Trong phủ thứ sử Nam Châu, Thương Triêu Tông ngồi phía sau bàn dài cũng nhận được tin tức tương tự.
"Chuyện này là sao?" Sau khi nghe người dưới bẩm báo thì Thương Triêu Tông cảm thấy khó hiểu, hỏi: "Người tại Kim châu phản ứng thế nào?"
Lam Nhược Đình nói: "Nếu như trước đó thì thế lực của Tiêu hệ sẽ có bạo động và bất mãn, thế nhưng sau lần Vạn Động Thiên Phủ ra tay, hoặc thay đổi hoặc giết chết một vài người làm cho người của thế lực Tiêu hệ cảm thấy rất lo lắng. Hiện tại Hải Như Nguyệt đi bước nữa lại được toàn bộ thế lực Tiêu hệ ủng hộ, bởi vì như vậy mới có thể bảo vệ được thế lực của Tiêu hệ. Hải Như Nguyệt cũng thật sự là lợi hại, mượn cơ hội này chuyển cả thế lực Tiêu hệ thành thế lực Hải hệ, về sau toàn bộ Kim châu chắc cũng không còn Tiêu gia nữa rồi."
"Aiz!" Mông Sơn Minh ngồi trên xe lăn buông một tiếng thở dài: "Người phụ nữ này cũng là người đáng thương, vào hôm tuyết lớn năm đó cũng chỉ có một người trốn trong núi, suýt chút nữa thì bị đóng băng mà chết! Chuyện đời thay đổi, thật không nghĩ tới cô gái ngây thơ năm nào, cuối cùng lại đi lên con đường tranh đoạt quyền thế!"
Đối với việc này thì Thương Triêu Tông và Thương Thục Thanh cũng chỉ có thể giữ yên lặng, tình hình của Hải Như Nguyệt và cha của mình làm hai người không tiện nói cái gì cả.
Một thân vệ từ bên ngoài đi vào bẩm báo: "Vương gia, Lý tẩu mang theo hai đứa bé tới."
Người Lý tẩu này tên là Lý Hồng Hoa, là vợ của La An, lúc trước luôn ẩn cư tại thôn nhỏ bí mật kia, lần này mới được mời tới.
Bờ môi của Mông Sơn Minh động đậy.
Thương Triêu Tông lập tức nói: "Mau mời vào!"
Sau đó, một người phụ nữ ăn mặc mộc mạc dẫn theo hai người thiếu niên đi vào, khi thấy Thương Triêu Tông thì vội vàng quỳ xuống.
Thương Triêu Tông vội chạy tới, đưa tay ngăn cản: "Lý tẩu, không cần đa lễ!"
Lý Hồng Hoa chưa từng thấy Thương Triêu Tông bao giờ nên hơi khẩn trương, cuối cùng vẫn phải do Mông Sơn Minh mở miệng: "Hồng Hoa, nghe lời vương gia đi. Hồng Hoa, lần này để ngươi mang theo con của mình tới là muốn hỏi ngươi, ngươi có suy nghĩ gì về tương lai của hai đứa bé này."
Nói tới chuyện này làm hai mắt Lý Hồng Hoa rưng rưng, tin tức La An chiến tử nơi sa trường cũng đã truyền về, mặc dù đã qua thời gian đau khổ nhất, thế nhưng lúc này nhớ lại cũng để nàng đau lòng.
Hai thiếu niên cũng đang lau nước mắt.
Ngay trước mặt Thương Triêu Tông, Lý Hồng Hoa cũng không biết nên trả lời như nào nữa.
Cuối cùng thì cũng lại là Mông Sơn Minh quyết định: "Hay là như vậy, hai đứa bé này cũng là người mà ta nhìn từ bé tới giờ, bản tính của chúng như nào ta cũng biết, chuyện hai đứa này ta sẽ làm chủ thay La An, đứa lớn đi theo ta, đứa nhỏ bái Lam Nhược Đình làm sư phụ, sau đó đi theo tiểu Lam, ngươi cảm thấy sao?"
Lý Hồng Hoa gật đầu, rồi kéo hai đứa bé xuống, ba mẹ con cùng quỳ trước mặt Mông Sơn Minh mà cảm ơn.
Mông Sơn Minh không ngăn cản, chỉ vào đứa nhỏ rồi chỉ tới Lam Nhược Đình, nói: "Đi bái sư đi!"
Đứa nhỏ bò lên, hơi thận trọng đi tới trước mặt Lam Nhược Đình, rồi quỳ xuống...
Đợi cho ba mẹ con được người dẫn đi nghỉ ngơi thì trong đường yên tĩnh lại, từ ba mẹ con kia mà Thương Triêu Tông liên tưởng tới Ngưu Hữu Đạo.
Đám hòa thượng của Nam Sơn tự và vài tu sĩ đột nhiên xuất hiện tại thôn nhỏ bí ẩn kia, đó là được Ngưu Hữu Đạo sắp xếp qua đó, thế nhưng bọn người Ngưu Hữu Đạo lại không biết ở đâu.
Nghĩ tới đây, Thương Triêu Tông thở dài: "Tới nay Đạo gia cũng chưa từng xuất hiện, cũng không biết đi đâu nữa."
Mông Sơn Minh: "Người kia làm việc luôn luôn là bí ẩn không rõ ràng, vương gia cũng không cần suy nghĩ nhiều, hắn là người hiểu chuyện, sẽ không làm chuyện vô nghĩa, cũng không cần chúng ta quan tâm."
Nước Tống là nước đông dân nhất trong bảy nước thiên hạ lúc bấy giờ. Cảnh nội nước Tống bị chi phối bởi tam đại thế lực, theo thứ tự là Lăng Tiêu các, Huyết Thần điện và Liệt Thiên cung. Thế lực lớn nhất ở đây lại tương đối mang tính siêu nhiên, là Vạn Thú môn!
Không phải Vạn Thú môn không muốn chi phối nước Tống, mà là tam đại phái không cho phép. Cũng may Vạn Thú môn tài lực hùng hậu, có thể thu hoạch được đầy đủ tài nguyên tu luyện, không cần trông cậy vào thứ khác.
Hội Linh Thú là thịnh hội mười năm được tổ chức một lần của Vạn Thú môn, mục đích là để cho giới tu hành nhìn thấy Linh thú được thuần hóa trong mười năm qua, mở đường cho việc buôn bán chính thức.
Đối với thịnh hội như vậy, có người đến cổ vũ cho Vạn Thú môn, cũng có người đến xem náo nhiệt, mở mang tầm hiểu biết.
Những lúc như thế, thành Vạn Tượng của Vạn Thú môn sẽ dần dần sôi động hẳn lên.
Thành Vạn Tượng của Vạn Thú môn không bị triều đình quản lý, có quy củ của riêng mình, bình thường rất vắng, chỉ có người dưới trướng Vạn Thú môn mới ở lại mà thôi. Ví dụ như hậu duệ đệ tử trong môn sẽ sinh sống ở đây.
Lúc này, khách từ bốn phương tám hướng đến, các chủ cửa hàng thế tục lập tức mở cửa buôn bán, cũng xem như chào hỏi khách quý giùm Vạn Thú môn. Về phần khách quý chân chính, Vạn Thú môn tất có biệt viện chiêu đãi đặc biệt.
Sở dĩ gọi là thành Vạn Tượng, bởi vì trong thành sừng sững không ít pho tượng, đều là phi cầm tẩu thú thuộc Dị Thú Lục trải rộng khắp nơi, sinh động như thật, còn thật hơn so với hình vẽ bên trong mấy quyển đồ phổ.
Mấy pho tượng này được trưng bày cho khách quý bên ngoài tham quan, hoặc để khách tham khảo. Dù sao hình vẽ bên trên đồ phổ so với vật thật vẫn còn cách một khoảng cách, người không am hiểu rất dễ bị nhìn lầm, vì thế Vạn Thú môn mới cố ý thiết kế những pho tượng như vậy. Lực lượng của môn phái có hạn, hy vọng nhờ lực lượng của tu sĩ trong thiên hạ tìm kiếm những kỳ cầm dị thú khan hiếm để phát triển sinh sôi.
Ai phát hiện kỳ cầm dị thú tương ứng với pho tượng rồi đưa lại cho Vạn Thú môn, Vạn Thú môn tất có trọng thưởng.
Mặc dù Vạn Thú môn xem đây là cách để mở rộng tài nguyên, nhưng xét theo một góc độ nào đó mà nói, Vạn Thú môn cũng đã mở rộng được số lượng của các kỳ cầm dị thú sắp bị tuyệt chủng, tránh tình trạng bị diệt tuyệt...
Đầu đường thành Vạn Tượng, đám người Ngưu Hữu Đạo mới đến đang ngồi trên lưng ngựa quan sát chung quanh, dò xét từng pho tượng trong thành. Lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một thành trì hiếm có như vậy.
“Đạo gia, đằng sau có người đang chú ý chúng ta.” Viên Cương thúc ngựa đến gần Ngưu Hữu Đạo, thấp giọng nhắc nhở.
Ngưu Hữu Đạo đang ngồi trên lưng ngựa vẫn không có biểu hiện gì, cũng không quay đầu nhìn lại. Hắn tin vào ánh mắt của Viên Cương. Viên Cương đã nói có người theo dõi, nhất định là có, không cần phải nghi ngờ. Hắn nói: “Tình huống như thế nào?”
Viên Cương đáp: “Cũng không rõ nữa. Chúng ta vừa mới tiến vào thành, mục tiêu đã đi theo đằng sau chúng ta, cũng không có động tác nào khác.”
Ngưu Hữu Đạo không nói gì, xem như chuyện chưa từng xảy ra, chỉ nghiêng đầu ra hiệu Quản Phương Nghi: “Kiểm tra sơ qua tình huống một chút.”
Quản Phương Nghi khẽ gật đầu, thủ thể trái phải.
Khi rẽ qua đầu đường, Trần bá và Hứa lão lục thoát ly khỏi đội ngũ, tiến vào một con hẻm nhỏ.
Không bao lâu sau, Hứa lão lục đuổi kịp Ngưu Hữu Đạo, bẩm báo: “Đạo gia, người đã khống chế được rồi.”
Ngưu Hữu Đạo quay đầu ngựa lại, những người còn lại cũng quay đầu ngựa theo, cả đám tiến vào con hẻm nhỏ, chỉ thấy Trần bá đang đè vai một người, khiến người kia không thể động đậy.
Ngưu Hữu Đạo thúc ngựa tiến lên, ngồi trên lưng ngựa từ trên cao dùng roi chỉ xuống. Trần bá lập tức kéo lớp ngụy trang trên mặt người kia xuống.
Sau khi nhìn thấy rõ diện mạo của người này, Viên Cương sửng sốt một chút, còn Ngưu Hữu Đạo thì cau mày.
Người bị khống chế không phải ai khác, chính là Ngụy Đa của Thượng Thanh Tông.
“Ngươi đến đây làm gì?” Ngưu Hữu Đạo trầm giọng hỏi.
Ngụy Đa ô ô hai tiếng, bị chế trụ, không cách nào đáp lại.
Ngưu Hữu Đạo nói với Trần bá: “Không sao đâu, giải huyệt cho gã đi.”
Trần bá giải khai cấm chế trên người Ngụy Đa, đồng thời cũng buông tay ra.