Ngưu Hữu Đạo: "Chuyện La Sát Triều không truy cứu trách nhiệm của huynh à?"
Triều Thắng Hoài: "Sao có thể không có chuyện gì được, gia gia ta đã nổi giận một trận đấy. Nếu không phải là gia gia sợ người khác chú ý thì sợ là ta không tránh khỏi bị trừng phạt nghiêm khắc một phen đâu."
Ngưu Hữu Đạo: "Nói vậy tức là Triều trưởng lão đã giải quyết chuyện đó rồi nhỉ?"
Triều Thắng hoài không đáp lời, xem như ngầm thừa nhận.
Ngưu Hữu Đạo khẽ mỉm cười. Quả đúng như dự liệu, liên quan tới chuyện xấu của cháu mình, Triều Kính không muốn gánh trách nhiệm thì phải ém chuyện xuống. Hắn không nhắc lại chuyện này nữa mà hỏi Triều Thắng Hoài: "Chuyện xóa sổ Linh Thú hội và chuyện cửa vào Huyễn Giới đóng lại có liên quan với nhau không?"
Triều Thắng Hoài: "Đương nhiên là có liên quan rồi, việc này không giấu giếm được đâu, ngay cả Cửu Đại Trí Tôn cũng phải tới xem kết quả cơ mà. Chuyện ầm ĩ như vậy nên có rất nhiều vấn đề phải ứng phó và giải thích. Đã có không ít những nhân vật có tiếng tăm lần lượt kéo tới, làm gì còn tinh lực mà quản chuyện Linh Thú hội chứ!"
Ngưu Hữu Đạo: "Thượng Thanh Tông bị bắt rồi được thả ra là nhờ huynh ra mặt xin tha giúp cho có phải không?"
Triều Thắng Hoài ngạc nhiên: "Xin tha á? Xin cái gì mà xin? Chẳng ai xin tha giúp cho đâu!"
Ngưu Hữu Đạo: "Lúc ấy huynh không nghe nói nhân vật lớn nào lên tiếng à?"
"Làm sao ta biết được! Nếu thật sự có nhân vật lớn nào đánh tiếng với sư môn thì chuyện cũng không lan truyền khắp nơi như vậy. Nhân vật lớn..." Triều Thắng Hoài nói đến đây thì hơi khựng lại, ngập ngừng nói: "Huynh vừa nói vậy khiến ta chợt nhớ ra là đã từng nghe nói rằng Vu Chiếu Hành, kẻ đứng hạng sáu trên đan bảng, đã bị bắt tại Thượng Thanh Tông. Sau khi được Thượng Thanh Tông thả ra, Vu Chiếu Hành đã rời đi. Ý của Ngưu huynh là Vu Chiếu Hành đến vì Thượng Thanh Tông ư? Thượng Thanh Tông có thể diện lớn như vậy sao?"
"Vu Chiếu Hành..." Ngưu Hữu Đạo hơi híp mắt, ghi nhớ người này. Hắn bưng chén trà, vừa uống vừa nói: "Ta cũng cảm thấy kỳ quái nên tùy tiện hỏi thôi."
Triều Thắng Hoài hơi tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng đây không phải là trọng điểm gã cần quan tâm. Gã hỏi: "Ngưu huynh à, huynh nói thẳng luôn đi, rốt cuộc là huynh muốn ta làm gì?"
Ngưu Hữu Đạo buông chén trà, cười nói: "Vốn ta gửi lòng nơi trăng tỏ, nhưng sao trăng lại chiếu rạch nào. (1) Thôi được rồi, xem ra nếu như ta không để Triều huynh giúp đỡ thì huynh khó mà yên tâm. Vậy thì tiện đây ta xin nhờ Triều huynh giúp một việc nhỏ vậy."
(1) Vốn ta gửi lòng nơi trăng tỏ, nhưng sao trăng lại chiếu rạch nào: trích bài thơ "Tỳ bà ký" của Cao Minh, ý nói đối phương không hiểu được tâm ý của mình.
Khóe miệng Triều Thắng Hoài giật giật, cảnh giác hỏi: "Việc gì?"
Ngưu Hữu Đạo: "Mấy năm nay ta chạy tới chạy lui khắp nơi thật không tiện chút nào. Ta cũng muốn có tọa kỵ có thể bay bay nhưng thứ này đắt quá, ta không mua nổi. Ta đã quen biết Triều huynh, vả lại Vạn Thú Môn lại có thứ này, vậy nên ta mặt dày mày dạn xin nhờ huynh lấy cho ta vài tọa kỵ phi cầm (2) có được không?"
(2) Tọa kỵ: vật để cưỡi
Phi cầm: thú biết bay
Tọa kỵ phi cầm: vật cưỡi là thú biết bay
Triều Thắng Hoài đột nhiên đứng phắt dậy như con mèo bị dẫm phải đuôi, trầm giọng nói: "Huynh nói đùa cái gì vậy? Đó là thứ mà huynh nói lấy là lấy được đấy à? Cho dù lão gia tử nhà ta là trưởng lão thì ta cũng không giúp được đâu. Mỗi phi cầm đều được ghi vào danh sách, cho dù là gia gia của ta cũng không thể lén lấy ra tặng người khác. Chưởng môn còn không thể, huống chi là ta. Ngưu huynh à, huynh đùa quá trớn rồi đó!"
Ngưu Hữu Đạo: "Ta không nói đùa, không phải là ta đang thương lượng với huynh sao?"
Triều Hoài Thắng lắc đầu xua tay, kiên quyết từ chối: "Việc này không thương lượng được đâu, ta không làm được. Nếu huynh cứ làm như vậy thì không cần huynh uy hiếp, ta cũng tự về sư môn thỉnh tội."
"Huynh gấp cái gì, ngồi xuống, ngồi xuống trước đã." Ngưu Hữu Đạo liên tục ấn tay: "Huynh uống ngụm trà đi, bớt giận nha!"
Triều Thắng Hoài ngồi xuống, quay đầu sang một bên, không có ý định chạm vào nước trà. Mặc dù biết rằng khả năng đối phương hạ độc không lớn nhưng gã cũng không dám tùy tiện uống linh tinh.
Tất nhiên gã cũng không dám cứ thế nói đi là đi thật, bức đối phương vạch trần sự việc, vậy nên chỉ có thể tỏ rõ thái độ rằng có một số việc không thể làm.
"Triều huynh này, quy củ là chết, biện pháp là sống, chỉ cần có lòng thì luôn có kẽ hở để luồn lách. Thật ra ta đã giúp huynh nghĩ cách rồi." Ngưu Hữu Đạo lấy ra một món đồ sứ nhỏ rồi đặt lên bàn, đẩy sang.
Trước đó hắn nói tới việc tọa kỵ phi cầm không phải nói cho vui thôi đâu, mà là hắn có chuẩn bị mà đến, cũng là ủ mưu từ lâu.
Chuyện Thượng Thanh Tông và chuyện Huyễn Giới Điệp Mộng đơn thuần là chuyện bất ngờ ngoài kế hoạch, hiện tại mới thật sự là bước tiếp theo trong kế hoạch ban đầu của hắn.
Triều Thắng Hoài rề rà quay đầu lại, ánh mắt rơi vào món đồ sứ nhỏ: "Huynh có ý gì?"
Ngưu Hữu Đạo hạ thấp giọng nói: "Ta nghe nói ở quý phái có Linh Hóa Cốc có thể kiểm soát việc thuần hóa linh thú. Ta còn nghe nói quá trình thuần hóa không giống nhau, cùng một loài lại có thể xảy ra các tình huống khác nhau, tóm lại là sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng không tránh khỏi việc chết mất vài con. Huynh nói xem có chuyện này hay không?"
"Rốt cuộc là huynh muốn nói gì? Đúng là có chuyện linh thú bị chết nhưng phương pháp thuần hóa phi cầm đã tương đối hoàn thiện, về cơ bản sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn đâu."
"Vậy thì hãy để xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn đi, ta đã chuẩn bị cho Triều huynh cái này rồi." Ngưu Hữu Đạo chỉ vào món đồ sứ nhỏ, khẽ gõ nhẹ lên bàn.
Triều Thắng Hoài ngơ ngác, không phải do việc này khó làm mà là do không hiểu Ngưu Hữu Đạo nói vậy là có ý gì. Thật sự là gã nghe mà chẳng hiểu gì cả, vì nghe không hiểu nên không biết phản bác thế nào.
Két! Cửa lại mở ra, Ngân Nhi lại ló đầu nhìn vào.
Triều Thắng Hoài lại bị giật mình, ánh mắt nhìn Ngưu Hữu Đạo như thể muốn nói rằng bàn bạc chuyện này ở đây có an toàn hay không.
Đang bàn bạc chính sự cơ mà, làm loạn cái gì đây? Mặt mày Ngưu Hữu Đạo tối sầm lại, quát lên: "Hầu Tử, trông coi nàng ta đi!"
Một bàn tay to lớn tóm lấy cổ Ngân Nhi, kéo thẳng nàng ta ra khỏi cửa, cũng nhân tiện đóng cửa lại luôn.
Ngân Nhi bị kéo ra thì trừng mắt nhìn Viên Cương, thở phì phò.
Viên Cương ôm lấy cánh tay đứng canh cửa, vô cảm trước sự tức giận của nàng ta.
Trong hành lang, Quản Phương Nghi và Viên Phương chần chừ dừng bước. Có thể nói là hai người thay Viên Cương đổ mồ hôi lạnh.
Viên Phương âm thầm chậc lưỡi, cảm thấy Viên gia chính là Viên gia, vẫn luôn mạnh mẽ không thay đổi, gã vậy mà lại dám đối xử như vậy với yêu vương.
Trong phòng, Ngưu Hữu Đạo mỉm cười tỏ ý không sao rồi.
Triều Tháng Hoài hơi buồn bực: "Nữ nhân đó là ai vậy?"
Ngưu Hữu Đạo: "Nàng ta là ai không quan trọng. Mặc kệ nàng ta, bàn chuyện của chúng ta đã."
Triều Thắng Hoài: "Ngưu huynh ơi ta nói này, rốt cuộc là huynh có ý gì đây?" Gã chỉ vào bình sứ nhỏ trước mặt.
Ngưu Hữu Đạo hạ thấp giọng, nói ngắn gọn: "Dùng Linh Hóa Cốc để gây ra chút chuyện ngoài ý muốn, lúc tiêu hủy thi thể thì huynh nghĩ cách lấy thi thể rồi đưa tới nơi thuần hóa thành công cho đủ số, sau đó lại đưa linh thú thuần hóa thành công ra ngoài."
"..." Triều Thắng Hoài câm nín không nói nên lời, giật mình kinh ngạc, cuối cùng lộ vẻ giận dữ: "Huynh điên rồi sao? Dùng con chết đổi lấy con sống, vậy ta thà tìm chết còn hơn!"
"Huynh đừng nóng!" Ngưu Hữu Đạo ấn tay, ý bảo đối phương hãy bình tĩnh chớ nóng giận: "Đúng là huynh dùng con chết đổi lấy con sống, nhưng không được để cho người khác biết điều này, cho nên lúc hành động huynh phải chú ý một chút. Muốn Linh Hóa Cốc gây ra chút chuyện ngoài ý muốn thì những linh thú thuần hóa thành công cũng phải xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. Có điều huynh phải nắm chắc lượng thuốc cần dùng thì linh thú thuần hóa thành công sẽ bị bệnh chứ không bị chết."