Nhưng đúng lúc này, Ngân Nhi đột nhiên mở mắt.
Dưới ánh trăng, xung quanh Điệp Cốc đã bị một lượng lớn đệ tử Vạn Thú môn canh gác, không để bất kỳ kẻ nào tới gần.
Bầu không khí ở đây tương đối khác thường, gần như toàn bộ cấp cao thuộc Vạn Thú môn dốc hết sức mạnh, tề tựu bên ngoài Điệp Cốc. Cả đám dùng sắc mặt nặng nề để nhìn cánh cổng tiến vào thế giới kỳ ảo, cánh cổng ấy tựa như một lớp màn nước.
Dựa theo kinh nghiệm trước đó, xế chiều hôm nay, cánh cổng tiến vào thế giới Điệp Mộng kỳ ảo nên đóng kín mít, nhưng lần này lại phát sinh trường hợp khác thường. Cổng vào thế giới kỳ ảo không hề đóng kín, chỉ khép hờ mà thôi.
Không bao lâu sau, tấm màn nước dao động như có sóng gợn, mười đệ tử Vạn Thú môn mạo hiểm đi vào điều ra rồi đi ra.
Một kẻ tiến lên bẩm báo: "Chưởng môn, ra vào bình thường, bên trong thế giới kỳ ảo cũng rất bình thường, không có gì khác thường cả."
Chưởng môn Tây Hải Đường trầm giọng nói: "Ai có thể nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"
Không ai có thể đưa ra đáp án.
Có người nhắc đến chuyện: "Phải chăng có liên quan tới đợt La Sát lần này?"
Triều Kính lập tức phản bác: "Ngươi có ý gì? Đợt La Sát đâu phải chỉ có lần này, trước kia cũng từng có, tại sao không hề xảy ra chuyện gì? Không có căn cứ thì đừng có nói lung tung."
Sao hắn ta có thể tùy tiện gánh trách nhiệm chứ, hắn ta ngoảnh lại nói với Tây Hải Đường: "Chưởng môn, chỉ e hiện tượng khác thường này sẽ không tránh được việc kinh động tới chín vị Chí tôn kia!"
Gò má Tây Hải Đường căng ra: "Phái người ở lại canh gác xem thử, có gì khác thường lập tức bẩm báo."
Trong khách điếm, Quản Phương Nghi quanh quẩn tại phòng Ngưu Hữu Đạo, thỉnh thoảng bước đến bên cửa sổ rồi kiễng chân nhìn ra xung quanh.
Chuyện Ngưu Hữu Đạo rời khỏi không giấu được bà ta. Hắn vừa ra cửa, bà ta đã đi theo. Hỏi hắn đi đâu, hắn không nói, đồng thời không để cho bà ta đi cùng. Theo như Quản Phương Nghi, Ngưu Hữu Đạo lén lút ắt là có chuyện gạt mình, cho nên bà ta vẫn luôn ngồi chờ trong phòng hắn.
Về phần một nữ nhân cứ chui vào phòng nam nhân, điều đó có ảnh hưởng đến danh tiết linh tinh hay không, ngay từ đầu bà ta đã không màng. Tiếng thơm của bà ta vốn đã lan xa, chuyện qua đêm với những nam nhân khác nhau trong mấy năm qua chỉ là chuyện thường, làm sao lại đi sợ chuyện này chứ? Ngày thường nam nhân còn tránh bà ta không kịp, sợ bà ta làm hỏng thanh danh của mình.
Quản Phương Nghi quanh quẩn một hồi, bên ngoài hành lang bỗng có tiếng bước chân truyền vào. Viên Cương đột ngột mở cửa rồi tránh đường, kế đó Ngưu Hữu Đạo bế một người vào, đấy là Ngân Nhi.
Trên mặt Ngân Nhi có vết máu thấy rõ, nàng rúc vào lòng Ngưu Hữu Đạo như một con mèo nhỏ với dáng vẻ gầy yếu, rõ ràng là bị thương nặng.
Quản Phương Nghi kinh ngạc, hỏi: "Sao lại thế này?"
Ngưu Hữu Đạo đặt Ngân Nhi nằm ngang trên giường. Khi hắn đứng dậy, bàn tay nàng túm lấy quần áo hắn không tha, ánh mắt yếu ớt đến mức đáng thương.
"Không đi, không đi nữa." Ngưu Hữu Đạo an ủi rồi mạnh mẽ tách đầu ngón tay nàng ra, bỏ bàn tay nàng xuống, cuối cùng cảnh cáo: "Lại không nghe lời, ta không cần nàng nữa."
Trước kia, hắn không dám cứng rắn với nàng như vậy.
Phải thế thì Ngân Nhi mới ngoan ngoãn buông tay, ánh mắt nàng nhìn chăm chăm vào Ngưu Hữu Đạo, dường như sợ hắn chạy mất.
"Hầy!" Ngưu Hữu Đạo đứng thẳng dậy, cất tiếng thở dài.
Quản Phương Nghi lại hỏi: "Sao nàng ta lại thế này?"
Ngưu Hữu Đạo: "Tự ngươi nhìn đi, bị người ta đả thương đó."
"Hả?" Quản Phương Nghi bị dọa không ít: "Ai có năng lực lớn đến mức có thể đả thương nàng ta vậy?"
Viên Cương cũng giật mình, nhưng hắn ta mơ hồ hoài nghi một mục tiêu, bởi vì hắn ta biết Ngưu Hữu Đạo từng gặp Triệu Hùng Ca.
"Không nói chuyện này nữa." Ngưu Hữu Đạo vẫy vẫy tay, chuyện này nói ra cũng không ổn, bằng không có lẽ hắn phải dẫn Quản Phương Nghi đến gặp Triệu Hùng Ca mất!
Kẻ có thể đả thương người thuộc Thánh La Sát cũng không ít, làm sao Quản Phương Nghi có thể kiềm được lòng tò mò, bà ta nhất quyết dây dưa không buông: "Đừng mà, nói đi nà..."
Ngưu Hữu Đạo im lặng một lát, trên mặt hắn bỗng hiện lên vẻ tự giễu: "Triệu Hùng Ca."
"Ấy..." Quản Phương Nghi sửng sốt, tỏ vẻ khó tin: "Triệu Hùng Ca đến đây hả? Ngươi đi gặp hắn rồi sao? Thực lực của Triệu Hùng Ca mạnh đến mức này à? Có thể đả thương nàng ta ư?" Bà ta quay đầu nhìn Ngân Nhi, nghĩ tới việc nàng còn sống sót trở về, vội vàng hỏi lại: "Triệu Hùng Ca bị thương hay chết rồi?"
Ngưu Hữu Đạo: "Hắn vẫn ổn, có thể xảy ra chuyện gì chứ?"
Quản Phương Nghi không tin: "Sao lại thế được?"
Bà ta từng đấu với Thánh La Sát nên có lý do để tin, Triệu Hùng Ca cũng phải kiêng kỵ Thiên Kiếm phù của nàng ấy đến ba phần, mà trước mắt có thể Ngân Nhi không nhận ra mình có Thiên Kiếm phù, làm sao Triệu Hùng Ca có thể là đối thủ của nàng ấy chứ?
Trước đó Ngưu Hữu Đạo cũng chẳng tin, nhưng sự thật đã chứng minh đúng là như vậy. Nếu không nhờ Triệu Hùng Ca nhắc đến yêu lực, khiến hắn hiểu ra điều gì đó thì lần này, suýt chút nữa hắn đã nhân cơ hội gi ết chết Ngân Nhi hòng diệt trừ tai họa về sau.
Khi hắn sắp đẩy Ngân Nhi vào chỗ chết, nàng không hề có sức phản kháng; trải qua lần thăm dò ấy đã khiến hắn thật sự hiểu rõ một chuyện.
Vị Thánh La Sát này không phải là giả, mà do thực lực của nàng không có trạng thái yêu tà, hẳn là có liên quan đến việc hắn hóa giải yêu khí kỳ quái trong người Thánh La Sát, đồng thời nhờ Triệu Hùng Ca nhắc tới yêu lực nên hắn mới hiểu ra.
Trước đó bị Yêu vương hồn nhiên ngây thơ, yếu đuối mỏng manh đẩy vào tình huống kinh hãi, đơn thuần chỉ là do hắn tự dọa mình thôi.
Ngân Nhi người ta không hề phức tạp, chính ý nghĩ của bọn hắn mới linh tinh.
Cũng không phải người ta giả vờ đơn thuần, mà thật sự người ta không nhớ rõ gì cả; vừa ra khỏi trận pháp trong mắt thì trí nhớ rõ ràng có vấn đề rồi, sau khi hóa giải yêu lực hóa thành hình người, người ta càng giống như tờ giấy trắng.
Khi sự an toàn không còn bị uy hiếp nữa, Ngưu Hữu Đạo không thể không đối mặt với một vấn đề. Dù là Thương Tụng cũng được, Ly Ca cũng được, tại sao phải nhốt Yêu vương này vào trận pháp trong mắt? Rõ ràng là bất kỳ ai rơi vào trận pháp ấy, mở được đường thoát thì đều phải thả Yêu vương ra, tương đương với việc khiến Yêu vương đạt được sinh mệnh mới.
Thương Tụng hay Ly Ca làm vậy với dụng ý gì?
Vấn đề này thật sự làm người ta khó hiểu, Thương Tụng và Ly Ca cũng không đưa ra đáp án. Ngưu Hữu Đạo mơ hồ cảm thấy có thể là đáp án nằm trên người Yêu vương, nhưng vị Yêu vương này chẳng nhớ gì cả, liệu có thể hồi phục trí nhớ không đây?
Trận pháp, mộ cổ, gương đồng, trận pháp tại Thế giới ảo Điệp Mộng đều được phong ấn trong người Yêu vương. Thương Tụng phá trời, hai phu thê họ đi đâu? Tại sao y và Hầu Tử lại đến nơi cổ mộ này? Dường như tất cả mọi chuyện đều liên kết với nhau.
Người phá giải được gương đồng thì mới có thể tu luyện Càn Khôn quyết, đồng thời cũng có thể tìm được hành cung Thế giới ảo. Sau khi tu luyện Càn Khôn quyết, vừa khéo sẽ có năng lực hóa giải yêu khí kỳ lạ trong cơ thể Thánh La Sát, rõ ràng điều này không hề trùng hợp.
Đủ chuyện như thế, hắn rõ ràng cảm giác được hình như một loạt năng lực mà người nào đó chuẩn bị cho Yêu vương cũng chính là chuẩn bị cho hắn.
Ngân Nhi đã không còn tạo thành uy hiếp với hắn, hắn có thể hóa giải luồng yêu khí quái dị, ở một mức độ nào đó đã khống chế được Ngân Nhi.
Liên tưởng đến mấy chuyện này, hắn không tài nào hạ sát nàng được nữa.
Nếu không phải Vân Cơ tham gia, hơn nữa còn mạo muội ra tay, có lẽ trước kia hắn sẽ đối mặt với mấy vấn đề này.
"Sao lại không thể chứ? Người ta có kinh nghiệm đánh nhau hơn hẳn nàng ấy ma." Ngưu Hữu Đạo thuận mồm lừa bà ta cho xong.
Hắn không nói ra chuyện bây giờ rất dễ ức hiếp Ngân Nhi. Nếu để bà ta biết, bà ta nhất định sẽ không để hắn giữ Ngân Nhi ở lại bên cạnh, giữ lại bên cạnh sẽ dễ rước lấy phiền toái. Ngươi còn không có cách nào giải thích nguyên nhân phức tạp trong đó, liên lụy tới bí mật làm người hai kiếp của hắn nên cũng không tiện nói cho ngươi biết được.