Viên Cương đứng một bên.
Viên Phương đóng cửa bước vào, móc tờ giấy trong tay áo đưa cho Viên Cương, thấp giọng nói: “Viên gia, ngài muốn làm gì vậy? Cảm thấy không yên tâm với người của Phù Phương Viên sao?”
“Ngươi nói nhảm nhiều quá rồi!” Viên Cương lạnh lùng đáp lại một câu, sau đó nhìn tờ giấy.
Viên Phương cười hắc hắc, không nói thêm câu nào.
Sau khi xem qua nội dung trên tờ giấy, Viên Cương lại hỏi: “Chỉ có những thứ này, không có ai ra vào nữa sao?”
Viên Phương vội cam đoan: “Không có, ngoại trừ ngươi ra khỏi phòng thì không còn ai nữa. Ta nhớ kỹ lắm, không sai đâu. Với lại, đêm hôm khuya khoắt, người của chúng ta không có việc gì cũng không ra ngoài, ai ra vào là nhớ ngay mà.”
Viên Cương hỏi: “Có phát hiện điều gì bất thường không?”
Viên Phương đáp: “Không có, à... Hồng Nương ở trong phòng Đạo gia rất lâu, có tính không?” Vừa nói, ánh mắt của y vừa quan sát phản ứng của Ngưu Hữu Đạo.
Kết quả, Ngưu Hữu Đạo cũng không có phản ứng gì.
Viên Phương cũng chỉ thuận miệng trêu chọc, ai nghĩ đến Viên Cương lại gật đầu: “Tính chứ! Bất cứ tình huống nào lạ thường cũng đều tính hết.”
Viên Phương im lặng, trong lòng chửi thầm hai câu.
Sau đó, Viên Cương phất tay đuổi y ra ngoài.
Khi ra khỏi cửa, Viên Phương gãi gãi ót, rồi lắc đầu, chẳng biết Viên Cương làm cái trò quỷ gì nữa.
Trong phòng, Viên Cương lại nghiên cứu nội dung trên tờ giấy rồi nhìn người đang nhắm mắt đằng trước: “Đạo gia, không sai, Trần bá đúng là có vấn đề.”
Ngưu Hữu Đạo chậm rãi mở mắt. Trong một khắc mắt hắn mở ra, một luồng hàn quang lạnh lùng lóe lên.
Hắn bỏ tay ra sau lưng lấy một tờ giấy, trên giấy vẽ hình một con côn trùng kỳ quái, chính là bức họa con côn trùng xuất hiện trên bức tường phía tây bên ngoài khách sạn. Sau khi nhìn qua một lần, Ngưu Hữu Đạo nói: “Bọn người đó dùng ám hiệu liên lạc với nhau, nói rõ hai bên không hề biết nhau trước đó. Việc này đúng là có chút thú vị. Chỉ tùy tiện để lại một ám hiệu liên lạc, lập tức có người phối hợp, làm việc kín đảo, phía sau nhất định là một tổ chức rất có quy mô. Lão già này rốt cuộc là ai? Lại có thể ẩn thân bên cạnh Hồng Nương lâu như thế.”
Hắn không ngờ đến, một lão đầu quét rác ở Phù Phương Viên, tâm phúc của Quản Phương Nghi, chưa hề làm chuyện gì mất lòng người khác, cũng chưa hề gây ra chuyện gì, chỉ yên lặng một mình lại là một gian tế, thật sự nằm ngoài dự liệu của hắn.
Viên Cương nói: “Thượng Thanh tông đến đây là có liên quan đến Triệu Hùng ca, có khi nào là người của Triệu Hùng ca hay không?”
Ngưu Hữu Đạo nheo mắt nói: “Ta cũng cảm thấy khó hiểu về việc này. Theo như lời đồn, Triệu Hùng ca luôn trung lập giữa chính tà, không có thế lực của mình. Nhưng nhìn tình huống lúc này, y không giống như tiểu đả tiểu nháo.” ( chỉ làm công việc trong phạm vi nhỏ hẹp, mang ý nghĩa trêu đùa, hài hước).
Viên Cương không thể không nhắc nhở: “Đạo gia, Hồng Nương rất có khả năng cùng một bọn, cũng có thể đây là ý của Hồng Nương.”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Nếu đúng như vậy, tổ chức này thiết lập ở Phù Phương Viên lâu như vậy, nhất định là có tác dụng của nó, sẽ không để cho ta tùy tiện trừ tận gốc đâu. Trong quá trình này, ta cũng không cảm nhận được bất kỳ lực cản nào. Tiếp theo, có thể đi theo bên cạnh ta lâu như vậy mà không lộ ra bất kỳ sơ hở nào, khả năng cũng không lớn. Ta lăn lộn nhiều năm trong giang hồ, mắt cũng không bị mù.”
Đúng là như vậy! Viên Cương suy nghĩ một chút rồi gật đầu, biểu thị sự tán thành.
Ánh mắt Ngưu Hữu Đạo lóe lên sự quỷ quyệt, chậm rãi nói: “Hơn nữa, cho dù có vấn đề, rồi như thế nào? Ta cũng không muốn trở mặt với thế lực sau lưng bọn họ. Có chuyện gì thì cứ thảo luận với nhau. Nếu bọn họ nhẫn nhục ở bên cạnh ta lâu như vậy, điều này nói rõ ta còn có giá trị đối với họ. Đối phương chắc chắn sẽ đồng ý nói chuyện. Thực lực trước mắt của chúng ta quá yếu, Hồng Nương vẫn có chút nội tình, có thể giữ bọn họ lại hỗ trợ chính là lựa chọn tốt nhất. Người ta đã tìm đến cửa, chúng ta tránh cũng không xong. Nếu như toàn bộ người chung quanh chúng ta đều có vấn đề, cứ phòng bị mãi, chúng ta cũng không chịu đựng nổi. Trong lòng ta có nắm chắc, gọi bà ta đến đây đi.”
Viên Cương không nói hai lời, quay người bước ra ngoài.
Một lát sau, tiếng mở cửa vang lên, Quản Phương Nghi lắc mông bước vào, Viên Cương đi sau đóng cửa lại.
Thấy mình đến, Ngưu Hữu Đạo vẫn nằm trên giường mà ngủ, Quản Phương Nghi tức giận nói: “Gọi ta đến để thăm ngươi giả chết à?”
Ngưu Hữu Đạo nhếch miệng, cũng không mở mắt: “Hầu tử, nói tình huống ra vào cho bà ấy nghe.”
Viên Cương lập tức đưa tờ giấy cho Quản Phương Nghi.
Cái gì vậy? Quản Phương Nghi hoài nghi, tiếp nhận tờ giấy, sắc mặt rất nhanh thay đổi, nhìn Ngưu Hữu Đạo, trầm giọng hỏi: “Ngươi có ý gì? Ngươi đang giám sát chúng ta?”
Giám sát như vậy, chứng tỏ hắn không tin bọn họ.
Sau khi tức giận xong, bà ta lại giật mình. Bọn họ chỉ có hai ba người, nhưng lại nắm giữ tình huống người của bà ta rất kỹ càng. Quan trọng là bà ta lại không phát hiện.
Ngưu Hữu Đạo cũng không đáp lại, chỉ mỉm cười, kéo tờ giấy sau lưng ra: “Ngươi nhìn cái này thử, có quen không?”
Quản Phương Nghi giật lấy, mở ra xem, chỉ thấy bên trên là hình của một con côn trùng nhìn rất lạ. Bà ta lật qua lật lại tờ giấy, thấy trên giấy cũng không có vật nào khác, chỉ vẽ mỗi một con côn trùng. Bà ta lắc tờ giấy: “Ngưu Hữu Đạo, ngươi có ý gì? Đừng có chơi trò bí hiểm với lão nương. Có chuyện gì thì nói thẳng đi!”
Ngưu Hữu Đạo nhìn Viên Cương, hất hàm về phía Quản Phương Nghi, ra hiệu Viên Cương đem tình huống thuật lại cho bà ta biết.
“Hình vẽ con côn trùng trên tờ giấy này là ta dựa theo ấn tượng, bắt chước Trần bá mà vẽ. Ông ấy đã ấn xuống một con ở bức tường phía Tây ngoài khách sạn...” Viên Cương đem những chuyện mà hắn ta cảm thấy bất thường, Trần bá âm thầm liên lạc với người khác, và việc bọn họ lén lút theo dõi người nói qua một lượt.
Ánh mắt Quản Phương Nghi hiện lên sự bất an, trong lòng bắt đầu có sự nghi ngờ, nhưng ngoài miệng lại không chịu thừa nhận, cả giận nói: “Điều này có thể chứng minh được cái gì? Các người muốn làm gì?”
Ngưu Hữu Đạo trên giường đột nhiên lên tiếng: “Khi chúng ta vừa mới đến thành Vạn Tượng, đã bị người của Thượng Thanh Tông chặn lại, ngươi không cảm thấy có vấn đề sao?”
Quản Phương Nghi chế giễu: “Khả năng có rất nhiều. Ta hỏi ngươi, ngươi sẽ không cho rằng Trần bá có cấu kết với Thượng Thanh Tông chứ?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Khoảng chừng hai chục ngày trước, Thượng Thanh Tông đột nhiên rời khỏi Bắc Châu. Tính về mặt thời gian, bọn họ căn bản không có đi đường vòng, mà thẳng đến thành Vạn Tượng, sau đó ngăn ta lại. Mục đích của chuyến đi này của ta, ít ra mười ngày trước ngay cả Công Tôn Bố cũng không biết. Trước đó, người biết cũng chỉ có ngươi và Hầu tử, tại sao Thượng Thanh Tông lại biết nơi ta cần đến? Có khi nào ngươi đã tiết lộ mục đích của ngươi cho huynh đệ ngươi biết không?”
Trong lòng Quản Phương Nghi liên tục đưa ra phỏng đoán cho vấn đề này, nhưng ngoài miệng vẫn biện hộ: “Ta đã nói qua, huynh đệ Phù Phương Viên đã đi theo ta nhiều năm, tuyệt sẽ không có vấn đề. Nếu thật sự có vấn đề, cũng không chờ đến ngày hôm nay. Trần bá ở bên cạnh ta cũng đã ba mươi năm, nhiều lần cứu mạng của ta. Ai cũng có khả năng có vấn đề, nhưng ông ấy thì không. Ngươi sẽ không cho rằng ba mươi năm trước Thượng Thanh Tông đã cài người bên cạnh ta chứ?”
Ngưu Hữu Đạo hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Với năng lực của Thượng Thanh Tông, hoàn toàn không thể nào thoát khỏi sự khống chế của Thiệu Bình Ba. Lần này Thượng Thanh Tông có thể rời khỏi Bắc Châu, là có người đã ra tay, chính là Yêu Ma Lĩnh Triệu Hùng ca!”
“Triệu Hùng ca?” Quản Phương Nghi giật mình.
Ngưu Hữu Đạo tiếp tục nói: “Triệu tập một trăm đệ tử tinh nhuệ của ba phái bí mật đến đây, ta chỉ nói đùa, Hầu tử cũng không coi là thật, nhưng bên phía người của ngươi, có khả năng có người tưởng thật.”
Quản Phương Nghi nghẹn họng. Trước đó, bà ta cảm thấy việc Ngưu Hữu Đạo muốn diệt môn Thượng Thanh Tông có chút quá đáng, thì ra chỉ là giả.