Đạo Quân

Chương 645: Thứ Sử Nam Châu




Con mắt đờ đẫn của Phượng Lăng Ba nhúc nhích.

Bành Hựu Tại mặc kệ lão, nói xong đứng lên đi.

Trưa hôm đó Bành Hựu Tại đi gặp Thương Triêu Tông, mang theo thánh chỉ sắc phong của triều đình.

Hai bên thảo luận thật lâu, Bành Hựu Tại rời đi, Thiên Ngọc môn giam lỏng đám người Thương Triêu Tông cũng mất, trả lại hết kim sí truyền tin liên lạc với cấp dưới của y.

Thiên Ngọc môn truyền tin cho Hồ Tây quận thủ Mai Lâm Thịnh, Võ Dương quận thủ Ngô Thiên Đãng, Thổ An quận thủ Triệu Hưng Phong, triệu tập ba người đi Thượng Bình thành ngay.

Thương Triêu Tông truyền tin cho bộ đội của mình.

Kỵ binh người ngựa nhận được tin tức bắt đầu tập kết, Anh Dương Võ Liệt vệ tụ tập lại chạy ngay đến Thượng Bình thành.

Không chỉ có Anh Dương Võ Liệt vệ, những thuộc hạ của Thương Triêu Tông bị tách rời ra lại tập kết bài bố.

Ba vị quận thủ đang trên đường đi không biết những chuyện này.

Nhưng rất nhanh Mai Lâm Thịnh, Ngô Thiên Đãng, Triệu Hưng Phong phát hiện tình huống không đúng, Thiên Ngọc môn nhúng tay vào việc ba người liên lạc với thuộc hạ, họ phát hiện mình đã bị Thiên Ngọc môn khống chế. Mai Lâm Thịnh, Ngô Thiên Đãng, Triệu Hưng Phong hỏi tại sao nhưng đệ tử Thiên Ngọc môn hộ tống không trả lời, chỉ bảo rằng đến Thượng Bình thành sẽ biết.

Sau khi tới Thượng Bình thành, ba vị quận thủ bị Thiên Ngọc môn giam lỏng, làm họ thấy bất an hỏi lý do. Thiên Ngọc môn nói người nhà của họ cũng đang đến đây.

Vài ngày sau quả nhiên Thiên Ngọc môn hộ tống người nhà của ba vị quận thủ đến.

Ngày thứ hai gia quyến đến, ba vị quận thủ mới được chiêu đi phủ nha lộ mặt.

Trong chính đường phủ nha. Bành Hựu Tại dẫn đầu đám người Thiên Ngọc môn có mặt. Tướng lĩnh thân tín dưới tay Thương Triêu Tông cũng có mặt. Y một mình đứng trên cao.

Thương Triêu Tông đứng ở vị trí của Phượng Lăng Ba, nhìn quanh hiện trường không thấy mặt lão đâu làm ba vị quận thủ hoang mang.

Người đã đến đủ, Lam Nhược Đình mở thánh chỉ của triều đình ra dõng dạc tuyên đọc trước mọi người triều đình sắc phong Thương Triêu Tông làm thứ sử Nam châu.

Ý chỉ ra, Thiên Ngọc môn không phản đối, ba vị quận thủ kinh ngạc, thế mới biết người cười đến cuối cùng là Thương Triêu Tông, Phượng Lăng Ba đã thua.

Ánh mắt Mai Lâm Thịnh, Ngô Thiên Đãng, Triệu Hưng Phong đầy thắc mắc, khó hiểu nhìn Bành Hựu Tại.

Ngay sau đó Thương Triêu Tông lấy thân phận thứ sử Nam châu mệnh ba vị quận thủ phối hợp y điều động người ngựa các bộ.

Đến giờ phút này Mai Lâm Thịnh, Ngô Thiên Đãng, Triệu Hưng Phong mới hiểu ý đồ của Thiên Ngọc môn, bọn họ rơi vào kết cục giống Thương Triêu Tông lúc trước. Nhưng hết cách, giống như Thương Triêu Tông trước kia, mạng nhỏ của họ nằm trong tay Thiên Ngọc môn, không dám không nghe.

Thiên Ngọc môn làm vậy cũng bị bất đắc dĩ, cũng không muốn khó xử ba người làm gì, tiếc rằng Thương Triêu Tông không chịu bỏ qua cơ hội mà Ngưu Hữu Đạo sáng tạo, mượn thế đại quân Kim châu đến gần buộc Thiên Ngọc môn thỏa hiệp, thừa dịp đó tan rã người của ba vị quận thủ, khống chế hết.

Thiên Ngọc môn không muốn trong Nam châu xảy ra phân tranh gì nữa. Có triều đình Yến quốc rình rập, để Thương Triêu Tông đấu với ba vị quận thủ không phải chuyện tốt. Mặc dù cho Thương Triêu Tông hoàn toàn cầm quyền là không tốt, nhưng so sánh hai mặt biết chọn bên nào nhẹ. Vì các loại nhân tố nên Thiên Ngọc môn thỏa hiệp, đồng ý cho Thương Triêu Tông nhanh chóng thống nhất quyền to binh mã toàn Nam châu. Nhưng Thiên Ngọc môn tăng mạnh khống chế an toàn của Thương Triêu Tông, nắm chặt mạng sống của y không thả.

Thương Triêu Tông đồng ý điều kiện của Thiên Ngọc môn, chuyện hộ vệ mình đều giao cho Thiên Ngọc môn, tu sĩ ba phái không được xen vào.

Một đám tướng lĩnh nhận lệnh đi. Mai Lâm Thịnh, Ngô Thiên Đãng, Triệu Hưng Phong buồn bã rời sân. Ba người biết Thương Triêu Tông sẽ thanh tẩy người ngựa dưới trướng họ, tan rã quyền thế của họ.

Sự thật đúng là vậy. Thương Triêu Tông đã chịu thiệt một lần, bị dồn vào đường cùng suýt mất mạng nay còn mới mẻ ngay trước mắt y. Khi đó y tuyệt vọng biết bảo, trải qua một lần nếu không thay đổi tâm thái mới kỳ, nên đợt thanh tẩy sắp đến sẽ mạnh mẽ chưa từng có.

Thương Triêu Tông thậm chí theo dõi mấy tôn tử của Phượng Lăng Ba và Bành Ngọc Lan, giết Phượng Nhược Nghĩa, Phượng Nhược Tiết chưa làm y yên lòng. Miễn nhi tử của hai người này và Phượng Lăng Ba còn sống, Bành Hựu Tại làm chưởng môn của Thiên Ngọc môn tùy thời bỏ sức ra nâng đỡ họ, vẫn có khả năng thay thế Thương Triêu Tông.

Nhìn theo chư tướng rời đi, Bành Hựu Tại đứng nghe nãy giờ tiến lên làm bộ thuận miệng hỏi:

“Vương gia vâng theo ý chí triều đình vinh thăng thứ sử Nam châu, ngày vui lớn như thế tại sao không thấy Ngưu Hữu Đạo đến chúc mừng?”

Bành Hựu Tại luôn đợi Ngưu Hữu Đạo xuất hiện, nhưng mấy ngày nay từ đầu tới đuôi không thấy bóng dáng hắn được. Dù ta không hại ngươi được, mà ngươi cũng lấy lợi rồi, nhưng ít ra ngươi phải ló cái mặt nói rõ ích lợi rượu đi?

Tính sai một bước thì từng bước rơi vào bị động, mùi vị thật khó chịu.

Thương Triêu Tông trả lời:

“Bản vương cũng đang tìm hắn, không biết hắn ở đâu.”

Đây là lời từ chối, mà Thương Triêu Tông đúng là không biết Ngưu Hữu Đạo ở đâu. Thương Triêu Tông cũng muốn gặp hắn, nỗi cảm kích luôn chôn trong lòng y.

Quan trọng là Ngưu Hữu Đạo không giống Thiên Ngọc môn, hắn chưa từng đòi Thương Triêu Tông cái gì, luôn giúp đỡ y, nhiều lần đưa than trong ngày tuyết. Tuy Ngưu Hữu Đạo cũng là tu sĩ nhưng hai người qua lại như bằng hữu, giao tiếp với hắn có cảm giác an toàn, loại cảm giác này khiến Mông Sơn Minh, Lam Nhược Đình nhắc tới Đông Quách Hạo Nhiên.

Hai người nói hèn gì Đông Quách Hạo Nhiên thu Ngưu Hữu Đạo làm đệ tử quan môn, có phong phạm của sư phụ.

Nếu Ngưu Hữu Đạo nghe lời bình luận này không biết sẽ có cảm tưởng gì.

Cơ mặt Bành Hựu Tại căng cứng, lần này xem như chính thứ lĩnh giáo thủ đoạn của ai đó. Trước kia chỉ là gián tiếp, ông không có cảm nhận gì, lần này có thể nói là trực tiếp giao phong trong âm thầm với tên kia, Thiên Ngọc môn chịu thiệt lớn.

Bành Hựu Tại không thể trút cơn bực tức này ra, tên kia trốn tránh không lộ mặt chỉ đứng sau màn điều khiển.

Trước mắt đối với Bành Hựu Tại thì Thương Triêu Tông không đáng sợ, mạng sống của y nằm trong tay Thiên Ngọc môn. Làm Bành Hựu Tại kiêng kị nhất là Ngưu Hữu Đạo trốn sau màn, đặc biệt sau lần chịu thiệt này, nếu không trừ hắn thì ông luôn lo có ngày vuột mất kiểm soát Thương Triêu Tông.

Thấy Thương Triêu Tông không chịu nói thì Bành Hựu Tại không ép, chỉ nhắc một câu:

“Ân oán giữa vương gia và Phượng gia đã vậy nhưng vương phi vô tội, mong vương gia đối xử tốt với vương phi, đừng khó xử vương phi.”

Họ sẽ không để gia đình Bành Ngọc Lan ở lại đây, không thì rất có thể sẽ bị Thương Triêu Tông hại, vốn định mang Phượng Nhược Nam đi cùng tránh cho bị y ngược đãi.

Nhưng Phượng Nhược Nam thà ở lại bên Thương Triêu Tông chịu tội chứ không muốn theo người Phượng gia. Lần này Phượng gia đã làm tổn thương sâu đến nữ nhi này.

Có một số việc không thể miễn cưỡng, Phượng Nhược Nam không chịu đi, họ không thể bắt cóc nàng nhốt lại.

Thương Triêu Tông nói:

“Chưởng môn yên tâm, bản vương không đến mức trút giận vào nữ nhân. Nhược Nam là phu nhân của bản vương, bản vương nhất định cho ăn ngon uống tốt, tuyệt đối không khắt khe!”

Bành Hựu Tại nghẹn lời, im lặng một lúc rồi rời đi. Nếu Phượng Nhược Nam thật sự chịu khổ cái gì không lên tiếng, chuyện giữa phu thê thì người ngoài khó xen vào, nói nhiều vô ích.

Một đám người ra chính đường tiễn đưa, nhìn theo đám người Bành Hựu Tại rời đi.

Mưa gió rốt cuộc bình định, Thương Triêu Tông đứng trên bậc thang dưới mái hiên ngửa đầu thở phào, tâm tình trong sáng như rẽ mây thấy mặt trời. Nam châu rốt cuộc rơi vào tay y!

Thương Thục Thanh khẽ nói:

“Không biết khi nào gia trở về.”

Mấy người đều cảm khái. Ngưu Hữu Đạo không chỉ giúp bên mình lấy Nam châu còn giúp họ được triều đình thừa nhận, họ không phải nghịch tặc mà là thứ sử Nam châu danh chính ngôn thuận được triều đình nhâm mệnh. Có danh phận thì bớt nhiều rắc rối, điều này càng khiến mấy người cảm khái.

- --