặc nói mời tự nhiên.
Tây Hải Đường sải bước đi ra ngoài, có người khác thay thế tiễn khách.
Tây Hải Đường đến sân trống cạnh đại điện, bước xuống bậc thang xem. Trên bình đài bậc thang giữa sườn núi cao, hai hàng đệ tử Thiên Ngọc môn đầu cột vải trắng, giữa hai hàng người đặt xác chết trùm vải trắng, hiển nhiên là trưởng lão của Thiên Ngọc môn.
Tây Hải Đường hơi nhức đầu, y không thể vì Thiên Ngọc môn tầm thường mà trở mặt với Thiên Hành tông, nhưng dù gì là khách của Vạn Thú môn chết, bị giết ngay ở cửa nhà ngươi, hung thủ giết người xong còn ở trong nhà ngươi, nếu ngươi không cho một lời giải thích lỡ đồn ra ngoài thì người trong thiên hạ sẽ nói sao?
Lời đồn đáng sợ, cái gọi là danh môn chính phái phải biết giữ mặt mũi.
Con người sống trên đời là phàm nhân hay tu sĩ, khi đã vỗ ngực mình đường đường chính chính thì không thể bỏ qua sĩ diện. Đương nhiên không thiếu kẻ mặt lì, nhưng Vạn Thú môn là loại vứt bỏ mặt mũi sao?
Tây Hải Đường vốn định vắng vẻ Trần trưởng lão một lúc rồi mới gặp, kết quả người sống sờ sờ biến thành xác chết nằm ở đây cho y gặp.
Tình cảnh này khiến Tây Hải Đường không biết nên nói cái gì, sớm biết vậy đã sớm gặp người, không chừng người ta đi rồi đã không dẫn đến việc này.
Thôi!
Tây Hải Đường tạm thời không đi xuống gặp đám đệ tử Thiên Ngọc môn, y chuyển hướng tìm người Thiên Hành tông đòi giải thích.
Tây Hải Đường nhanh chóng đến khách viện nơi ở của Thiên Hành tông, một đường thông suốt không bị ngăn cản. Tây Hải Đường gặp Đỗ Vân Tang chắp tay sau lưng đứng chờ ở đình đài lầu các.
Tây Hải Đường cách thật xa đã hỏi tội:
“Đỗ Vân Tang, phu nhân của ngươi làm chuyện tốt!”
Một đám người đi theo sau Tây Hải Đường.
Đỗ Vân Tang xoay người, chờ Tây Hải Đường sắc mặt âm trầm đến gần mới chậm rãi nói:
“Chuyện gì làm Tây Hải huynh tức giận như thế?”
Tây Hải Đường gắt lên:
“Ngươi giả bộ khờ với ta phải không? Đệ tử bổn phái thấy tận mắt phu nhân của ngươi dẫn người giết khách nhân của bổn phái ở ngoài sơn môn, ngươi không định cho ta lời giải thích nào sao?”
Đỗ Vân Tang ồ lên, không cho là đúng nói:
“Thứ không biết trời cao đất rộng đó giết thì giết, có gì mà làm lớn chuyện.”
“Đó là khách của Vạn Thú môn ta! Thiên Hành tông muốn làm gì? Hay để hôm khác đệ tử Vạn Thú môn cũng giết vài người trong Thiên Hành tông thử xem?”
“Ngươi tốt nhất tìm hiểu rõ ràng chuyện thế nào.”
“Tìm hiểu rõ? Được, tốt nhất là bây giờ ngươi nói rõ ra cho ta, người ta nâng xác chết tới đòi ta cho công bằng đây!”
“Thứ đáng chết đó dám chạy đến nơi đây lấy việc Hồng Nương Tề Kinh ra nhục nhã bổn tọa, ngươi nói xem có nên giết không? Nếu không phải nể mặt Vạn Thú môn thì ta đã trực tiếp ra tay. Tây Hải huynh, Vạn Thú môn của huynh thật là không có phẩm cách cao, ai cũng được mời vào. Bây giờ ta nghi ngờ có phải Vạn Thú môn cố ý sắp xếp họ đến kiếm chuyện với ta không.”
“Đừng nói lung tung... Hắn thật sự chạy tới dùng chuyện Hồng Nương Tề Kinh nhục nhã ngươi?”
“Ta không rảnh dây dưa chuyện này với ngươi, tự tìm người Thiên Ngọc môn hỏi đi.”
Mới đuổi nhóm người Tây Hải Đường đi xong lại có người tìm tới cửa, bộ dáng hùng hổ.
Ba chưởng môn Tiêu Dao cung, Tử Kim động, Linh Kim sơn dẫn người cùng đến tìm Đỗ Vân Tang đòi giải thích.
Trần Đình Tú xét cho cùng là tu sĩ của nước Yến, tuy không phải người của ba phái nhưng một mặt nào đó cũng tính là người ba phái. Nếu Trần Đình Tú bị giết ở chỗ khác cũng đành thôi, ân oán khó nói rõ. Quan trọng là chưởng môn ba phái có mặt ở đây, Trần Đình Tú bị người giết ngay dưới mí mắt của họ, đây là muốn tát vào mặt họ?
Người mình bị gi ết chết ngay trước mắt nếu không nói tiếng nào thì không ổn, dù không muốn đắc tội Thiên Hành tông cũng phải đứng ra đòi giải thích, không thì chẳng cách nào ăn nói với tu sĩ hiệu mệnh trong biên cảnh nước Yến.
Trần Đình Tú xem như quang vinh chết, ít khi có cái chết của tu sĩ trong nước Yến mà kinh động đến chưởng môn ba đại phái, từ khi Thiên Ngọc môn khai tông lập phái tới nay chưa từng được đãi ngộ như vậy.
Đỗ Vân Tang lấy lý do như cũ chặn miệng chưởng môn ba phái. Tìm tới cửa, lấy chuyện Hồng Nương Tề Kinh nhục nhã chưởng môn Thiên Hành tông, làm vậy có khác gì tự sát? Người ta có thân phận thế nào? Còn ngươi có thân phận gì?
Đổi lại là họ cũng không chấp nhận chuyện này, rất có thể giết người tại chỗ rồi.
Không biết có phải trong lòng Văn Tâm Chiếu bực tức hay sao mà cố ý gây phiền phức không nhỏ cho Đỗ Vân Tang, nhưng ông đứng ra gánh vác giúp bà, ngăn cản mưa gió để mặc bà tùy hứng.
Đệ tử Thiên Ngọc môn ở trong Vạn Thú môn chịu áp lực lớn, người mấy môn phái lớn hỏi kỹ tình huống. Đa số đệ tử không biết, số ít biết chuyện đâu dám nói Trần Đình Tú muốn lợi dụng Thiên Hành tông đối phó Ngưu Hữu Đạo, khai thật chẳng khác nào công nhiên chuốc rắc rối cho Thiên Ngọc môn, trở về còn muốn lăn lộn trong môn phái không?
Đám người ba đại phái nhóm Tiêu Dao cung có mặt ở đây, họ phải nói đỡ cho tu sĩ nước Yến của mình để đừng quá xấu hổ mất mặt, cũng hy vọng bên Thiên Ngọc môn chịu dàn xếp êm thắm. Có người ba đại phái ám thị, bên Thiên Ngọc môn cũng ảnh ra nói hình như Trần Đình Tú vì chuyện Hồng Nương có đi tìm Văn Tâm Chiếu.
Thế là kẻ giết người vô tội, Thiên Hành tông không bị gì, ba đại phái hát đệm Thiên Ngọc môn cũng an toàn, trách nhiệm đổ hết lên người chết, cho Trần Đình Tú có chết cũng xứng đáng.
Vạn Thú môn xui xẻo theo, khách nhân chết trong nhà thì bên họ ít nhiều gì chịu trách nhiệm, vì hai chữ ‘tình lý’ phải tặng một trăm vạn kim tệ cho Thiên Ngọc môn thay lời xin lỗi.
Tóm lại Thiên Ngọc môn không truy cứu.
Bận rộn xong Tây Hải Đường quay về chính điện đả tọa, hỏi Cừu Sơn tiến đến bẩm báo tình huống:
“Có khi nào liên quan tới Ngưu Hữu Đạo không?”
Cái chết của Trần Đình Tú dính dáng đến Hồng Nương khiến người nghi ngờ Ngưu Hữu Đạo đứng sau lưng bà.