Bên trong đình, Ngưu Hữu Đạo ngồi trước bàn đá, dùng khăn lau sạch thân bảo kiếm, lau rất cẩn thận, giống như không muốn thanh kiếm nhuộm bụi trần.
Viên Cương ở bên ngoài nhìn một hồi, hỏi: “Việc này trái với môn quy, Chu Thiết Tử sẽ làm theo lời ngài sao?”
Điều mà hắn ta nói chính là để Chu Thiết Tử theo dõi khách viện Thiên Hành tông đang ở. Đương nhiên, Ngưu Hữu Đạo đã giải thích, chuyện nhờ Chu Thiết Tử giúp chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Ngưu Hữu Đạo vẫn tập trung vào việc lau kiếm: “Có quan trọng hay không, Triều Thắng Hoài sẽ cho chúng ta tin tức. Ta chỉ muốn biết y có đáng để giúp hay không. Vạn Thú môn cũng chẳng phải là nơi lương thiện. Ở đâu có người ở đó có giang hồ. Không phải người trong giang hồ, cần gì phải gia nhập giang hồ. Giúp y cũng chỉ hại y mà thôi, chi bằng để y tiếp tục làm việc vặt sống qua ngày, tất cả cứ để y lựa chọn!”
Viên Cương thấy Trần bá từ hậu viện bước ra, tiến vào trong đình, hỏi: “Ngươi tìm ta có việc gì?”
Ngưu Hữu Đạo cất trường kiếm vào bao, mũi kiếm chống xuống đất, một tay cầm chuôi kiếm, nhìn về phía hậu viện: “Bà ấy vẫn ở trong phòng không ra à?”
Trần bá đáp: “Ta đã gõ cửa, bà ấy nói đang ở bên trong tu luyện.”
“Đúng là khó có lúc chịu tu luyện.” Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, đưa tay ra hiệu: “Mời ngồi!” Sau đó khoát tay nói với Viên Cương: “Dâng trà!”
Viên Cương quay người đi châm trà rót nước.
Trần bá nhìn bàn cờ bày trên bàn đá, chậm rãi ngồi xuống, hỏi: “Ngươi không phải gọi ta đến đánh cờ chứ?”
Ngưu Hữu Đạo đưa tay lắc lắc hai bát đựng cờ, nhìn những con cờ đen trắng bên trong, cố tình xoay hai cái bát sang hướng khác. Bát đựng cờ màu trắng đưa cho đối phương, còn mình thì lấy bát đựng cờ màu đen. Hắn cầm một quân cờ màu đen lên, cạch xuống bàn cờ, sau đó đưa tay ra hiệu đối phương tiếp chiêu.
Trần bá không biết hắn có ý gì, nhưng ông ta biết tuyệt không đánh cờ một cách đơn giản như vậy, nhất định là có chuyện. Nếu chưa hỏi ra được, vậy thì tiếp chiêu xem như thế nào. Ông cầm quân cờ màu trắng đặt xuống bàn cờ.
Sau mấy nước cờ, Viên Cương bưng trà lên, rót trà cho hai người.
Ngưu Hữu Đạo đánh xuống một quân cờ đen, nói: “Hai chén trà này, một chén có độc, một chén không có độc. Chén nào có độc ta không biết. Loại độc này cũng chẳng có giải dược.”
Viên Cương vô thức nhìn hắn. Trà là hắn ta mang đến, có độc hay không hắn ta còn không biết sao? Không có độc!
Đang kẹp quân cờ giữa ngón tay, ánh mắt Trần bá lấp lóe, không hiểu đối phương có ý gì.
Ngưu Hữu Đạo bổ sung: “Chúng ta mỗi người một chén. Lão chọn trước đi, chọn chén nào thì uống cạn chén đó. Lão chọn xong thì ta lấy cái còn lại.”
Con ngươi Trần bá đột nhiên co lại: “Ngươi có ý gì?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Có ý gì, sau khi lão uống chén trà này xong, ta sẽ nói.”
Trần bá hỏi: “Được, ta có cần phải đánh cược mạng của mình với ngươi không?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Nếu như vì Hồng Nương thì sao?”
Trần bá cau mày: “Cái này thì có liên quan gì đến Hồng Nương?”
“Lão uống đi, ta sẽ cho lão một câu trả lời thỏa đáng.”
“Nếu ta không uống thì sao?”
“Cút ngay lập tức, từ nay về sau không cho phép lão xuất hiện bên cạnh Hồng Nương.”
“Ta có ở bên cạnh Hồng Nương hay không, còn chưa đến phiên ngươi làm chủ.”
“Ở lâu với nhau như vậy, lão hẳn phải biết, ta có biện pháp bắt lão phải biến khỏi người Hồng Nương, ví dụ như công khai bối cảnh của lão. Không nói cái khác, người của Phù Phương Viên sẽ nhìn một tên gian tế như lão bằng ánh mắt như thế nào, lão còn có thể tiếp tục ở lại được sao? Tự lão chọn đi, trà đang để đây, ta không miễn cưỡng lão.”
Trần bá im lặng, nhìn chằm chằm hai chén trà, sau đó nói: “Ngươi xác định sau khi ta uống xong, ngươi sẽ cho ta một câu trả lời thỏa đáng?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Nếu chỉ vì muốn giết lão, ta đã không chờ đến bây giờ.”
Điều này Trần bá tin. Ăn uống cùng một chỗ, đối phương có quá nhiều cơ hội để ra tay, đúng là không cần phải chờ đến bây giờ.
Quân cờ trắng trong tay ông đánh xuống, sau đó do dự một chút giữa hai chén trà, cuối cùng lấy một chén, ngửa đầu uống cạn, chịu đựng cái nóng, thậm chí lá trà cũng nuốt xuống bụng luôn, sau đó giơ chén trà không cho Ngưu Hữu Đạo xem: “Ngươi uống đi.”
Ngưu Hữu Đạo cầm quân cờ trong tay, nhìn chằm chằm vào bàn cờ để tìm chỗ đánh xuống, đáp: “Ta nói ta không biết chén nào có độc, cũng không cần thiết phải gi ết chết mình.”
Gương mặt vốn không có biểu hiện gì của Trần bá, lúc này lại hơi tức giận: “Đây chính là câu trả lời khiến ta thỏa mãn sao?”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Được rồi, đùa với lão thôi, trong trà không có độc. Lão không muốn nói là ai phái lão đến, về sau ta cũng không hỏi. ta tin tưởng lão đến cũng chỉ để bảo vệ Hồng Nương, không hề có ác ý.” Một tay cầm kiếm, một tay đánh quân cờ xuống, sau đó chậm rãi bưng chén trà lên thổi thổi rồi nhấp mấy ngụm.
Trần bá nhìn chằm chằm chén trà trước mặt.
“Đến lượt lão rồi đấy.” Buông chén trà xuống, Ngưu Hữu Đạo ra hiệu đối phương tiếp tục đánh cờ.
Trần bá không còn gì quan tâm, trong lúc đang khó khăn tìm hướng đi trên bàn cờ bị vây giết, Chu Thiết Tử đã trở lại.
Thấy Ngưu Hữu Đạo đang đánh cờ với người khác, y hơi do dự, không biết có nên nói hay không.
Viên Cương bước ra khỏi đình, trao đổi với Chu Thiết Tử vài câu.
Sau đó Chu Thiết Tử rời đi, Viên Cương quay trở lại đình, thì thầm bên tai Ngưu Hữu Đạo: “Chu Thiết Tử nhìn thấy Trần Đình Tú tiến vào viện tử của Thiên Hành tông.”
“Xem ra, suy đoán của ta đã được chứng thực. Quả nhiên là vì ta mà đến. Nếu đã đến đây vì ta, có thể còn sống trở về hay không, còn phải xem vận khí của vị Trần trưởng lão này.” Ngưu Hữu Đạo cười một tiếng. Hắn nói chuyện, ngược lại cũng không giấu diếm Trần bá đang ngồi đối diện. Hắn quay sang nói với Trần bá: “Trần bá, phiền lão giúp ta làm một chuyện.”
Trần bá nghiêm mặt nói: “Chuyện gì?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Đi tìm Đỗ Vân Tang, giúp ta mắng ông ta một trận.”
Trần bá hỏi lại: “Ngươi đang nói đùa à? Tại sao ngươi không đi?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Sinh tử của ta liên quan đến một đống người, còn lão chết cũng chỉ có một mình lão. Mạng của ta quý hơn mạng của lão. Ta không đáng phải cược mạng của mình, còn lão thì khác, lão không phải tử sĩ.” Trần bá đang định há to miệng cãi lại, đã bị Ngưu Hữu Đạo khoát tay chặn lại: “Việc này không liên quan đến ta. Dù sao lão cũng là người của Phù Phương Viên, xem như lão nhìn không nổi đi. Từ đầu đến cuối không được nhắc đến ta, không được phép gây phiền phức cho ta. Sau khi gặp Đỗ Vân Tang....”
Nghe Ngưu Hữu Đạo dặn dò, Trần bá có chút nghi ngờ: “Rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?”
Ngưu Hữu Đạo cũng không giải thích là vì cái gì. Hắn đảo loạn bàn cờ, chống kiếm đứng dậy, quay người bước đi: “Thời cơ rất quan trọng, đừng nên kéo dài. Đi thôi, bên ngoài sẽ có người dẫn đường cho lão.”
Người dẫn đường là Chu Thiết Tử. Sau khi Trần bá và Chu Thiết Tử đi rồi, Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương mới bước ra khỏi viện tử.
Đứng bên cạnh hòn non bộ, đưa mắt nhìn hai người kia rời đi, Viên Cương hỏi: “Ông ta đến ra mặt cho Hồng Nương, Văn Tâm Chiếu có thể giương oai với ông ấy không? Làm không tốt sẽ đền mạng đấy.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Trần Đình Tú nhận được tin tức, Văn Tâm Chiếu ghen tuông nên mới đánh Hồng Nương. Rõ ràng Hồng Nương và Đỗ Vân Tang có quan hệ với nhau. Trần Đình Tú sao có thể đi tìm Đỗ Vân Tang đối phó với ta được. Ông ta không dám đề cập chuyện của Hồng Nương trước mặt Đỗ Vân Tang đâu. Nếu không, ông ta tự tìm rắc rối đấy. Ông ta tất nhiên sẽ đi gặp riêng Văn Tâm Chiếu. Văn Tâm Chiếu bởi vì chuyện của Hồng Nương, nên sẽ tránh Đỗ Vân Tang mà đi gặp ông ta. Lúc này, Văn Tâm Chiếu không ở cùng Đỗ Vân Tang, tất nhiên đây sẽ là thời cơ tốt để gặp Đỗ Vân Tang.”
Viên Cương hỏi: “Nhưng cho dù là vậy, tình huống của ông ấy vẫn rất nguy hiểm. Một khi chọc giận Đỗ Vân Tang... Để chứng thực suy đoán trong lòng ngài, có cần phải dùng mạng của ông ấy để mạo hiểm không?”
“Không cho ông ta đi, chẳng lẽ cho ngươi đi sao?”
“Đạo gia, ta tình nguyện.”