Đường Nghi hơi hoảng hốt, trong đầu không khỏi nhớ lại gương mặt ngây ngô khi vén khăn đội đầu cô dâu của nàng trong ngày động phòng hoa chúc. Bây giờ hắn đã trưởng thành rồi, là trượng phu đã bái thiên địa với nàng.
Ngưu Hữu Đạo bị nàng nhìn như vậy, có chút không được tự nhiên.
“Khụ, khụ!” Quản Phương Nghi ho khan hai tiếng, bước đến bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, làm bộ đưa tay kéo quần áo của hắn một chút, giống như giúp hắn phủi bụi, quan hệ rất thân mật, ánh mắt lại liếc nhìn phản ứng của Đường Nghi.
Đường Nghi cụp mắt xuống, cố ý tránh nhìn cảnh tượng trước mặt, tâm trạng có chút phức tạp.
Ngưu Hữu Đạo lắc vai, đẩy bay cái tay Quản Phương Nghi đang làm loạn, quay sang trừng bà ta một cái, biết rõ người đàn bà này đang cố ý.
Khóe miệng Quản Phương Nghi nhếch lên, cố gắng nín cười thu tay lại.
“Tại sao không thấy Đường trưởng lão? “Ngưu Hữu Đạo lạnh lùng hỏi một câu.
Đường Nghi đáp: “Cần phải có người ở lại coi nhà...”
Ngưu Hữu Đạo đưa tay cắt ngang: “Mấy lời dối trá thì nàng đừng nói. Nếu Đường trưởng lão không thích, cần chi phải miễn cưỡng. Ta muốn nhìn thấy thành ý trước. Không có thành ý, có cần phải nói chuyện không?”
Một câu khiến Thượng Thanh tông không phản bác được. Người ta nói không sai, lại còn đuổi bọn họ đi dễ như trở bàn tay.
Tiễn khách, Quản Phương Nghi quay lại, thấy Ngưu Hữu Đạo liền xì một tiếng: “Giỏi cho tên lang quân bạc tình bạc nghĩa, hung ác vô cùng, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.”
Người phụ nữ này vốn tiện như vậy, Ngưu Hữu Đạo cũng chẳng quan tâm, quay người bước sang một bên.
Ngay sau đó, Viên Cương gõ cửa bước vào, đứng ngoài cửa nói một tiếng: “Đại gia, ta đã bảo chủ quán chuẩn bị mấy món mới lạ, mời ngài sang nếm thử.”
Ngưu Hữu Đạo nói với Quản Phương Nghi: “Đã có món mới lạ, vậy thì gọi mọi người cùng đến ăn thử đi.”
Kết quả, sáu người tập trung trong một gian phòng, chỉ có lão thập tam ở lại để trông coi Kim Sí đưa tin.
Trong lúc này, Ngưu Hữu Đạo chợt lên tiếng: “Hầu tử, lát nữa truyền tin cho ba phái, bảo bọn họ điều động một trăm đệ tử tinh nhuệ bí mật đến đây.”
Viên Cương gật đầu, biểu hiện đã rõ.
Quản Phương Nghi nhịn không được liền hỏi: “Gọi đến làm gì?”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Bị Thượng Thanh tông quấn lấy cũng phiền. Chi bằng xử lý xong hết cho rồi.”
Mọi người đang ngồi đều ngơ ngác ngẩng đầu.
Quản Phương Nghi giật mình, không thể tin nổi: “Ngươi muốn ra tay hạ sát Thượng Thanh tông?”
Ngưu Hữu Đạo lạnh lùng nói: “Ninh vương Thương Kiến Bá là người như thế nào chứ? Ta không thể trộn cùng một chỗ với Thượng Thanh tông. Bọn họ đã tìm đến cái chết, khuyên cũng không chịu lùi, chẳng trách được người khác.”
Quản Phương Nghi cau mày: “Không cần thiết phải như vậy mà. Để ta giúp ngươi đi nói một chút, để bọn họ biết khó mà lui.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Việc này không cần ngươi quan tâm, cứ để ta xử lý. Ân oán năm đó cũng nên chấm dứt rồi.”
Quản Phương Nghi không thể không nghiêm túc nhắc nhở: “Ngươi hãy nghĩ kỹ đi, Đông Quách Hạo Nhiên là sư phụ danh chính ngôn thuận của ngươi. Mà Đông Quách Hạo Nhiên lại là đệ tử của Thượng Thanh tông! Mặc kệ Đông Quách Hạo Nhiên có truyền thụ cho ngươi cái gì không, dù sao ông ấy cũng không hề có lỗi với ngươi. Nói ra thì hơi hư vô một chút, con người sinh ra trong thế gian này, phải gánh lấy một số danh phận mà mình không muốn. Ngươi muốn làm gì Đường Nghi, đó là việc riêng giữa ngươi và nàng ấy. Nếu ngươi diệt Thượng Thanh tông, chính là khi sư diệt tổ, vi phạm tối kỵ của giới tu hành.”
“Bọn họ có thể giết ta, ta lại không thể giết bọn họ, đạo lý gì vậy?” Ngưu Hữu Đạo liếc xéo.
“Không sai, bọn họ bất công với ngươi, nhưng trên đời này nào có chuyện công bằng chứ. Người sống trên đời vốn đã phải đối mặt và thừa nhận rất nhiều bất công rồi. Nếu ngươi không bị đạo đức thế gian ước thúc, chỉ lo chăm bẵm cừu hận của mình, ngươi chính là tà ma ngoại đạo trong mắt thế nhân, không ai nói chuyện công đạo với ngươi nữa đâu.”
“Ngươi yên tâm đi, ta làm như vậy tất có lý của mình. Ta đã dám làm, sẽ không để việc này gây ra bất cứ vấn đề gì cho ta.”
Tóm lại, mặc kệ Quản Phương Nghi khuyên như thế nào cũng vô dụng.
Sau bữa ăn, người của Phù Phương Viên tận mắt nhìn thấy Viên Cương đi thực hiện mệnh lệnh của Ngưu Hữu Đạo, lấy Kim Sí chỗ lão thập tam đang canh giữ, truyền tin tức ra ngoài.
Không bao lâu sau, bên ngoài bức tường phía Tây, một bóng người lóe lên, thuận tay vỗ một cái, ấn xuống hình vẽ một con côn trùng màu trắng có hình dáng kỳ quái nơi góc tường.
Nhưng không biết từ lúc nào, hình vẽ con côn trùng bị người qua đường nào đó thuận tay xóa sạch.
Sau khi màn đêm buông xuống, trong số những người qua lại trên đường, có người cầm ba ngọn đèn lồng nhỏ xâu thành một chuỗi chiếu sáng bên ngoài khách sạn, nhìn qua giống như người thế tục trong thành Vạn Tượng, chỉ là ở giữa ba chiếc đèn lồng đã bị rách.
Người đi đường kia dường như không cẩn thận, trong lúc vô tình va vào một người vừa bước vào khách sạn. Người bị đụng quay đầu nhìn lại, là Trần bá.
Còn người cầm đèn lồng thì luôn miệng xin lỗi.
Mặt Trần bá không chút biểu hiện, cũng không so đo với đối phương, bước thẳng vào trong khách sạn.
Người cầm đèn tiếp tục tiến về phía đầu đường.
Một cánh cửa sổ phía đối diện mở ra một khe hở, một ánh mắt từ trong bóng đêm vô tình nhìn thấy cảnh tượng vừa nãy từ đầu đến cuối, sau đó quan sát bên phía khách sạn có ai theo dõi nữa không.
Tường viện phía sau khách sạn lại có bóng người lóe lên, trong chớp mắt leo qua khỏi tường, là Viên Cương đã dịch dung.
Viên Cương tránh đi cửa chính, rời khỏi khách sạn từ cửa sau, bước chân tăng tốc, nhanh chóng xuyên qua từng con đường tắt, vòng qua một con đường khác, cũng chính là cửa chính của khách sạn vừa nãy, sớm đuổi theo người đang cầm khêu đèn đi đằng trước, một thân bồng đen bao phủ hình dáng.
Một lát sau, người khêu đèn lướt qua bên cạnh Viên Cương.
Người khêu đèn đi thẳng hướng Đông, cuối cùng rẽ vào một con hẻm nhỏ, tiến vào một gian tiểu viện.
Sau khi đợi một lúc, một con Kim Sí từ trong tiểu viện bay thẳng lên bầu trời, sau đó khuất dần trong bóng đêm.
Tại một tiểu viện gần đó, một đứa bé đang chơi nhảy dây dưới ánh đèn lồng. Một bóng đen từ nóc nhà lẳng lặng rơi xuống, bàn tay bám vào lỗ hổng cửa thông gió, dùng tốc độ rất chậm nhảy xuống đất, đấu bồng đen vẫn che khuất diện mạo, bước nhanh đi...
Trong khách sạn, Viên Cương không biết trở về từ lúc nào. Khi đi qua hành lang, hắn ta liếc mắt nhìn một cái gương đồng được treo ở chỗ không dễ dàng bị phát hiện trên xà ngang ngay góc rẽ. Đi ngang qua phòng Viên Phương, hắn ta gõ cửa một cái, sau đó đi thẳng đến phòng Ngưu Hữu Đạo.
Trong phòng Viên Phương, Viên Phương đang ngồi cạnh cửa sổ trong bóng đêm, nhìn tấm gương hai mặt, mắt trợn tròn nhìn không chớp vào hình ảnh khúc xạ ánh sáng trong gương.
Bên ngoài mái hiên treo một loạt đèn lồng cũng che giấu một chiếc gương, đối ứng với chiếc gương mà y đang xem. Mặc dù không nhìn rõ là cái gì, nhưng nếu có người nào ra vào cửa sổ, y tuyệt đối có thể phát hiện ra.
Còn có một chiếc gương đối ứng trong hành lang khách sạn. Mặc dù cũng không nhìn rõ được cái gì, nhưng gian phòng nào có người ra vào hay không, đều có thể phát hiện được.
Mấy tấm gương này là do Viên Cương thiết kế, Viên Phương cũng chẳng biết Viên Cương muốn làm gì.
Viên Cương yêu cầu chỉ một điều, nhớ kỹ phòng nào có người ra vào mà thôi.
Được biết Viên Cương đã trở lại, Viên Phương đang ngồi ngay ngắn bất động nhẹ nhàng thở ra, đưa tay vuốt mắt, rồi cúi đầu nhìn những hạt đậu được xếp không theo quy cách nào trên bàn.
Hạt đậu này cũng là do Viên Cương làm, để sau khi Viên Phương phát hiện tình huống, dễ dàng xê dịch hạt đậu để đánh dấu lại.
Y thả Nguyệt Điệp ra, lấy giấy bút, nhìn hạt đậu trên bàn, sau đó viết xuống tình huống người ra vào trong tầng này, đồng thời ghi chú thời gian đại khái.
Viết xong, y nhét tờ giấy vào trong tay áo, thu Nguyệt Điệp lại, đi dưới hành lang có ánh đèn đến phòng Ngưu Hữu Đạo.
Y gõ cửa bước vào. Dưới ánh sáng nhu hòa của Nguyệt Điệp, Ngưu Hữu Đạo đang nằm nghiêng trên giường, một tay đỡ đầu, mắt nhắm lại, giống như đang chợp mắt.