Bầu trời sao không có dấu hiệu gì, ánh mắt Ngưu Hữu Đạo lại rơi lên hồ nước nhìn chằm chằm một lúc. Không lâu sau, lông mày hắn dần dần giãn ra, trầm ngâm lầm bầm hai câu: “Âm dương thuận nghịch diệu nan cùng, nhị chí hoàn quy nhất cửu cung. Nhược năng liễu đạt âm dương lý, thiên địa đô lai nhất chưởng trung. (Âm Dương xuôi ngược diệu vô cùng. Hai Chí (Đông chí và Hạ Chí) xoay vần trải chín cung. Nếu hiểu âm dương, cùng lý lẽ. Trời đất trong tay chẳng lạ lùng).” Quay đầu lại hỏi Viên Cương: “Đã từng bảo ngươi thuộc lòng, còn nhớ chứ?”
Viên Cương gật đầu: “Nhớ, Yên Ba Điếu Tẩu Ca.”
Hai người Quản, Viên nhìn nhau, không hiểu hai người đang nói cái gì.
Ngưu Hữu Đạo nhấc kiếm lên, chỉ về phía mặt hồ: “Nhìn kỹ đi, có phải mặt hồ có sáu điểm phát sáng không?”
Ba người lập tức mở to hai mắt nhìn sang, đáy nước có thực vật phát sáng, có ánh sáng đâu phải chỉ có sáu điểm phát sát.
Nhưng được nhắc nhở, sau khi cẩn thận phân biệt ba người đều tìm ra điểm khác biệt, trong hồ đúng là có sáu vị trí có ánh sáng khác, dường như phản chiếu ánh sáng sao trời chứ không phải ánh sáng của thực vật dưới đáy hồ, nếu không được nhắc nhở rất dễ bị nhầm thành một, khó phân biệt được.
Viên Cương: “Có người động tay động chân trong hồ, trồng thực vật phát sáng để che thứ gì đó, tạo ra sáu khu vực hắc ám, vì thế có thể phản chiếu tinh quang.”
Hai người Quản, Viên bừng tỉnh ngộ, khẽ gật đầu, biểu thị tán thành.
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi nhìn lại vị trí đổ bóng của tính quang sáu nơi thấy giống cái gì?”
Viên Cương kiếp trước cùng Ngưu Hữu Đạo làm việc nhiều năm, tuy không thông nhưng thấy nhiều cũng quen mắt, cũng có chút ảnh hưởng, vài thứ căn bản vẫn biết, sau khi nhìn cẩn thận một chút, kêu lên: “Vị trí hơi giống Thất Diệu, Thái Âm, có điều không thấy Thái Dương.”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu, nhắc nhở: “Ngôi sao này vốn không có Thất Diệu lấy đâu ra Thái Dương? Trên trời không có Thái Dương, mặt đất có, có người thiết kế Thái Dương trên mặt đất.”
Viên Phương không kìm được chen mồm vào: “Trên mặt đất làm gì có Thái Dương? Trên mặt đất sao giấu được Thái Dương?” Rồi ngạc nhiên nhìn xung quanh.
Quản Phương Nghi khinh bỉ: “Đồ ngốc ngươi, là ý kia kìa.”
Ngưu Hữu Đạo: “Âm dương thuận nghịch diệu nan cùng, nhị chí hoàn quy nhất cửu cung. Có người đảo ngược âm dương, còn bố trí thất diệu trên mặt đất.”
Viên Cương: “Chỉ thấy lục diệu, Thái Dương đâu?”
“Bên ngoài Huyễn giới có Thái Dương...” Ngưu Hữu Đạo dừng lại, hơi suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: “Âm dương đảo ngược, phạm vi trận này rất lớn, chỉ e vượt quá sự tưởng tượng của chúng ta. Khi ở ngoài Huyễn giới xuất hiện nhật thực, cánh cửa Huyễn giới sẽ mở ra, cánh cửa Huyễn giới mở ra rất có thể liên quan đến trận này. Thất diệu trên mặt đất cũng chính là ngôi sao trên đất, trận này nói không chừng chính là mượn sức của trời sao trong truyền thuyết, nếu đúng như vậy, dưới cản trở của sức mạnh trời sao, e là Vân Cơ chưa chắc đã có thể độn thổ rời đi được.”
Ánh mắt mấy người trên đỉnh núi cùng nhìn về nơi Vân Cơ độn thổ rời đi.
Viên Cương: “Thế gian thật sự có trận pháp thần kỳ vậy sao?”
“Tình hình mở ra của cánh cổng Huyễn giới chẳng lẽ không thần kỳ sao? Giống như pháp lực bình thường có thể làm được sao?” Ngưu Hữu Đạo hỏi ngược một câu.
Viên Cương trầm mặc, sau khi tiến vào thế giới này, rất nhiều thế giới quan vốn có lần lượt bị phá vỡ, nghĩ kỹ lại, có lẽ là do bản thân vô tri.
Quản Phương Nghi không kìm được chen vào: “Đừng nói mấy chuyện đó nữa, thực tế chút đi, chúng ta phải làm thế nào để rời khỏi đây mới là chuyện chính, thời gian không còn nhiều, đừng uổng phí nữa.”
Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm mặt hồ nói: “Thái dương bên ngoài là thật. Thái dương ở đây là giả.”
Viên Cương hỏi: “Thái dương bị thiếu kia ở đâu?”
Ngưu Hữu Đạo đánh giá xung quanh: “Nấp rồi.”
“Nấp rồi?” Viên Cương nghi hoặc.
“Nhìn từ thế núi xung quanh, có người bày trận sơn thủy di chuyển, bày Cửu Cung Bát Quái trận.” Ngưu Hữu Đạo chỉ lên trời lại chỉ mặt hồ: “Bố trí tam tài, trời là thiên bàn, hồ quang phản chiếu là cửa, xuyên qua âm dương, hồ là môn bàn, đất là địa bàn. Âm dương thuận nghịch diệu nan cùng, nhị chí vẫn quy về cửu cung. Có người đảo ngược âm dương, điên đảo càn khôn, trời biến thành địa bàn, đất biến thành thiên bàn, hồ thì không thay đổi, vẫn là môn bàn. Vì thế thất diệu ở trên đất, nhìn xuyên qua môn bàn. Ẩn một trong thất diệu, mất thái dương, Thiên bàn ở mặt đất có người thiết kế thuật pháp kỳ môn độn giáp.”
Quản Phương Nghi và Viên Phương hoàn toàn không hiểu hắn đang nói gì, chủ yếu là thuật ngữ mà họ chưa từng nghe thấy.
Viên Cương nghe thì có thể hiểu được một chút, kinh ngạc: “Kỳ môn độn giáp?”
Ánh mắt Ngưu Hữu Đạo sáng rực, phóng mắt gật đầu: “Độn giáp chính là chí tôn trong thập can, ẩn mà không lộ, Thái dương trong thất diệu hẳn được giấu trong đó, tìm được Thái dương là tìm được nhãn trận, cũng có thể mở ra cửa sinh của trận này rời đi. đạo lý có lẽ dùng loại với Thái dương bên ngoài, tìm được Thái dương, sản sinh nhật thực, Huyễn giới sẽ khởi động cửa sinh. Không biết người phong tỏa Huyễn giới năm đó coi thường sự tồn tại của nhật thực hay là cố ý.”
Cuối cùng đã nghe hiểu hắn đang nói gì, Quản Phương Nghi hưng phấn nói: “Nghe không hiểu, có điều nghe ngươi nói có vẻ cũng rất có lý, hẳn không phải chỉ là võ mồn, mau tìm đi, tìm Thái dương ra đi.”
Ngưu Hữu Đạo hơi cười một tiếng, chỉ tay về phía hồ nước: “Hồ là môn bàn, cửa vào ở trong hồ.”
Quản Phương Nghi kinh ngạc: “Phải lặn xuống đáy hồ sao?”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu nói với Viên Cương: “Thất diệu chỉ đường!”
Viên Cương khẽ gật đầu, dường như hiểu ra.
Nhưng vào lúc này, ven hồ cách đó không xa vang lên tiếng phịch, một âm thanh vang lên, có một người từ mặt đất nổ ra, bước lảo đảo, cả người đầy bùn đất, tóc tai bù xù, quần áo tả tơi, chật vật không chịu nổi, khóe miệng còn có vết máu.
Người bay ra khỏi mặt đất chẳng phải ai khác, chính là Vân Cơ, mạng che mặt đã chẳng còn nữa, để lộ ra gương mặt bẩn thỉu.
Vân Cơ thở hổn hển nhìn xung quanh, nhìn thấy mộ tưởng do mình làm ra, dường như thở phào, có vẻ thấy rất may mắn.
Sau đó lại nhanh chóng nhớ ra gì đó, đám Ngưu Hữu Đạo đâu? Vân Cơ nhanh chóng quan sát xung quanh, cuối cùng nhìn thấy mấy người đứng trên đỉnh núi dưới ánh sao.
Bà ta lập tức phi thân lên, sau vài lần bay lên đáp xuống cũng bay xuống đỉnh núi, vừa gặp mặt đã nói một câu: “Dưới mặt đất không ra được!”
Mấy người không kìm được đánh giá vị này thì thấy giày trên chân cũng đã mất, đang đi chân trần, ngay cả cặp đùi trắng tuyết dính bùn đất cũng lộ ra, ngực cũng lộ ra khá nhiều, đặc biệt là nửa bộ ngực căng đầy rất hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Chú ý tới ánh mắt của mấy người, Vân Cơ cúi đầu nhìn, hai tay vô thức ôm lấy ngực, cả giận nói: “Nhìn cái gì?”
Ba người đàn ông lập tức xấu hổ, cùng nghiêng đầu nhìn qua nơi khác.
Quản Phương Nghi cùng là nữ nhân, cũng không cần né tránh, nhưng có điều ánh mắt đầy cổ quái, không ngờ Ngưu Hữu Đạo đã dự đoán đúng, thật sự không chạy được.
“Không mang theo quần áo dư, trên người ai có áo choàng cho mượn một chút?” Vân Cơ cũng ngại ngùng đưa ra thỉnh cầu.
Ngưu Hữu Đạo vội ho một tiếng: “Hầu Tử, mượn cái trên người Triều Thắng Hoài ra dùng đi.”
Viên Cương xuống núi, tìm Huyết La Sát trông coi Triều Thắng Hoài, lột áo ngoài và giày của gã về, ném cho Vân Cơ.
Vân Cơ quay lưng lại với mấy người mặc vào, kết quả phát hiện quần áo Thượng Thanh tông cũng rách rưới, có điều so ra vẫn tốt hơn của bà, có thể giấu được những nơi phát ra xuân quang là được, không có điều kiện cũng chỉ có thể chấp nhận.
“Được rồi!” Vân Cơ lên tiếng.
Lúc này ba người đàn ông mới xoay người lại, ánh mắt vẫn cổ quái, vị trước mắt lúc này khác một trời một vực với vẻ cao nhã đoan trang lúc đầu, quý nhân và ăn mày cách biệt có thể không lớn sao? Cuối cùng cũng lộ gương mặt thật với mọi người, có điều hơi bẩn một chút.
Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Tiền bối sao biến thành thế này?"
Vân Cơ: “Dưới mặt đất có sức mạnh kỳ lạ giảo sát, vô cùng quỷ dị, ta cũng nghĩ hết cách nhưng không thể phá ra được, suýt chút nữa mất mạng dưới lòng đất, may là ta am hiểu độn địa nếu không khó thoát một kiếp, có thể nói may mắn đào thoát được.”