Đạo Quân

Chương 671: Lão Nương Sớm Muộn Gì Cũng Bị Các Ngươi Hại Chết (2)




Trong rừng đã có “người” thức tỉnh. Một con La Sát cánh trắng từ một hốc cây chui ra, ngẩng đầu nhìn bọn họ, ánh mắt lộ hung quang, hai cánh sau lưng chầm chầm mở ra, vết rạn trên cánh bắt đầu nổi lên ánh sáng trắng.

Quản Phương Nghi kinh hãi. Mấy con này, còn chưa tránh được một con đã có con thứ hai, có trời mới biết có bao nhiêu con đang tồn tại trong khu rừng này.

Bà ta làm sao cũng không nghĩ đến, mọi người không oán không cừu với Vạn Thú môn, tại sao lại bị Vạn Thú môn hại như vậy. Bà ta hét lên: “Đi mau!” Sau đó nắm cánh tay Viên Cương muốn bay đi.

Nhưng Viên Cương hiểu ý của Ngưu Hữu Đạo, tay cong lại không chịu đi. Quản Phương Nghi quay đầu, cả giận nói: “Nếu ngươi không đi, sẽ không còn kịp nữa đâu.”

Ai ngờ Ngưu Hữu Đạo lại nói: “Để xem bọn chúng có đến hay không, xuống dưới!”

Hắn nói là làm, tự mình thể nghiệm. Hắn là người đầu tiên xuyên qua ngọn cây, lao xuống mặt đất.

Quản Phương Nghi trợn tròn mắt, muốn mắng hắn có phải điên rồi không.

“Không muốn chết thì đi theo ta. Lão Hùng, xuống!” Viên Cương nói xong, hất cánh tay Quản Phương Nghi ra, thả người nhảy xuống.

Viên Phương như phát mộng. Hai vị đại gia này sống lâu đến mức không còn kiên nhẫn được nữa sao?

Nhưng trước giờ y vẫn luôn nghe lời Viên Cương, cũng kiên trì nhảy xuống.

Quản Phương Nghi phát điên lên, nhưng nhìn biểu hiện bình tĩnh đến không tưởng tượng nổi của hai người kia, bà ta mắng: “Lão nương sớm muộn gì cũng bị các ngươi hại chết.”, sau đó cũng nhảy xuống.

Bạch! Con bướm La Sát cánh trắng vỗ cánh, là con đầu tiên xông về phía Ngưu Hữu Đạo.

Một luồng kiếm quang chợt lóe lên lên biến mất, giống như chỉ vừa lướt qua rồi chui vào vỏ.

Ngưu Hữu Đạo chém con La Sát cánh trắng xong cũng đồng thời rơi xuống, cổ của con La Sát cánh trắng bị đứt một nửa, từ vết nứt chảy ra một dòng chất lỏng màu xanh, vẫn giang hai tay ôm lấy Ngưu Hữu Đạo.

Cương thi trong mộ còn chẳng làm gì được hắn, hình ảnh kinh dị trước mặt cũng chẳng làm hắn sợ.

Kiếm trong tay quét ngang, hai tay con La Sát cánh trắng ôm lấy mũi kiếm, không thể ôm Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo buông kiếm, bóp cằm con bướm La Sát cánh trắng, chậm rãi thưởng thức dáng vẻ của nó.

Rắc một tiếng, cánh tay của hắn đột nhiên bẻ gãy nửa cái cổ còn lại của con bướm La Sát cánh trắng, đồng thời quật nó ngã xuống đất, thuận thế cầm kiếm lại trong tay, mặt không thay đổi chống kiếm mà đứng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xung quanh.

Sự bình tĩnh, ung dung của hắn khiến người ta cảm thấy rất chậm, nhưng thật ra quá trình lại rất nhanh. Hắn vừa xử gọn một con, Viên Cương mới rơi xuống bên cạnh hắn, sau đó đến lượt Viên Phương và Quản Phương Nghi.

Viên Phương cầm cặp giới đao trong tay đứng bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, biểu hiện nhát gan.

Nhìn bướm La Sát cánh trắng đang co giật trên mặt đất, Quản Phương Nghi cố nén sự tức giận, nói: “Ngươi còn không đi, ngươi điên rồi sao?”

Ngưu Hữu Đạo đáp: “Muộn rồi!”

Chung quanh truyền đến tiếng động lạ. Lần lượt những loại “người” quái dị từ đằng sau núi đá hoặc cây cối chui ra. Một lát sau, tổng cộng có hơn mười con bướm La Sát, con nào cũng dữ tợn nhìn đám người Ngưu Hữu Đạo chằm chằm, chậm rãi mở đôi cánh sau lưng.

Đại đa số vết rạn từ đôi cánh tỏa ra ánh sáng trắng, chỉ có một số ít là ánh sáng xanh, còn có một con tản ra ánh sáng đỏ giống như chảy máu.

Huyết La Sát? Con ngươi Quản Phương Nghi đột nhiên co lại, ngón tay lật ra phù triện: “Tên khốn kia, mau đi nhanh đi. Phù triện trên tay ta có thể hộ tống chúng ta một đoạn đường.”

Ngưu Hữu Đạo quay sang nhìn Viên Cương: “Phải xem ngươi rồi.”

Quai hàm Viên Cương nhúc nhích, cắn nát đầu lưỡi, sau đó há miệng phun ra một ngụm nước bọt có dính máu vào người Ngưu Hữu Đạo.

Ngay cả Viên Phương cũng không thoát khỏi.

Quản Phương Nghi đang kinh ngạc cũng bị phun trúng nước bọt dính máu. Bà ta đưa tay vuốt mặt một cái, bàn tay ánh lên màu đỏ nhàn nhạt.

Bà ta vốn định thi pháp ngăn cản, nhưng thấy Ngưu Hữu Đạo tùy ý để Viên Cương hành động, liền hiểu ra Viên Cương làm như vậy nhất định là có nguyên nhân, vì thế mới để cho Viên Cương phun đầy mặt.

Nhưng khi bị phun trúng mặt, bà ta mới nhận ra đây là nước bọt của Viên Cương, lập tức phát điên lên. Bà ta là phụ nữ thích chưng diện, lúc nào cũng thích sạch sẽ. Bây giờ bị người ta phun một mặt nước bọt, nhất là nước bọt của tên mà bà ta ghét nhất, không khỏi buồn nôn.

Bà ta còn chưa kịp hỏi rõ tình huống, Huyết La Sát đang đứng trên núi đá, mắt lộ hung quang đột nhiên nhe cái miệng máu, lộ ra răng nanh, phát ra tiếng “A” giận dữ...

Đám bướm La Sát xung quanh lập tức bay đến, tiến hành vây công!

Hai tay Ngưu Hữu Đạo vẫn đặt lên chuôi kiếm, trầm ổn bất động, nhưng người ta vẫn cảm nhận được hắn đang vận sức chờ phát động.

Sắc mặt Viên Phương, còn có ánh mắt kia, rõ ràng y đang khẩn trương lẫn sợ hãi.

Từ khi y xuất đạo đến nay, vẫn chưa đường đường chính chính chém giết qua. Ví dụ như, trong trận chiến bên ngoài thành Trích Tinh, y chỉ biết chạy, biết né. Chờ Ngưu Hữu Đạo đánh xong mới dám ngoi đầu lên.

Cho nên, bây giờ y hơi hối hận vì tự dưng quấn lấy Ngưu Hữu Đạo chạy đến đây làm gì, còn bảo là mở mang kiến thức, tốt nhất là nên trốn trong ổ, bên ngoài quá nguy hiểm rồi.

Quản Phương Nghi siết chặt phù triện trong tay, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra để chống cự.

Viên Cương nghiêng đao, đối mặt với con Huyết La Sát trên núi đá.

Nhưng cảnh tượng chém giết kịch liệt mà Quản Phương Nghi và Viên Phương đã tưởng tượng lại không xuất hiện. Một đám bướm La Sát đang vọt tới lập tức ngừng lại, hai cánh ưỡn ra, sau đó rớt xuống như sung rụng, gương mặt chỉ toàn là sự sợ hãi, chậm rãi lui lại, không biết là đang sợ cái gì.

Quản Phương Nghi đang căng thẳng không khỏi ngạc nhiên. Bà ta nhớ đến cảnh ba con bướm La Sát cánh xanh muốn tập kích bọn họ trước đó cũng tương tự như vậy, cũng nhờ có sự kết hợp giữa Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương. Bà ta quay sang nhìn Viên Cương, cuối cùng cũng ý thức được tình huống lạ thường như thế hẳn có liên quan đến Viên Cương.

Thấy đồng loại của mình lui lại, không tấn công nữa, con Huyết La Sát đứng trên núi đá liền tức giận, giơ móng vuốt về phía đám người Ngưu Hữu Đạo, một lần nữa phát ra âm thanh “A...”, trong tiếng gào tràn ngập sự đe dọa.

Đám bướm La Sát vây quanh một vòng rồi ngừng lại, biểu hiện tiến thoái lưỡng nan, cũng không dám tiến lên phát động tấn công, lại e ngại Huyết La Sát, cũng không dám tiếp tục lui về.

Bạch! Huyết ảnh lóe lên rồi lao tới. Thấy đồng loại không dám động thủ, Huyết La Sát rốt cuộc đã tự mình ra tay trước.

Nhưng tương tự lúc trước, khi còn cách một trượng, phương hướng công kích của Huyết La Sát bị chệch, đánh một vòng qua đám người, rơi xuống một vị trí khác, nhưng nó không giống như đồng loại của mình mà lui lại, chỉ kêu một tiếng “A” với đám người Ngưu Hữu Đạo, cũng không biết nó muốn biểu đạt cái gì.

Viên Cương cầm đao bước ra ngoài, từng bước một đến gần Huyết La Sát.

Lòng bàn tay Viên Phương đổ mồ hôi, phát hiện Viên gia đúng là Viên gia, quá mạnh rồi!

Còn Quản Phương Nghi thì không thể tin nổi.

Viên Cương càng đến gần, Huyết La Sát vô thức lui một bước, nhưng lại nhanh chóng rút chân lại, muốn tỏ ra nó không bị luống cuống, lại còn rống cổ hét lên một tiếng “A” giận dữ với Viên Cương.

Dường như nó đang muốn uy hiếp hoặc cảnh cáo Viên Cương đừng đến gần.

Huyết La Sát rống một tiếng, Viên Cương lập tức rống lại, từ phản ứng của hắn ta, người ta rõ ràng cảm nhận được nộ khí.

“A....!” Huyết La Sát rống tiếp, hai cánh kích động, móng vuốt chỉ về phía La Sát cánh trắng, giống như đang trần thuật cái gì đấy.

Ngưu Hữu Đạo cau mày, phát hiện không có chuyện như hắn đã nghĩ, mơ hồ cảm nhận được lực uy hiếp của Viên Cương đối với loại điệp yêu cấp bậc như Huyết La Sát không lớn lắm, không khỏi lo lắng cho Viên Cương, bàn tay chậm rãi nắm chặt chuôi kiếm.

Xoẹt....

Đao quang lóe lên, Viên Cương đột nhiên cầm đao bổ ra, thân đao phát ra tiếng nổ như sấm sét giữa trời quang, chấn nhiếp lòng người.