Đạo Quân

Chương 677: Vạn Thú Linh Châu




"A..."

Viên Phương vừa hét thảm một tiếng đã bị Viên Cương đột ngột đạp bay.

Viên Cương hôm nay quả thực cũng không vừa mắt cái thằng vô đạo đức kia, xông lên lập tức quyền đấm cước đá, đánh tơi bởi, đánh cho Viên Phương gào khóc thảm thiết.

Quản Phương Nghi chưa từng chứng kiến cảnh Viên Cương đánh tơi bời Viên Phương, cho nên lần này thấy có thể đặc biệt đột nhiên, cũng kinh ngạc khó hiểu. Viên Phương rõ ràng là một thành viên thân tín trong đội, bình thường cũng hiền lành nghe lời, nói gì làm đó, không có công lao cũng có khổ lao, làm sao đến mức ngược đãi như vậy?

Ngược lại, Vân Cơ nhìn Viên Phương chịu đòn mà toát ra vẻ suy tư, dường như đoán được gì đó.

Cũng chỉ tùy tiện đánh cho một trận, tuy rằng ra tay khá nặng, nhưng Viên Cương cũng đã thu tay lại.

Viên Phương núp trong góc chậm rãi thả tay đang ôm đầu xuống, thấy Viên Cương đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Viên Phương lau máu mũi, đẩy gương mặt sưng phù đứng dậy, trốn ở bên than thở, không thấy có ý kiến gì.

Quản Phương Nghi có vẻ khó nhìn nổi. Dù sao Viên Phương thường làm ra món ăn ngon cho nàng ta, xem như là người có quan hệ tốt hơn cả trong những người bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, nên đi tới, có vẻ thấy bất bình liền can thiệp:

"Làm sao ngươi bị đánh?"

Viên Phương bất đắc dĩ:

"Đạo gia không phải đã nói sao, thấy ta không vừa mắt."

Quản Phương Nghi trừng mắt:

"Chỉ vậy?"

Có lý do này còn chưa đủ? Viên Phương oán thầm, lau máu mũi, vẻ nhận mệnh. Quản Phương Nghi không quen, nhưng hắn ta đã quen.

Quản Phương Nghi chỉ tiếc mài sắt không nên kim, nổi giận nói:

"Ngươi cam tâm để hắn tùy tiện bắt nạt như vậy?"

Ngưu Hữu Đạo nghe thấy, quay đầu lại nói:

"Ta nói này Hồng nương, ngươi đừng gây xích mích ly gián trong chúng ta."

Quản Phương Nghi lập tức xoay người đi tới, chỉ ba người Triều Thắng Hoài hôn mê trên đất nói:

"Ngươi còn có thể diện nói ta? Ta hỏi ngươi, có phải ngươi đã biết trước chuyện ba người này, sớm biết ba người có ý đồ hại chúng ta?"

Ngưu Hữu Đạo nở nụ cười, gật đầu nói:

"Phải!"

Quản Phương Nghi nổi giận:

"Vậy ngươi còn lôi kéo chúng ta nhảy vào hố? Bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, kết thúc thế nào?"

Ngưu Hữu Đạo không phản đối, nhún vai một cái:

"Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, chí ít hiện giờ đã hiểu tại sao bọn họ muốn xuống tay với chúng ta."

Quản Phương Nghi tức giận nói:

"Chỉ để biết điều này, ngươi lôi kéo chúng ta mạo hiểm lớn như vậy, biết rõ có hố còn cố kéo chúng ta nhảy xuống?"

Ngưu Hữu Đạo một tay chống kiếm, một tay vẫy vẫy:

"Sự thực chứng minh suy đoán của ta là đúng. Vạn Thú môn căn bản không biết ba người bọn chúng muốn xuống tay với chúng ta, cũng không biết chúng ta là người như thế nào. Chúng ta rất an toàn, chỉ cần tránh khỏi nơi này đến lối ra, Vạn Thú môn cũng không biết chuyện có liên quan đến chúng ta, có thể thuận lợi rời đi."

Còn về tình huống cụ thể...

Viên Cương đã móc miệng được ba người Triều Thắng Hoài. Ba người gạt Vạn Thú môn làm ra việc này. Ngưu Hữu Đạo phán đoán tình huống, quyết định để Điệp La Sát gi ết chết các đệ tử Vạn Thú môn khác cũng là đúng. Đệ tử Vạn Thú môn biết chuyện đã chết rồi.

"..." Quản Phương Nghi không biết Viên Cương thẩm vấn ra chuyện gì, biết có thể an toàn rời khỏi liền sửng sốt.

Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại nhìn về phía Vân Cơ. Hiện tại nguy hiểm chân chính ở trên người người phụ nữ kia. Quan hệ kết nghĩa giữa hắn và Vân Hoàn chưa thể dựa dẫm được. Một khi người phụ nữ này tiết lộ chân tướng cho Vạn Thú môn biết, chuyện xấu sẽ tới. So với Vạn Thú môn có một vị trí trong Phiêu Miễu các, Thiên Ngọc môn không thể sánh bằng. Đây chính là một trong các môn phái đỉnh cao ít có trong thiên hạ, Hiểu Nguyệt các cũng không bằng. Ngưu Hữu Đạo hắn căn bản không thể đối kháng với thực lực trước mắt.

Vân Cơ như đoán được tâm tư của hắn, lạnh nhạt nói:

"Xử lý xong việc chưa? Xử lý xong thì đi thôi."

Ngưu Hữu Đạo xoay người, chống kiếm đi tới:

"Tiền bối, không cần thiết chạy lung tung, đã an toàn rồi thì có thể rời đi thôi."

Vân Cơ: "Không giúp ta?"

Ngưu Hữu Đạo:

"Ta chưa từng đồng ý giúp ngươi. Vật trao đổi của ngươi cũng chưa đưa cho ta, không tính là nuốt lời chứ?"

Vân Cơ:

"Giao dịch có thể tiếp tục."

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu:

"Không cần thiết, còn dùng dằng nữa quá nguy hiểm, rời đây càng sớm càng an toàn. Một thời gian nữa không còn ai khác, chỉ có mấy người chúng ta cuối cùng ra khỏi đây sẽ dễ bị thủ vệ ở cửa của Vạn Thú môn nghi ngờ. Tiền bối, ta không biết di hài của ai đáng cho ngươi coi trọng đến mức không tiếc mạo hiểm tới đây, nhưng đối với chúng ta quả thực không đáng. Chúng ta đã thưởng thức cảnh đẹp kỳ ảo nơi này, nếu tiền bối còn muốn tiếp tục tìm kiếm, chỉ có thể xin tiền bối tùy tiện. Chúng ta không tiếp."

Đối với bên phía Ngưu Hữu Đạo, vừa nãy chuyện Viên Phương bị đánh tơi tả đã bị quên sạch, bất kể Viên Cương hay Quản Phương Nghi, dù là Viên Phương còn đang mặt mày sưng phù, đều dán mắt nhìn Vân Cơ. Chỉ cần kẻ không ngốc đều biết, nếu không có biện pháp ràng buộc miệng của người phụ nữ kia, hậu hoạn sẽ lớn vô cùng.

Gặp phải uy hiếp từ bên ngoài, mấy người mau chóng đoàn kết thành một khối.

Vân Cơ:

"Không được, không có sự trợ giúp của các ngươi, ta không cách nào mặc sức tìm kiếm trong khu rừng này, tốc độ quá chậm. Nếu ngươi không muốn làm, ta không ngăn cản ngươi, để hắn ta cho ta."

Nàng ta đưa tay chỉ Viên Cương.

Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại liếc nhìn, lắc đầu nói:

"Ta không thể ném lại huynh đệ mình theo ngươi mạo hiểm."

Vân Cơ:

"Con trai ta chẳng lẽ không phải huynh đệ của ngươi? Ngươi không thể giúp một lần?"

"Giúp người cũng phải phân tình huống."

Ngưu Hữu Đạo nâng kiếm chắp tay, vẫn là không đồng ý.

"Tiền bối tự tiện, chúng ta không bồi tiếp được."

Dứt lời, hắn xoay người muốn đi ngay.

Vân Cơ trầm giọng nói:

"Nếu các ngươi bỏ rơi ta, ta không chắc có thể quản tốt miệng mình. Gặp người của Vạn Thú môn, ta có lẽ sẽ căng thẳng mà nói ra lời không nên nói."

Ngưu Hữu Đạo dừng bước, lạnh lùng liếc sang:

"Ngươi đang uy hiếp ta?"

Viên Cương, Quản Phương Nghi, Viên Phương đều lộ vẻ bất thiện, chặt chẽ theo dõi Vân Cơ.

Vân Cơ liếc mấy người:

"Muốn ra tay sao? Trước tiên không nói ai thua ai thắng, gây ra động tĩnh tranh đấu sẽ dẫn người của Vạn Thú môn tới. Ta nghĩ điều này không phải điều mà các ngươi hi vọng thấy chứ?"

Ngưu Hữu Đạo:

"Hai chữ "Đạo nghĩa" trường tồn trong lòng ta, cũng hi vọng ngươi nể mặt con trai ngươi Vân Hoan, đừng nên ép ta."

Lời này vừa nói ra, Quản Phương Nghi và Viên Phương ngạc nhiên, cuối cùng mới đoán được người phụ nữ này là ai. Viên Cương từ trước đã biết được thân phận Vân Cơ từ miệng Ngưu Hữu Đạo.

Có mấy lời chỉ có Viên Cương hỏi, Ngưu Hữu Đạo mới dễ dàng nói.

Vân Cơ:

"Không phải ta muốn làm khó ngươi. Điệp Mộng Huyễn giới phải mười năm mới mở một lần, khoảng cách thời gian quá dài, còn tiếp tục dày vò như vậy nữa, ta cũng không chịu nổi. Vất vả lắm mới đụng được người có biện pháp như các ngươi, cũng coi như cơ duyên tạo hóa của ta. Ngưu Hữu Đạo, giúp ta lần này. Ta cam đoan với ngươi, ta chắc chắn sẽ không để lộ ra nửa chữ. Sau này ngươi cần ta hỗ trợ chuyện gì, ta có thể làm được chắc chắn sẽ không ngồi yên, làm sao?"

Ngưu Hữu Đạo:

"Ngươi đã dám dùng việc này uy hiếp ta, bảo sao ta có thể tin tưởng lời hứa của ngươi?"

Vân Cơ hất cằm về phía Viên Phương:

"Vừa nãy vô duyên vô cớ đánh hắn ta một trận, nói vậy cũng là vì ba tên kia biết nguyên hình của hắn ta là gầu Kim Vương, vì nhằm vào hắn ta nên mới xảy ra chuyện lớn ngày hôm nay?"

Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương nhìn nhau. Người phụ nữ này làm sao biết được? Họ cũng chỉ biết được chuyện vừa mới đây xong.

Gấu Kim Vương? Quản Phương Nghi nghiêng đầu nhìn về phía Viên Phương, kinh ngạc. Nàng ta biết Viên Phương là hùng yêu, nhưng lại không biết nguyên hình của hắn là gấu Kim Vương.

Thực ra Viên Phương đã không còn là trụ trì chùa Nam Sơn không rõ sự hung hiểm của thế giới tu hành như trước đây. Bây giờ hắn ta sẽ không dễ dàng tiết lộ nguyên hình của mình cho bất kỳ ai, cho nên Quản Phương Nghi không biết.