"Chẳng lẽ ngươi không phải là người bên Ma giáo?"
"Ta có quan hệ không nhỏ với Ma giáo, nhưng chưa từng gia nhập vào đó."
"Tiền bối, ngươi lo ngại, ta cũng lo ngại, ắt hẳn tiền bối biết tình cảnh trước mắt của ta. Năm đó, ngươi không thể không biết chuyện xảy ra giữa Thượng Thanh tông và Ninh vương - Thương Kiến Bá, ta phải rũ sạch quan hệ với Thượng Thanh tông, đồng thời không thể không quan tâm đ ến sự sống chết bên Nam Châu, bằng không biết phải dùng bao nhiêu mạng người để lấp đầy cái hố này?"
"Ban đầu ta vốn không quá chú ý đến ngươi, bây giờ sự thật đã chứng minh ngươi có năng lực, ta nghĩ ngươi sẽ có cách để cân bằng."
"Con người không thể đi ngược tình thế, ta chỉ có thể chu toàn trong khuôn khổ. Dưới áp lực lớn đến thế, ta biết lấy gì cân bằng đây?"
"Thượng Thanh tông tan rã là chuyện sớm muộn. Một khi ngươi buông tay, lòng người bên Thượng Thanh tông sẽ hoàn toàn tan tác, cả phái không còn đường lui, ta cũng không thể nào để ngươi có đường lui."
Triệu Hùng Ca nói câu này rất rõ ràng. Nếu Ngưu Hữu Đạo nhà ngươi không ra tay tương trợ, ta sẽ không bỏ qua.
Đồ Hán đang trông chừng Ngân Nhi bỗng ngẩng đầu lên, để ý phản ứng của Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo tỏ vẻ bình tĩnh, ánh mắt hắn trông ra nơi tối tăm ở đằng xa: "Tiền bối muốn bảo vệ Thượng Thanh tông hay đám người của Thượng Thanh tông?"
Triệu Hùng Ca: "Có gì khác nhau sao? Nếu không có người, Thượng Thanh tông có còn là Thượng Thanh tông không?"
"Chẳng lẽ ta và ngươi không phải người của Thượng Thanh tông à?" Ngưu Hữu Đạo hỏi ngược lại.
Triệu Hùng Ca quay đầu nhìn hắn, hơi kinh ngạc. Thằng nhãi này đang thừa nhận mình là người của Thượng Thanh tông, nhưng y vẫn không hiểu nổi, hỏi lại: "Ngươi có ý gì?"
Ngưu Hữu Đạo: "Ta ở đây thì Thượng Thanh tông cũng ở đây. Ta hưng(2), ắt Thượng Thanh tông sẽ hưng."
[2] Hưng: Một nghĩa là sáng lập, một nghĩa là đứng dậy bắt đầu lại.
Hắn rút nửa thanh kiếm ra, soi bốn chữ "Bích Huyết Đan Tâm" dưới trăng cho Triệu Hùng Ca xem: "Thế cục thiên hạ trùng trùng điệp điệp, thuận theo thì hưng, đối nghịch tất vong. Ngươi không có năng lực chống lại thế cục thiên hạ, vậy thì ôm một chút hy vọng cũng không ích gì, phải mưu tính đường ra thôi. Cố chấp không buông, biết rõ đường chết mà vẫn bước tiếp thì tất cả mọi người chỉ có thể ôm nhau chết chung mà thôi. Dẫu biết tàn khốc, nhưng lúc nên buông tay thì nên buông, cầm lên được thả xuống được, bỏ đi thì mới có lại. Thượng Thanh tông đi đến bước đường ngày hôm nay, không thể trách ai cả, cần phải trả giá rất nhiều. Ta tặng tiền bối một câu: Không phá đi ắt không lập lại được!"
Keng! Trường kiếm trở về bao một cách dứt khoát như tấm lòng kiên quyết của hắn.
Triệu Hùng Ca im lặng. Y hiểu lời hắn nói, Thượng Thanh tông có biến mất cũng chẳng sao,
chỉ cần ta hưng thịnh, bất kỳ lúc nào cũng có thể dựng lại Thượng Thanh tông.
Đồ Hán cúi đầu, tâm trạng lẫn sắc mặt hắn ta đều nặng nề.
Triệu Hùng Ca bỗng cất tiếng cười: "Hay cho kẻ "răng nhọn miệng sắc", ta nói để ngươi phục, trái lại biến thành ngươi thuyết phục ta. Quả nhiên Đông Quách Hạo Nhiên đã thu nhận được một đồ đệ tốt, thảo nào có thể phá tan tầng tầng lớp lớp hiểm trở để đứng vững. Tốt, ta thừa nhận mình bị ngươi thuyết phục đấy."
Ngưu Hữu Đạo nghe vậy thì mừng thầm, vội hỏi: "Chẳng phải ta thuyết phục được tiền bối đâu, mà là tiền bối hiểu đại cuộc."
"Bày đặt ra vẻ, ngươi đừng vui mừng quá sớm." Triệu Hùng Ca đồng thời xoay người lại, nhìn chăm chăm hắn: "Người như ta rất hay làm việc theo cảm tính, không bình tĩnh và lý trí được như ngươi, nói khó nghe một chút thì là tuyệt tình. Nếu ta được như ngươi thì năm đó đã không bị đuổi khỏi Thượng Thanh tông. Từ nhỏ sư phụ đã nuôi ta khôn lớn, đối đãi ta ơn nặng như núi, vì vậy ta không thể trơ mắt nhìn đám người Thượng Thanh tông chết... Cho bọn họ một con đường sống, chỉ cần làm bấy nhiêu đó, ta sẽ không ép ngươi nữa!"
Ngưu Hữu Đạo im lặng một hồi rồi gật đầu: "Ta sẽ thử xem."
"Ta khiến ngươi đồng ý rồi." Triệu Hùng Ca một mực chắc chắn, y không để hắn giải thích, trực tiếp chuyển sang đề tài khác: "Ngươi gây phiền toái cho Triều Kính à?"
Ngưu Hữu Đạo hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Bên cạnh ta có người của Ma giáo sao?"
Triệu Hùng Ca lắc đầu: "Không hẳn là người Ma giáo, cho dù đã từng thì sau này cũng thoát ly rồi. Về phần tại sao như thế thì nó liên quan tới chuyện riêng tư của người ta, ta nói thêm cũng không hay. Tuy nhiên, ta có thể cam đoan với ngươi rằng chỉ có một nguyên khiến hắn ta ở lại bên cạnh Hồng Nương, đó là bảo vệ bà ta chứ chẳng có ác ý gì cả, tất cả chỉ vì bảo vệ bà ta. Tóm lại ngươi có thể yên tâm rồi. Vì ngươi, cũng là vì Hồng Nương, tốt nhất đừng động đến hắn. Giữ hắn lại, trong tình huống cấp thiết, người sau lưng hắn sẽ ra tay giúp các ngươi. Ta chỉ có thể nói bấy nhiêu thôi, về phần nên làm thế nào thì ngươi tự lo, ta sẽ không tham gia vào chuyện này."
Chuyện này khá thú vị. Ngưu Hữu Đạo cân nhắc một lát rồi cười khà khà: "Xem ra vẫn luôn có kẻ bảo vệ cho hoa, nhưng ta không thể nào hiểu nổi. Nếu đã có năng lực ấy, tại sao không đón Hồng Nương về với mình để bảo vệ?"
Triệu Hùng Ca không nói tiếp nữa: "Những gì nên nói thì ta đã nói rồi, ngươi tự giải quyết cho ổn đi."
Ngưu Hữu Đạo lại chỉ vào Đồ Hán: "Hắn thì sao? Là nội gián do ngươi cài vào Thượng Thanh tông à?"
Triệu Hùng Ca giải thích qua loa: "Trước kia hắn từng là hộ vệ bên người Ninh vương Thương Kiến Bá, sau này bị thương tật, trong lúc ta chữa thương cho thì phát hiện hắn thích hợp với việc tu luyện nên thu nhận luôn làm đồ đệ. Chưa kịp đưa hắn về Thượng Thanh tông thì ta xảy ra chuyện rồi, đành phải giao hắn cho Tô Phá. Bây giờ trong Thượng Thanh tông chỉ có duy nhất Tô Phá biết điều đó."
Ngưu Hữu Đạo cất tiếng "ồ", không kiềm được mà nhìn Đồ Hán thêm mấy lần.
"Chuyện nên nói thì ta nói rồi, chuyện không nên nói cũng đã nói hết. Được rồi, đi đây, đừng quên chuyện mà ngươi đã đồng ý với ta." Triệu Hùng Ca cất tiếng thở dài.
Tâm trạng của hơi muộn phiền, tất cả cũng vì câu nói kia của Ngưu Hữu Đạo: "Không phá đi ắt không lập lại được."
Ngưu Hữu Đạo bỗng cất tiếng ho, chỉ vào Ngân Nhi đang nằm hôn mê dưới đất: "Tiền bối, ngươi đưa nữ nhân này theo đi."
Triệu Hùng Ca ngạc nhiên: "Ta không thân không quen với nàng ta, đưa theo làm gì?"
Ngưu Hữu Đạo: "Coi như ta tặng lễ gặp mặt cho tiền bối."
Tặng nữ nhân? Triệu Hùng Ca sửng sốt, sắc mặt hơi trầm xuống: "Không hưởng nổi đâu! Chuyện thấp hèn vô sỉ thế này, ta khuyên ngươi bớt làm hộ cái. Ngươi về đi!" Đồng thời, y vẫy tay với Đồ Hán.
Đồ Hán đứng lên nói: "Sư phụ, trên người yêu quái tu hành này có hai loại yêu khí."
Ngưu Hữu Đạo đã sớm biết điều đó nên không thấy lạ.
"Hai loại yêu khí?" Triệu Hùng Ca lẩm bẩm, bước tới ngồi xổm xuống bên cạnh Ngân Nhi rồi làm phép điều tra. Sau khi tra rõ, y kinh ngạc: "Chẳng lẽ là yêu lực trong truyền thuyết?"
Ngưu Hữu Đạo ngạc nhiên, bước tới hỏi: "Yêu lực gì thế?"
Triệu Hùng Ca nói: "Ta thấy trong điển tịch Ma giáo. Theo truyền thuyết, sau khi thực lực của yêu quái tu hành đạt tới cảnh giới nhất định thì yêu khí trong cơ thể sẽ thăng cấp thành yêu lực khiến thực lực tăng lên nhiều hơn. Quái lạ, cơ thể nàng ta không hề có dấu hiệu tồn tại pháp lực, tại sao lại thế này?" Y ngẩng đầu hỏi: "Rốt cuộc nữ nhân này là ai?"
Ngưu Hữu Đạo xoa tay, cười khổ: "Ta cũng không biết, nhặt được trên đường đấy. Nàng ta quấn lấy ta đến chết không tha, ta cũng đau đầu. Hay là ngươi đưa nàng ta về dãy núi Yêu Ma, vừa khéo có thể lấy ra rồi từ từ nghiên cứu."
Triệu Hùng Ca đã sớm nhận thấy hắn không có ý tốt, y không thèm trúng kế hắn đâu. Mặc kệ hắn, y đứng dậy kêu Phi Cầm, nhảy tung lên rồi biến mất cùng nó trong bóng đêm mịt mờ.
"Tiền bối..." Ngưu Hữu Đạo kêu lên nhưng vô dụng, vừa quay đầu lại, hắn đã phát hiện Đồ Hán cũng vút bay đi rồi.
Hiện giờ chỉ còn mỗi hắn đứng đấy, hắn đi quanh Ngân Nhi vài vòng, cuối cùng từ từ rút bảo kiếm ra. Dưới ánh trăng sắc lạnh, kiếm khí như muốn người ta nhân cơ hội chém giết để trừ tai họa về sau.