Đạo Quân

Chương 642: Một Mũi Tên Toi Mạng (2)




Đúng lúc này bỗng nhiên một tiếng cung kéo căng, có tên lạc bay tới.

Phượng Nhược Nghĩ thản nhiên đứng bên cạnh run lên, mở to hai mắt nhìn, một mũi tên không nghiêng lệch cắm trên huyệt thái dương của hắn, thân người hắn lắc lư vài cái, ngửa mặt lên trời ngã đổ rầm xuống đất, thân thể co quắp.

Phong Ân Thái đi tới cửa bỗng nhiên quay đầu lại.

Tất cả mọi người nhìn về hướng dưới mái hiên bị tàn phá, thấy Thương Triêu Tông lạnh lùng đang giương một cây cung.

Tên chính do y bắn ra, y thừa dịp không ai chú ý lặng lẽ đi tới một bên, bỗng nhiên nhặt lên một cây cung quay người bắn mũi tên bắn chết Phượng Nhược Nghĩa.

Y từng nói phải giết Phượng Nhược Nghĩa!

Y biết một khi để Thiên Ngọc Môn chế trụ quản thúc Phượng Nhược Nghĩa, Phượng Nhược Nghĩa dù sao cũng là ngoại tôn của Bành Hữu Tại, một khi để lỡ cơ hội lần này thì sau này rất khó có cơ hội ra tay, vì thế nhân cơ hội này thừa dịp không người chú ý dứt khoát ra tay g.iết chết, một mũi tên khiến Phượng Nhược Nghĩa mất mạng.

Bạch Dao lắc mình một cái phi tới, dùng một tay đoạt lại cây cung trong tay Thương Triêu Tông.

Có thể nói lúc này Bạch Dao rất tức giận, cũng do y sơ ý lại để Thương Triêu Tông lọt vào chỗ trống dưới mí mắt của y.

Cũng khó trách được y, ai có thể nghĩ tới khi nãy sự chú ý của mọi người đều tụ trên người Phong Ân Thái và Bành Ngọc Lan, Thương Triêu Tông không sợ hãi, Bạch Dao y cũng không nể mặt, không biết nên xử trí như thế nào, Bạch Dao đành quay đầu lại nhìn Phong Ân Thái.

Phong Ân Thái lúc này đã choáng váng, ngoại tôn của Chưởng môn sư huynh lại chết dưới mí mắt của ông ta.

Trong căn phòng bể nát, Thương Thục Thanh che kín miệng mình, không ngờ ca ca lại hạ độc thủ với chính cậu của mình như vậy.

Viên Cương quay đầu nhìn Thương Triêu Tông im lặng không nói gì.

Mông Sơn Minh và Lam Nhược Đình nhìn nhau, cùng than nhẹ một tiếng.

Bành Ngọc Lan mở to hai mắt nhìn, trơ mắt nhìn nhi tử ngã xuống trước mắt mình, bỗng nhiên bộc phát tiếng thét chói tai thê lương: "Nghĩa Nhi!" Vung vẩy cánh tay, tránh thoát bị chế trụ.

Hai đồng môn ép trụ nàng ta cũng choáng váng, dễ dàng để nàng ta tránh thoát, cũng không đuổi theo bắt lại.

Bành Ngọc Lan như không muốn sống vọt tới, dù bị trượt chân cũng vẫn chạy liều mạng bò qua, quỳ trên mặt đất loạng choạng ôm nhi tử, thét lên tiếng hét thê lương, "Cứu nó, sư thúc, xin hãy cứu Nghĩa Nhi!"

Phong Ân Thái nhanh chóng lách mình tới ngồi xổm xuống kiểm tra một chút, biết đã không thể cứu được, đã chết rồi. Một mũi tên của Thương Triêu Tông trúng chỗ hiểm, một mũi tên lấy mất mạng của Phượng Nhược Nghĩa, thần tiên cũng không cứu được.

"A!" Bành Ngọc Lan ôm nhi tử chẳng còn nhúc nhích ngửa mặt lên trời gào thét, khóc đến khiến da đầu người nghe phải tê dại.

Phong Ân Thái chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thương Triêu Tông.

Bành Ngọc Lan chợt ném nhi tử đi, nhặt được thanh đao trên mặt đất, như không muốn sống phóng tới Thương Triêu Tông, giống như dã thú điên cuồng gào thét phi tới, "Ta giết ngươi!"

Thương Triêu Tông toàn thân là máu thờ ơ yên lặng đứng nơi đó đợi nàng ta vọt tới.

Nhưng dù vừa xông tới gần, Bạch Dao đã lắc mình đến sau lưng Bành Ngọc Lan, điểm một ngón tay sau lưng Bành Ngọc Lan, Bạch Ngọc Lan lập tức hóa mềm ngã xuống trong ngực y, đã hôn mê.

Phong Ân Thái bồi hồi đứng trong viện, ngửi mùi máu tươi, nhìn thi thể đầy đất, nhìn Bành Ngọc Lan ngất trong ngực Bạch Dao, lại nhìn Thương Triêu Tông toàn thân đầy máu, cuối cùng dừng bước trước thi thể của Phượng Nhược Nghĩa, chắp tay nhìn chằm chằm, thở dài một tiếng, "Hà cớ phải làm vậy! Cũng đã khống chế lại rồi, đợi Chưởng môn trở về định đoạt!"

Cửa thành Bắc, Nông Trưởng Quảng bay nhanh tới ghìm ngựa ngừng lại, cao giọng hạ lệnh, "Có quân vụ khẩn cấp, lập tức mở cửa thành!"

Cửa thành được mở ra, Nông Trưởng Quảng dẫn mấy tâm phúc bay nhanh ra.

Cách xa thành quách, trong làn gió hiu quạnh, Nông Trưởng Quảng ghìm thúc tọa kỵ nhìn ra xa thành Trường Bình, thở dài: "Nam Châu đã không còn là nơi dừng chân của chúng ta, đi thôi, đi càng nhanh càng tốt, càng xa càng tốt!" Dẫn đầu thúc ngựa vung roi.

Gã biết Phượng Lăng Ba đã hết hi vọng, ở lại không chết cũng không có quả ngon để ăn, Thương Triêu Tông sẽ không dễ dàng bỏ qua cho gã, cho nên sau khi rút lui khỏi trận xung phong liều chết kia cũng không hồi phủ nha Phượng Lăng Ba phục mệnh, mà thừa dịp quân lệnh của bản thân còn hữu dụng dứt khoát lựa chọn rời khỏi thành.

Tiếng vó ngựa ù ù vang, mấy người cưỡi ngựa nhanh chóng đi xa biến mất khỏi cuối đường, tìm con đường mưu sinh khác...

Khói lửa từ dãy nhà bên cạnh đã được dập tắt, chỉ còn lại làn khói xanh lượn lờ, trong những nhà khác lục tục mang thi thể ra.

Phượng Nhược Nam nâng váy chạy vội từ trong ngõ hẻm tới, sĩ tốt bên đường nhường đường, cả đám quay đầu nhìn nàng ta.

Nhìn thấy đại trạch bể nát chỉ còn khói xanh lượn lờ đối diện, lại thấy nơi cửa đại trạch người người đi qua đi lại để lại dấu chân đầy máu.

Sau khi nàng ta được người ta cứu tỉnh không biết đã xảy ra chuyện gì, không biết mẫu thân đã đi đâu, cũng không thấy phụ thân, có tu sĩ Thiên Ngọc Môn ngăn cản khiến nàng ta không đi xem được, chỉ nghe thấy trong phòng phát ra tiếng khóc nức của phụ thân.

Vì vậy nàng ta mới chạy tới đây, nhìn theo dấu chân máu chạy vào sân viện nhỏ, vượt qua tấm bình ngọc đi tới, cuối cùng đứng lẳng lặng, trước mắt chất đống thi thể, nhà chính tổn hại nghiêm trọng, bốn phía khắp nơi đều là dấu hiệu mưa tên bay loạn.

Mê man tỉnh lại, nơi đây đảo mắt đã biến thành như vậy, vừa nhìn đã biết vừa trải qua trận chém giết kịch liệt.

Nhiều quân sĩ chết ở chỗ này như vậy, lại liên tưởng tới mẫu thân gắng hết sức để mình mê man, nàng ta nếu còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra thì những năm làm tướng lĩnh kia cũng đã uổng phí rồi.

Những binh sĩ trong sân lặng lẽ dọn dẹp thi thể nhìn nàng ta, Thọ Niên đến trước một bước cũng quay đầu nhìn nàng ta, ánh mắt phức tạp.

Nàng ta chạy vào trong nhà chính bị tàn phá nhìn tìm kiếm khắp nơi, không thấy thi thể đám người Thương Thiêu Tông đâu.

Lại chạy tới chuyển mắt nhìn sang hai tấm ván gỗ trên khóm hoa, bên trong để hai cỗ thi thể được che vải trắng đặc biệt không giống, cũng đặc biệt thấy được rõ ràng lộ ra đãi ngộ không giống như những cỗ thi thể khác.

Phượng Nhược Nam đi tới vươn tay chậm rãi không cách nào ra tay, cuối cùng mở hai tấm vải trắng ra, không phải thi thể của người khác mà chính là hai thi thể của hai ca ca nàng là Phượng Nhược Nghĩa và Phượng Nhược Tiết.

Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, đầu óc trống rỗng rơi lệ...

Đến khi trời tối, đội ngũ ba phái Lưu Tiên tông, Phù Vân tông, Thanh Tú sơn vẫn đợi ở bên ngoài cổng thành Nam luôn bị cự tuyệt cho vào, ba phái cũng không gấp, rất kiên nhẫn chờ ở ngoài thành đến khi trời lặn.

Trong một trạch viện khác ở trong thành, đầu mũi tên trên vai Thương Thục Thanh rốt cuộc được rút ra, cơn đau sâu tận trong xương tủy đương nhiên không cần nói, đến cuối cùng vẫn được trị liệu thỏa đáng.

Tất cả đám người Thương Triêu Tông đều được cứu chữa, nhưng Thiên Ngọc Môn chưa cho bọn họ tự do, để toàn bộ bọn họ ở một chỗ khống chế trông coi nghiêm ngặt, không cho phép sự việc tương tự phát sinh lần thứ hai.

Đám người Thương Triêu Tông rửa mặt xong mặc dù mệt mỏi, nhưng vẫn không có tâm nghỉ ngơi, rốt cuộc cũng có thời gian hỏi thăm Viên Cương rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, bọn họ không rõ tại sao Phượng Lăng Ba bỗng nhiên như bị dồn tới đường cùng như vậy.

Qua lời giải thích của Viên Cương, bọn họ lúc này mới hiểu được sau khi Đạo gia yên lặng biến mất cũng không phải không làm gì, cũng không từ bỏ bọn họ, sau lưng âm thầm bắt đầu khởi động sóng ngầm, chính thức đánh bàn cờ lớn với Thiên Ngọc Môn, đánh cờ không trên chiến trường.

Một mặt thúc đầy triều đình công khai sắc phong Thương Triêu Tông làm Thứ sử Nam Châu, một mặt thúc đầy Kim Châu tập kết đại quân đánh Nam Châu.

Thế cục thôi động lớn như vậy, đám người Thương Triêu Tông không nghĩ ra Ngưu Hữu Đạo làm sao làm được, nhất là thuyết phục Kim Châu dùng vũ lực bức bách Thiên Ngọc Môn, mấy người họ càng không cách nào tưởng tượng được sao Vạn Động Thiên phủ và Kim Châu sao có thể đáp ứng vậy?

- --