Đạo Quân

Chương 675: La Sát Triều (2)




La Nguyên Công nhắc nhở:

"Có phải Ngưu Hữu Đạo cũng ở..."

Ông ta nói một nửa thì dừng. Mọi người nhìn về phía Đường Nghi, chỉ thấy Đường Nghi căng thẳng nhìn chằm chằm.

Ngụy Đa nắm chặt tay, mắt đầy khủng hoảng. Đã thấy Ngưu Hữu Đạo và các đệ tử Vạn Thú môn kia đi vào trong, cũng nghi Ngưu Hữu Đạo tám chín phần mười đang rơi vào tuyệt cảnh La Sát triều.

"Chúng ta không thể chờ mãi, phải nghĩ cách cứu hắn!" Ngụy Đa cấp bách, lại có thể nói được một câu cực kỳ có thứ tự.

Mọi người ngạc nhiên nhìn sang, còn tưởng nghe lầm, nhưng mà y nói không sai.

Tô Phá:

"Làm sao cứu? Chúng ta chỉ cần chạy ra là chết ngay."

"Không thể mặc kệ, ta... ta đi tìm người, cầu người!" Ngụy Đa quay đi.

Tô Phá vội cản:

"Quay lại!"

Ngụy Đa mặc kệ, đã lắc mình lao đi...

Lúc này nhóm Ngưu Hữu Đạo đã chui ra khỏi hốc cây, cũng bị cảnh tượng trên trời làm kinh ngạc, đều đứng trên tán cây, lộ ra nửa người để quan sát.

Sau khi tránh khỏi Điệp La Sát nhiều lần muốn tấn công họ, xác nhận an toàn, mấy người mới yên lòng quan sát.

Cảnh tượng Điệp La Sát bay đầy trời hùng vĩ đến kinh người, cũng vô cùng huyễn lệ. Ánh sáng lung linh tỏa ra đầy trời. Mỗi người đều sững sờ đứng nhìn, ngay cả Viên Cương cũng khó tin được đây là chuyện do hắn ta gây ra?

Viên Phương nhìn Viên Cương đầy sùng bái.

Quản Phương Nghi thỉnh thoảng liếc nhìn Viên Cương thì lại như đang nhìn quái vật, tâm tình coi như tạm thời thả lòng. Có quái vật ở đây, Điệp Mộng Huyễn giới này còn có gì đáng phải lo lắng?

Ngưu Hữu Đạo không nhịn được buông tiếng thở dài:

"May mà có pháp tắc thế gian hạn chế. Nếu bầy Điệp La Sát có thể sinh tồn trong nhân thế, thiên hạ sợ rằng không ai có thể là đối thủ của chúng."

Mấy người đều hiểu ý của hắn. Nói vậy không phải là do một con Điệp La Sát mạnh cỡ nào, trong số các tu sĩ cũng không thiếu người có thực lực cao hơn hẳn Điệp La Sát, mà quan trọng là công kích thành bầy như vậy có uy lực vô cùng kh ủng bố.

Mặt đất ầm ầm vang động. Mã Kim hạ rầm xuống đất, điên cuồng xung phong trong rừng rậm, vừa giết vừa lùi, toàn thân dính đầy máu xanh lục dính nhơm nhớp.

Trên trời căn bản không thể nào ứng phó được với thế tấn công nhạy bén, cấp tốc của lũ Điệp La Sát đang bay lượn, hạ xuống đất còn chiếm được chút ưu thế.

Bản thân ông ta không biết đã giết bao nhiêu Điệp La Sát, nhưng vẫn rơi vào trong vòng vây dày đặc như nêm. Số lượng vây công không hề giảm, giết mãi không xong.

Một thân một mình xung phong, đã không còn có thể để ý tới ai khác, ông ta biết những người khác hẳn đã xong hết.

Vèo vèo vèo, năm con Huyết La Sát tỏa huyết quang lóng lánh đột nhiên cùng nhảy vào đội hình vây công. Một đám La Sát cánh trắng là La Sát cánh lam cùng phối hợp theo.

"A!"

Thân hãm vây công, gần như không nhìn thấy bóng dáng đâu, Mã Kim đột nhiên gào lên đau xót. Ông ta vung kiếm chặt đầu một con Huyết La Sát, mà vuốt trước của con Huyết La Sát kia đã c ắm vào cổ ông ta trước, máu đỏ phun ra.

Thoáng cái, mấy vuốt chạm thân, xé Mã Kim máu thịt tung tóe.

Hơn trăm đệ tử ở khu vực trồng cỏ khu quang cũng không may mắn thoát khỏi, không một ai chạy thoát trong La Sát triều...

Tiếng rít chói lọi liên tục vang vọng trong rừng.

Điệp La Sát bay lượn đầy trời bắt đầu tản ra, không bao lâu sau đã biến mất sạch sẽ.

Cánh dài bay khỏe, đến nhanh mà đi cũng nhanh, trời đất lại trở về an tĩnh.

Dưới tán cây, một con Huyết La Sát dẫn đầu ba con La Sát cánh lam bay tới. Ba con La Sát cánh lam đều bắt theo một người bay tới, đáp xuống đất thì đè ba người dưới móng vuốt, chính là Triều Thắng Hoài và huynh đệ họ hà. Ba người quần áo lam lũ, vết thương toàn thân, nhưng còn sống sót.

Nhóm Ngưu Hữu Đạo hạ xuống khỏi tán cây. Viên Cương rít gào giao lưu với Huyết La Sát.

Ngẩng đầu nhìn thấy tình cảnh này, ba người Triều Thắng Hoài sợ hãi, cũng có thể nói là không thể tin được. Những người này lại có thể cấu kết với Điệp La Sát?

"Triều Thắng Hoài, Hà Hữu Kiến, Hà Hữu Trường." Chống kiếm đứng, Ngưu Hữu Đạo cười híp mắt, đọc tên ba người không sai một ai.

Ngoài Huyễn giới, Viên Cương rời đội đi dạo một vòng không phải chỉ đi dạo không, mà đã xác nhận ba người một lượt. Hắn ta lại hỏi thăm các tu sĩ các một phen, biết Triều Thắng Hoài là cháu của Triều Kính, sau khi quay về đã ngầm thông báo cho Ngưu Hữu Đạo.

Mà Triều Thắng Hoài còn điếc không sợ súng, dùng cái họ Lý giả để lừa gạt Ngưu Hữu Đạo.

Quản Phương Nghi trợn to hai mắt nhìn Ngưu Hữu Đạo, nghĩ ra điều gì. Tên khốn kiếp này đã sớm nhận ra ba người này có vấn đề!

Vấn đề mấu chốt là, đã biết rõ ba tên này lòng mang ý đồ xấu, tên khốn kiếp này còn cố dẫn người ta tới cái hố đào sẵn rồi đẩy xuống, kết quả là làm lớn chuyện. Quản Phương Nghi có cảm giác muốn phát điên.

Viên Phương cũng có cảm giác sắp phát điên, trong đầu thầm gào lên, đạo gia của tôi, ngài chơi lớn rồi á!

Viên Cương lạnh lùng liếc xéo, rất bình tĩnh. Hợp tác với Ngưu Hữu Đạo nhiều năm, hắn ta không còn cảm thấy kinh ngạc. Ngưu Hữu Đạo tự có chỗ khiến hắn ta tâm phục khẩu phục.

Ba sư huynh đệ bị đè dưới đất càng hoảng sợ hơn. Triều Thắng Hoài run rẩy nói:

"Bối huynh, giữa chúng ta có chuyện gì hiểu lầm hay chăng?"

Ngưu Hữu Đạo từ trên cao nhìn xuống, cười không nói.

Hà Hữu Kiến hỏi:

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

"Các ngươi muốn làm gì thì cũng làm rồi, giờ mới quan tâm ta là người như thế nào có phải đã trễ không?"

Ngưu Hữu Đạo cười ha ha, nhìn trái nhìn phải xong lại nhấc tay, ra hiệu mang đi:

"Nơi này không thích hợp ở lâu, người của Vạn Thú môn cũng sắp tới rồi, đi thôi!"

Vừa mới nói xong, con Huyết La Sát kia đã rít lên một tiếng sau lưng mọi người, mặt dữ tợn, đôi cánh có xu thế mở ra, dường như đang nhằm vào món đồ gì.

Mấy người bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ thấy phía sau núi đá phía xa có lưỡi rắn màu đỏ thì thụt ra vào. Một con rắn xanh đầy mình lân giáp chậm rãi thò đầu ra. Đầu nó lớn bằng bắp đùi người, mắt lóe sáng đầy u ám. Còn chưa kịp nhìn rõ con rắn xanh dài bao nhiêu, đầu rắn đã nhanh chóng vặn vẹo rồi hóa thành đầu người, tỏa ra yêu khí.

Đầu rắn hóa đầu người có mái tóc búi cao, nửa mặt phủ lụa trắng, nhưng không giấu được vẻ đẹp như hoa, chính là hình dáng Vân Cơ.

Thân rắn trườn ra cũng từ từ hóa thành thân người. Cuối cùng, một Vân Cơ sống sờ sờ xuất hiện trên núi đá.

Nhóm Ngưu Hữu Đạo đều sững sờ, không đoán được người phụ nữ này lại xuất hiện ở đây, lại một mình chạy vào khu vực bên ngoài phòng hộ cỏ khu quang?

"Két..." Huyết La Sát rít lên, ba con La Sát cánh lam đã trải rộng cánh định tấn công.

Ngưu Hữu Đạo vươn tay, Viên Cương lập tức rống lên với Huyết La Sát truyền lời, nhấn mấy con Điệp La Sát đang định nổi giận xông lên.

Ngưu Hữu Đạo cười hỏi:

"Sao ngươi lại đến đây? Là vẫn ở đây hay vừa tới?"

Vân Cơ:

"Ta vốn sống ở vùng này, các ngươi gây ra động tĩnh lớn như vậy, không dẫn ta tới đây mới khó. Có phải ngại ta nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy không? Thật không ngờ, các ngươi lại cấu kết với đám Điệp yêu này."

Ngưu Hữu Đạo:

"Ngươi không sợ ta giết ngươi diệt khẩu?"

Trong lúc hắn nói lời này, mắt hơi híp, miệng cười xán lạn, nhưng nội tâm thực sự động sát cơ. Để người ngoài biết bên hắn có thể nói chuyện với Điệp La Sát quả thực không phải chuyện tốt đẹp gì.

Vân Cơ:

"Có bầy Điệp La Sát kia giúp đỡ, ta quả thực không phải đối thủ của các ngươi. Có điều, nếu ta muốn bỏ chạy trong khu rừng núi này, các ngươi cũng chưa chắc đã bắt được ta. Nếu không phải vậy, ta đã không một mình xuất hiện ở đây, cũng sẽ không chủ động hiện thân. Chắc ngươi cũng từng nghe nói một số chuyện, là tu sĩ nước Triệu từng vây quét ta nhiều lần. Ta vẫn có thể đặt chân trong lãnh thổ nước Triệu không phải không có nguyên nhân. Vì thế, ta khuyên ngươi không nên làm loạn. Một khi trở mặt, không có lợi ích gì cho cả đôi bên."

Ngưu Hữu Đạo:

"Tiền bối chủ động hiện thân không phải vô cớ chứ?"