Ngưu Hữu Đạo cười một tiếng, khóe miệng nhếch lên sự trào phúng: “Ta hiểu rồi, cưới con gái Chưởng môn để đổi lấy chức Chưởng môn, vụ mua bán này không lỗ.”
Trần bá thở dài: “Tình huống đại khái như vậy. Hồng Nương không bao giờ gặp lại Đỗ Vân Tang, không nghĩ đến lần này lại đụng độ. Với tính cách của Hồng Nương, năm đó bà ấy đã hứa, nhất định sẽ chịu hai bạt tai này, cũng chỉ tự trách mình đấu không lại người ta, đánh nát răng cũng sẽ buốt vào bụng, làm gì có cái chuyện đi tính sổ chứ.”
Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: “Bà ta đấu, người ta có cho rằng bà ta cốt khí không? Thanh danh bà ta có tốt lên không?”
Trần bá nói: “Vậy ngươi muốn như thế nào? Không nói trước chúng ta không thể đụng vào Thiên Hành tông, đụng vào chính là con đường chết. Ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, Hồng Nương thà chịu đựng một mình cũng không muốn người ngoài biết, tình nguyện gánh vác thanh danh không tốt cũng không muốn nói mà không giữ lời trước mặt Văn Tâm Chiếu. Không phải chúng ta cho rằng bà ấy cần cốt khí hữu dụng hay không, mà là bà ấy thật sự cần cốt khí.”
Nói xong, ông ta thở dài một hơi rồi bồi thêm một câu: “Đạo gia, xem ra ngươi còn chưa hiểu rõ Hồng Nương. Không phải bà ấy sợ Đỗ Vân Tang và Văn Tâm Chiếu, mà có nhiều thứ Hồng Nương không quan tâm, nhưng có nhiều thứ bà ấy rất quan tâm.”
Ngưu Hữu Đạo hiểu ra, nói: “Trần bá, lão đừng nói cho bà ấy biết chuyện chúng ta biết bà ấy bị đánh.”
Trần bá thở dài: “Ta hiểu, không cần ngươi phải nói.”
“Lão về trước đi, việc này ta sẽ xử lý.”
“Ngươi đừng làm loạn, Thiên Hành tông không phải chúng ta có thể trêu chọc được.”
“Nên làm thế nào, tự ta rõ ràng hơn lão. Ta chỉ cảm thấy kỳ lạ, theo tính cách của Văn Tâm Chiếu, tại sao lại dễ dàng tha thứ cho Hồng Nương sống đến tận bây giờ?”
......
Ánh trăng như nước, chính giữa ban công, Đỗ Vân Tang đứng dựa vào lan can, ánh mắt hơi thất thần.
Chuyện cũ vẫn rõ mồn một trước mắt. Ông ta nhớ rõ khi ông ta rời khỏi Phù Phương Viên trở về sư môn, lúc đó ông rất sợ, biết nhất định sẽ gặp áp lực nếu một danh môn đại phái như Thiên Hành tông lại cưới một người có thanh danh như Hồng Nương, huống chi ông ta còn là đệ tử thân truyền Chưởng môn coi trọng nhất.
Nhưng ông ta vẫn nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không chùn bước).
Ông ta còn nhớ phản ứng của sư phụ khi ông ta nói muốn cưới Hồng Nương. Hai chữ “làm càn” như sét đánh xuống, sư phụ không nói hai lời, đánh ông ta một chưởng thổ huyết ngay tại chỗ.
Sư phụ bước đến, từ trên cao nhìn xuống, hỏi ông ta đã tỉnh chưa?
Ông ta đã đau khổ cầu khẩn.
Sư phụ rất thất vọng, lắc đầu hỏi ông ta “con có biết ta kỳ vọng rất cao về con không? Ta coi con như con ruột, mấy năm qua bỏ biết bao tâm huyết để bồi dưỡng con? Chẳng lẽ con còn muốn bức lão phu nói ra ta muốn truyền lại chức Chưởng môn cho con sao? Đường đường Chưởng môn Thiên Hành tông, há có thể cưới ả tiện nhân đó làm vợ? Con để mặt mũi của Thiên Hành tông ở đâu? Chuyện cười lớn như vậy, con bảo lão phu làm sao bàn giao với người trên dưới Thiên Hành tông? Nếu chuyện này xảy ra, chẳng những lão phu mất mặt, trên dưới Thiên Hành tông cũng không để cho loại người như con thượng vị. Việc này từ nay về sau không được nhắc nửa chữ với lão phu, đừng để lão phu thất vọng!”
Ông ta không chịu, quỳ lên cầu khẩn, nói ông không muốn chức Chưởng môn, tình nguyện bị trục xuất khỏi sư môn.
Dập đầu xong, ông ta liền đứng dậy, muốn rời khỏi Thiên Hành tông.
Tiếng cười lạnh của sư phụ vang lên sau lưng. Nghiệt súc! Chấp mê bất ngộ! Thiên Hành tông há cho phép ngươi muốn đi thì đi, muốn về thì về?
Thế là, ông ta không thể rời khỏi Thiên Hành tông, bị giam lỏng tại một địa lao không có ánh mặt trời.
Đến một ngày, Nguyệt điệp chiếu sáng địa lao âm u, đồng thời chiếu sáng gương mặt sư phụ đang đứng bên ngoài.
Ông ta vẫn cầu khẩn, nhưng sư phụ vẫn chỉ lạnh lùng nói một câu, con muốn tiện nhân kia chết hay là sống?
Chỉ một câu này thôi, giống như rút khô hết khí lực của ông ta.
Về sau, ông ta quay lại Phù Phương Viên. Lúc ông quay đi, vĩnh viễn không quên được gương mặt vừa khóc vừa cười kia.
Tại một góc của lầu các, Văn Tâm Chiếu lẳng lặng đứng nhìn ông ta.
Bà ta nhớ rất rõ, bởi vì ả đàn bà đó, phụ thân đã nổi trận lôi đình. Sư huynh chưa bao giờ để phụ thân thất vọng. Huynh ấy lúc nào cũng kiệt xuất, phụ thân vẫn luôn kiêu ngạo về huynh ấy, coi như người thân, đồng thời cũng sớm xem huynh ấy là con rể của mình.
Nhưng lần đó, phụ thân đã quá thất vọng với sư huynh rồi.
Bà ta biết sớm muộn gì bà ta cũng sẽ được gả cho sư huynh. Một sư huynh ưu tú như vậy, bà ta cũng rất thích, nhưng khi ả đàn bà đó xuất hiện, hết thảy đã thay đổi, khiến sư huynh giống như trúng tà.
Bà ta nghĩ không ra, một tiện nhân ai cũng có thể làm chồng lại khiến cho sư huynh mê đến thần hồn điên đảo như vậy.
Bà ta muốn nhìn xem, rốt cuộc ả ta có chỗ nào tốt, có thể biến sư huynh thành như thế.
Sau khi nhìn thấy, bà ta lại càng ghen ghét hơn, vì sao trên đời này lại có người phụ nữ đẹp như thế, bà ta không thể nào sánh kịp, vì thế bà ta đã phẫn nộ, thiếu chút nữa gi ết chết ả tiện nhân kia.
Về sau sư huynh đã đối mặt với hiện thực, tuân theo an bài của phụ thân, nhưng cũng có ước định với phụ thân, không được động đến người phụ nữ đó. Huynh ấy đã đồng ý cắt đứt quan hệ, sau này không có bất kỳ liên quan nào đến bà ta.
Chỉ là ước định này đối với bà ta chính là một nỗi nhục rất lớn, khiến bà ta cứ nghẹn mãi ở cổ họng.
“Chàng đang suy nghĩ chuyện gì vậy?”
Bước đến bên cạnh Đỗ Vân Tang, đứng song song với ông, Văn Tâm Chiếu giống như tùy ý hỏi một câu.
Đỗ Vân Tang im lặng một lát rồi nói: “Điệp Mộng Huyễn Giới chưa thể đóng lại. Theo lời nói của các tiền bối thời Vũ triều, linh sủng Thánh La Sát của Ly Ca đang ở bên trong Huyễn Giới. Theo truyền thuyết, Thánh La Sát có thể dùng phương thức nhập kén ngủ đông để duy trì trường sinh bất tử. Nếu truyền thuyết là thật, cánh cửa Huyễn Giới sẽ luôn mở ra, và Huyễn Giới sẽ không cách nào đóng lại. Một khi Thánh La Sát xuất hiện, thế gian này sẽ có thêm một cao thủ Nguyên Anh kỳ, thế cục thiên hạ sẽ thay đổi.”
Văn Tâm Chiếu nói: “Chàng đang thật sự suy nghĩ chuyện này sao? Không phải nhớ đến người đàn bà kia à?”
Đỗ Vân Tang nói: “Chuyện đã qua rồi, nàng nhắc đến nàng ta có ý gì?”
Văn Tâm Chiếu hơi nghiêng đầu sang một bên, trong lòng muốn nhắc đến chuyện bà ta vì kích động mà đánh người đàn bà kia hai bạt tai, muốn xem phản ứng của ông, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Hai vợ chồng đều im lặng, mỗi người nhìn một hướng.
Khi hai người ở riêng với nhau, vẫn thường xuyên im lặng như vậy, vẫn đột nhiên không còn lời nào để nói. Trước kia cũng vậy, tương lai có thể cũng sẽ tiếp tục như thế.
Dưới ánh trăng trong đình viện, Trần Đình Tú lo lắng, khi thì cúi đầu, khi thì ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, ngẫu nhiên thở dài một cái.
Nếu không có gì sai lầm, ý đồ của Ngưu Hữu Đạo đã rất rõ ràng, một khi thực lực vượt ra khỏi Nam Châu, hắn sẽ triển khai vòng tranh đoạt thứ hai với Thiên Ngọc môn. Bây giờ Long Hưu không gặp ông ta, ngược lại gặp Ngưu Hữu Đạo, lại nói chuyện rất lâu. Đường đường là Chưởng môn Tiêu Diêu cung, có chuyện gì cần nói với Ngưu Hữu Đạo lâu như vậy? Càng nghĩ càng thấy lo, sợ Ngưu Hữu Đạo sẽ lôi kéo Long Hưu đối phó Thiên Ngọc môn.
Kế hoạch Thiên Ngọc môn phân thành hai bước. Ông ta là người đi bước đầu tiên, thực hiện kế hoạch mượn đao giết người, một đường ngựa không dừng vó chạy đến đây.
Ông ta vội vàng chạy đến đây, cũng là để thăm dò tình huống chuẩn bị cho bước kế hoạch thứ hai. Dù sao, ông ta cũng chỉ biết Ngưu Hữu Đạo ở đây, còn lại thì không biết cái gì khác.
Kế hoạch thứ hai chính là do một trong hai cao thủ trấn sơn Thiên Ngọc môn thực hiện. Nếu kế hoạch mượn đao giết người không thành, sẽ do cao thủ đỉnh phong của Thiên Ngọc môn ra tay, trực tiếp dùng vũ lực tiến hành ám sát.