Đối với hắn ta mà nói, cũng không phải là chưa từng gặp qua phụ nữ, khi đối mặt với sự lựa chọn sinh tử, có đẹp hơn nữa, gợi cảm mê người hơn nữa cũng là con yêu quái.
Trong lòng Ngưu Hữu Đạo cũng không tà niệm, dù sao vào thời điểm như thế này, có đẹp hơn nữa cũng không hứng thú. Nhưng điều hắn nghĩ tương đối nhiều, cho nên có chút lúng túng, nhanh chóng nghiêng đầu sang một bên, dáng vẻ phi lễ chớ nhìn, sợ chọc giận người ta bị người ta một quyền đấm chết, Yêu Vương này thực sự không thể trêu vào.
Trông thấy dáng vẻ Viên Cương như Hồng Phấn Khô Lâu, Ngưu Hữu Đạo "Khụ khụ" một tiếng nhắc nhở, Viên Cương trong mắt tràn đầy cảnh giác lúc này mới hơi quay đầu đi chỗ khác, có điều dường như lại dựng lỗ tai lên duy trì cảnh giác.
"Cái đó..." Ngưu Hữu Đạo cất tiếng, lại không biết nên xưng hô với đối phương như thế nào, gọi là Thánh La Sát với Yêu Vương dường như có chút không ổn, chỉ có thể sửa lại: "Tiền bối, thực sự là không có ý mạo phạm..."
Ngân huy chói lọi đột nhiên biến mất, lại làm cho hai đại nam nhân quay đầu nhìn.
Hai cái cánh sau lưng Thánh La Sát đột nhiên thu lại, co rút lại không còn nữa, thân thể tr@n truồng kia càng mê người, chân trần bước gần đến trước người Ngưu Hữu Đạo, vươn tay giữ chặt y phục Ngưu Hữu Đạo.
"..." Ngưu Hữu Đạo im lặng, cẩn thận, đề phòng cao độ, nhưng dáng vẻ đối phương, dường như không có ác ý, có chút không hiểu nổi có ý gì: "Tiền bối, trước đây thật sự là hiểu lầm, thật sự không có ý mạo phạm..."
Hắn lốp bốp giải thích một trận, nhưng vô dụng, cũng không biết đối phương có nghe lọt hay không, nói chung chính là kéo lấy y phục hắn không buông, dáng vẻ trông chờ nhìn hắn, lộ ra một ít dáng vẻ đứa nhóc đáng thương.
Ngưu Hữu Đạo có chút cảm giác nói nhảm nửa ngày trời, Thánh La Sát không nói một câu nào, cứ nhìn hắn như vậy không nói gì, dường như không phải nghe hắn nói chuyện, mà là đang nhìn hắn nói chuyện.
Viên Cương cầm chặt Tam Hống Đao trên trong tay, cũng không dám manh động.
Tình huống gì vậy! Đừng có đùa như vậy chứ, Ngưu Hữu Đạo thật sự không hiểu nổi, do dự mãi, thử nói một câu: "Nếu như tiền bối không còn gì dặn dò, không dám tiếp tục làm phiền tiền bối thanh tịnh, chúng tôi có thể đi được chưa?"
Thánh La Sát vẫn không trả lời gì, Ngưu Hữu Đạo tương đối buồn bực, như vậy là cho chúng tôi đi hay là không cho chúng tôi đi, ngươi có nói một tiếng hay không!
Ba người cứ như vậy duy trì tư thế đứng thẳng lặng im hồi lâu.
Cuối cùng, Ngưu Hữu Đạo cũng thật sự không còn biện pháp, lại nhìn không ra thái đội của đối phương, liền cố sức thử chắp tay: "Cáo từ..."
Từ từ lui bước về phía sau, thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt xem phản ứng của đối phương, lại dò xét thái độ của đối phương.
Thật sự gặp quỷ rồi, hắn đi một bước, Thánh La Sát liền theo một bước, tóm lại chính là nắm lấy y phục hắn không buông, dường như hắn đi đến đâu, nàng ta liền theo đến đó.
Viên Cương từ trước đến nay mặt không hề cảm xúc, cũng nhịn không được mà co giật một chút.
Đây xem là chuyện gì? Ngưu Hữu Đạo đổ mồ hôi: "Tiền bối, xin hãy chỉ rõ."
Chỉ rõ gì cũng không có, Thánh La Sát vẫn là giương mắt nhìn hắn.
"Ngươi rốt cuộc là muốn như thế nào?" Viên Cương trầm giọng lên tiếng, hắn ta không giống Ngưu Hữu Đạo, nói chuyện tương đối thẳng thắn.
Hắn ta vừa mở miệng, thêm vào khí tức trên người hắn ta, Thánh La Sát dường như có chút sợ hắn ta, tay nắm lấy y phục Ngưu Hữu Đạo không buông, người lại yếu ớt trốn sau lưng Ngưu Hữu Đạo.
"...." Viên Cương ngậm miệng không nói gì, người một quyền có thể phá núi nứt đất, lại đang ra vẻ yếu đuối?
"...." Ngưu Hữu Đạo cũng im lặng, hai mặt nhìn nhau với Viên Cương.
Ánh mắt lấp loé, Ngưu Hữu Đạo từ từ xoay người, lấy can đảm, đường đường chính chính đối mặt với Thánh La Sát, hỏi: "Ngươi là ai?"
Thánh La Sát cuối cùng cũng có phản ứng, lắc đầu.
Ngưu Hữu Đạo lại hỏi: "Ngươi tên gì?"
Thánh La Sát lắc đầu như cũ.
Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn Vương một cái, lại quay đầu, vươn tay nắm lấy y phục mình bị kéo, thử từ trên tay người khác kéo ra.
Thánh La Sát lập tức hai tay cùng túm lại, kéo lại thât chặt, ở đó lắc đầu đáng thương, không chịu buông ra.
Cạch! Ngưu Hữu Đạo trước tiên đem cánh tay bị trật khớp của mình nối lại, bằng không kéo dài như vậy thực sự khó chịu, sau đó lên tinh thần thăm dò.
Sau một hồi lâu, Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương mới làm rõ được chút gì đó, trước đây suy nghĩ của Thánh La Sát dường như có chút mơ hồ, Thánh La Sát bây giờ lại giống như một tờ giấy trắng, dường như cái gì cũng không nhớ.
Hỏi nàng ta có phải đã giết Vân Cơ rồi không, vẻ mặt nàng ta cũng mờ mịt.
Nhưng nhìn Bướm La Sát ở xung quanh dường như vẫn đối với vị Thánh La Sát này cung kính như cũ, không được triệu hoán thì không dám làm bừa.
Cuối cùng, Viên Cương cũng nhích đến gần, hỏi: "Đạo gia, tại sao lại như vậy?"
Ngưu Hữu Đạo cũng không biết rõ, có điều hai đại nam nhân đứng bên một cô gái tr@n truồng thật sự là bất nhã, Thánh La Sát có vẻ như tờ giấy trắng có thể không coi là việc gì to tát, hắn không thể xem như không có chuyện gì, hai tay cởi áo khoác dài của mình ra.
Thánh La Sát tựa hồ sợ hắn chạy, áo khoác buông lỏng một cái, lập tức lại đổi mục tiêu, nắm lấy y phục bên trong của Ngưu Hữu Đạo.
Ngươi cứ túm lấy ta để làm gì? Ngưu Hữu Đạo rất bất đắc dĩ, không biết vị Yêu Vương này thật sự là ngốc rồi, hay là giả vờ, ngược lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, tung ra trường bào khoác lên người Thánh La Sát.
Hai tay nắm lấy y phục hắn không buông, áo khoác dài cũng không cách nào mặc.
"Trước tiên mặc y phục lên có được hay không?" Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ y phục trên người mình, lại chỉ chỉ áo khoác ngoài trên người nàng ta.
Thánh La Sát nháy mắt cười xán lạn, cười ngây thơ thuần khiết, dùng lực gật đầu, phối hợp với sự hướng dẫn của Ngưu Hữu Đạo, hai cánh tay luồn qua tay áo, còn có vẻ rất với lạ, rất hiếu kỳ.
Ngưu Hữu Đạo giúp nàng ta kéo áo đàng hoàng, cột chặt đai lưng, để tránh cho cứ luôn xuân quang ngoại tiết (*) như thế.
(*) Xuân quang ngoại tiết: ý chỉ cơ thể của người phụ nữ bị người khác nhìn thấy.
"Tiền bối, ta mặc kệ là ngươi là thật, hay là đang giả bộ, chúng tôi thật sự phải đi rồi." Ngưu Hữu Đạo nói chuyện với nàng ta rất chân thành.
Nhưng mà vô dụng, ngươi nói thì cứ nói, đối với Thánh La Sát một chút ảnh hưởng cũng không có.
Trái lại chính là, ngươi đi thì ta đi, chính là lôi kéo không buông, giống như trở thành người bám đuôi...
Trong sơn lâm, Viên Phương và Quản Phương Nghi đã trở về, lén lút trở về, trốn ở Triêu hành cung trong sơn lâm phía bên này nhìn xung quanh, phát nhiện nhóm lớn Bướm La Sát vẫn vây quanh bên này như cũ.
Thật sự quay trở về rồi, thật sự nhìn thấy Thánh La Sát rồi, đừng nói Viên Phương, bản thân Quản Phương Nghi cũng khẩn trương.
"A...!"
Trong hành cung truyền đến một tiếng thét dài thanh thuý.
Trong đám Bướm La Sát tập trung bốn phía, có mấy con Huyết La Sát bay về phía trên thành tường cung thành, quang huy đôi cánh chiếu rọi xuống, hiện ra ba bóng người ở đầu tường.
"Là Đạo gia, Đạo gia bọn họ vẫn còn sống." Viên Phương mừng rỡ chỉ.
Hai người từ nơi ẩn thân đứng dậy, Quản Phương Nghi thi pháp lớn tiếng nói: "Đạo gia!"
Trên tường thành, Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương nghe tiếng quay đầu lại nhìn.
Y phục trên người hai người đã thay, Thánh La Sát cũng đổi lại thành một thân y phục nữ nhân.
Nói đến việc thay y phục, thật đúng là bất đắc dĩ, hai người không thể cứ luôn tiếp tục dông dài với Thánh La Sát, sau cùng thực sự không còn cách nào, Ngưu Hữu Đạo xé rách y phục liền chạy, ít nhất cũng phải kiểm tra ra ý đồ chân thực của Thánh La Sát.
Kết quả Thánh La Sát lập tức mọc ra đôi cánh, đi theo.
Điều làm cho Ngưu Hữu Đạo bất lực nhất chính là, một đoàn Bướm La Sát cũng đi theo, tiếp tục đi theo như vậy, còn bảo hắn làm sao không để mắt đến mà rời khỏi Huyễn Giới? Căn bản không cách nào ra ngoài.
Kết quả, cũng chỉ có thể ngừng chạy trốn, chầm chậm tận tình khuyên bảo nói chuyện với Thánh La Sát, thật sự là không bỏ rơi được, nếu như động thủ, cũng không dám đây này.