Đạo Quân

Chương 662: A, Là Ngươi! (2)




Cô gái mặc áo trắng chậm rãi nói: “Gã ta không phải Chu Giang!”

Người đàn ông gầy gò kinh ngạc hỏi: “Sơn chủ dựa vào cái gì mà kết luận gã ta không phải?”

Cô gái áo trắng cũng không giải thích: “Việc này có chút kỳ lạ, cử hai người đi giám sát gã đi.”

Người đàn ông gầy gò cũng không hỏi nhiều, phất tay gọi người, có hai người nhanh chóng rời đi.

Cô gái áo trắng bước xuống bậc thang, chậm rãi đi bộ dưới ánh trăng, đánh giá trạch viện, ánh mắt hiện lên hồi ức.

Hỏi nàng vì sao nàng biết người kia không phải Chu Giang, là bởi vì nàng biết tổ tiên Chu Giang.

Tổ tiên Chu Giang chính là Chưởng môn tiền nhiệm của Vạn Thú môn Chu Xích Thành, mà nàng ta năm đó lại là linh sủng của Chu Xích Thành. Chu Xích Thành là chủ nhân của nàng ta.

Đó đã là chuyện của một trăm năm trước. Khi Chu Xích Thành bước vào Điệp Mộng Huyễn Giới, đã một đi không trở lại. Mãi cho đến khi Điệp Mộng Huyễn Giới đóng lại cũng không ra ngoài. Khi Điệp Mộng Huyễn Giới mở ra lần nữa, Vạn Thú môn phái ra rất nhiều đệ tử tiến vào bên trong tìm kiếm, tổn hao binh tướng cũng không tìm được Chu Xích Thành.

Vạn Thú môn không thể không có Chưởng môn. Về sau đã có người thay vào đó. Lúc này, nàng ta vẫn là một cô gái nhỏ, cảm thấy không vui nên gây ra rất nhiều chuyện, không để ý đến tâm trạng của người kế nhiệm. Nể mặt Chu Xích Thành, mặc dù không làm gì nàng ta, nhưng đã trục xuất nàng ta khỏi Vạn Thú môn.

Về sau, nàng ta trưởng thành, đạt được thành tựu trong tu luyện. Mỗi lần Điệp Mộng Huyễn Giới mở ra, nàng ta cũng sẽ giống như hôm nay, chạy vào tìm kiếm.

Về phần hậu nhân của Chu Xích Thành, hiển nhiên không còn phong quang như lúc Chu Xích Thành còn tại vị. Mỗi lần nàng đến, đều sẽ im lặng mà giúp đỡ, có thể là tiền bạc. Lần này cũng giống như vậy, cho nên mới đồng ý trả một trăm kim tệ một ngày để ở lại, thử hỏi làm sao nàng ta không biết chủ đích thật của căn nhà này là Chu Giang chứ?

Cũng không biết nhớ lại chuyện cũ được bao lâu, ánh trăng dần dần mờ nhạt.

Người đàn ông gầy gò quay lại, chắp tay bẩm báo: “Sơn chủ, “Chu Giang đó đúng là có vấn đề, liên tiếp thay đổi dung mạo và hành tung, cuối cùng dừng lại tại một khách sạn. Hồ Tử đang theo dõi bên đó, có cần ra tay bắt gã lại không?”

Cô gái áo trắng lặng lẽ nói: “Tự dưng mang phiền phức đến cho mình làm gì? Thành Vạn Tượng là nơi để chúng ta tùy tiện ra tay sao? Sự việc còn chưa làm rõ, sao có thể mù quáng làm loạn được? Trước theo dõi tình huống rồi nói sau.”

Người đàn ông gầy gò lên tiếng: “Vâng!”

Cô gái áo trắng nói: “Gã cố ý đề cập đến gấu Kim Vương, xem ra là có mưu đồ khác. Ngươi đi thăm dò tình huống, nắm chắc tâm lý, đề phòng bất trắc.”

Sáng hôm sau, Quản Phương Nghi đẩy cửa bước vào, Ngưu Hữu Đạo đang cầm khăn ướt lau mặt.

Quản Phương Nghi vén váy, bắt chéo chân ngồi trên ghế một bên.

Hắn ném khăn ướt vào trong chậu, Viên Phương bưng chậu nước ra ngoài.

Sau khi nhìn mình trong gương, Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Bên Thượng Thanh Tông không có đến sao?”

Quản Phương Nghi đáp: “Không có!”

Ngưu Hữu Đạo chế giễu: “Xem ra vị Đường trưởng lão đó rất cương liệt, không chịu nhận thua. Haha, tốt nhất là thà chết chứ không khuất phục.”

Hắn đoán đám người Đường Nghi đã không thuyết phục được Đường Tố Tố. Nếu không, bọn họ đã sớm tìm đến cửa rồi.

“Đường đường là đàn ông mà soi gương cũng tốn thời gian, chẳng thua gì phụ nữ.”

“Hiểu lầm thôi, chỉ là công phu chải đầu không đến nơi đến chốn.”

Quản Phương Nghi đứng dậy bước đến: “Trong thành dán bố cáo, đêm qua Vạn Thú môn đã xem sao trời, xác định Điệp Mộng Huyễn Giới sẽ mở ra vào giờ Mùi chiều nay. Ngươi có muốn vào trong xem một chút không?”

Xác nhận búi tóc đã hoàn chỉnh, Ngưu Hữu Đạo đứng thẳng người trước gương, cười nói: “Bỏ qua cơ hội lần này, phải chờ thêm mười năm nữa. Chúng ta đã đến rồi, sao có thể không thuận tiện mở mang kiến thức một chút.”

Cái gọi là Điệp Mộng Huyễn Giới, nghe nói là hành cung của Hoàng đế Thương Tụng Vũ triều. Sau khi Thương Tụng biến mất, trước khi Võ hậu Ly Ca biến mất theo, đã thiết lập đại trận phong tỏa Điệp Mộng Huyễn Giới. Nhưng có một điều Ly Ca đã không dự liệu được, cứ mười năm một lần, dưới sự ảnh hưởng của sức mạnh Tinh trận, đại trận phong tỏa sẽ xuất hiện sơ hở, lối vào Điệp Mộng Huyễn Giới sẽ mở ra trong ba ngày.

Cửa vào nằm ngay bên trong Vạn Thú môn. Hội Linh thú cũng sẽ được tổ chức vào khoảng thời gian này, coi như phương thức dùng để chiêu đãi tân khách bốn phía, để khách tới được mở mang tầm mắt.

“Người nào lén lén lút lút đó?”

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng quát của Viên Cương.

Ngưu Hữu Đạo cau mày, liếc mắt nhìn Quản Phương Nghi.

Đúng lúc này, tiếng của Viên Phương từ bên ngoài truyền vào: “A, là ngươi!”

Ngưu Hữu Đạo lập tức quay người bước ra, cũng muốn xem thử người đó là ai, tại sao Viên Phương lại biết.

Bên ngoài hành lang, một người đàn ông gầy gò đang bị Viên Cương cản lại, đang cùng với Viên Phương đằng sau mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Viên Phương dường như không nhớ nổi tên của đối phương, vỗ trán nói: “Ngươi là người ở Vân Sơn, đã từng cản đường cướp đồ của chúng ta.”

Viên Cương đang cảnh giác liền giật mình. Người của Độ Vân Sơn? Mặc dù hắn ta không tham gia vào chuyến đi đến Độ Vân Sơn, nhưng hắn ta biết Ngưu Hữu Đạo có quan hệ với Độ Vân Sơn. Gã đoán đối phương đến đây là tìm Đạo gia.

Người đàn ông gầy gò bị khí thế của Viên Cương trấn trụ. Không hiểu sao khí tức trên người đối phương làm gã có chút e ngại.

Gã quay sang nhìn Viên Phương bước ra từ phòng chữ Đinh, đột nhiên không còn gì để nói. Chẳng lẽ gấu yêu mà tên “Chu Giang” đã nói chính là người này?

Thấy mặt Viên Phương quen quen, chắc là có quen biết nhưng gã lại không nhớ nổi là ai, bởi vì gã và Viên Phương chưa hề giao tiếp với nhau, ngay cả tên của Viên Phương gã còn không biết, chỉ nhìn lướt qua mặt mà thôi. Nếu Hắc Mẫu Đơn còn sống, gã nhất định có thể nhận ra.

Về phần cản đường cướp bóc, đối với người của Độ Vân Sơn mà nói, là chuyện quá bình thường. Gã cũng không nhớ nổi mình đã từng đoạt bao nhiêu món đồ ở Độ Vân Sơn. Bây giờ chỉ nhìn mặt Viên Phương thôi, thật sự gã nhớ không ra.

Điều quan trọng chính là, Viên Phương vừa mới tiết lộ thân phận Độ Vân Sơn của gã.

Khi đến đây, gã không ngụy trang, cũng chính vì sợ người ta hoài nghi. Ai ngờ lại đụng phải người quen.

“Thì ra là Hầu Kình Thiên Hầu huynh đệ.” Ngưu Hữu Đạo xuất hiện, liếc mắt một cái là có thể nhận ra người bị ngăn lại là ai, lập tức vui vẻ bước đến.

Hắn cũng có quen biết với một số người ở Độ Vân Sơn. Người này lại càng là người kết giao nhiều nhất, tất nhiên là có ấn tượng.

Người đàn ông gầy gò sửng sốt, miệng há thành hình chữ 0, hoàn toàn im lặng.

Gã có thể không biết Viên Phương, chẳng lẽ Ngưu Hữu Đạo còn không biết sao? Vừa đến Độ Vân Sơn, hắn đã kết bái với chủ nhà, cũng không dễ dàng quên được. Bây giờ, người ta đã là một nhân vật đại danh đỉnh đỉnh trong giới tu hành, ngay cả chủ nhà mỗi lần nhắc đến cũng phải cảm thán, nói cái gì là đánh bậy đánh bạ, không ngờ lại kết bái được với một đại nhân vật.

Chủ nhà còn đề cập đến, không biết vị huynh đệ kết bái kia có thể đến Độ Vân Sơn hay không. Nghe ý tứ trong lời nói, nếu vị huynh đệ kết bái đó đến, nhất định y sẽ nhiệt tình chiêu đãi, không qua loa như lần gặp mặt đầu tiên, đoán chừng sẽ đối đãi với hắn như huynh đệ kết bái thật sự.

Chủ nhà còn cân nhắc muốn đến quận Thanh Sơn, nhưng rồi nghĩ lại danh tiếng của người ta trong giới tu hành quá lớn, trước đó lạnh lùng đối đãi, bây giờ chạy đến rất dễ khiến người ta hiểu lầm, cho rằng nịnh bợ, vì thế mới không thực hiện.

Thật ra gã biết, chủ nhà cũng có ý nịnh bợ, muốn giữ gìn mối quan hệ. Thực lực tu hành của Độ Vân Sơn có lẽ cao hơn người này, nhưng lại không thể so sánh với nhân vật chi phối chư hầu một phương, hoàn toàn là hai khía cạnh khác nhau. Nếu chẳng may ngày nào đó Độ Vân Sơn không còn ở nước Triệu nổi nữa, nếu cố gắng còn có thể đến cảnh nội Nam Châu nước Triệu để yên thân cũng được.