Đạo Quân

Chương 641: Một Mũi Tên Toi Mạng (1)




Hắn không nhân cơ hội xông lên liều mạng với Bạch Ngọc Lan, mà là thừa dịp tên khiến Bạch Ngọc Lan phải dừng lại đồng thời làm ra động tác đề phòng, sau đó tay còn lại đẩy ra một cái túm lấy Thương Triêu Tông phóng sang một bên, thân hình cao to lực lưỡng đột ngột đụng sụp nghiêng vách tường.

Một tiếng ầm vang lên, tường gạch đổ bay tán loạn.

Viên Cương trực tiếp dẫn theo Thương Triêu Tông đụng thủng tường thoát khỏi hiện trường, không quan tâm sự sống chết của những người còn lại nữa.

Trong lòng hắn hiểu rõ đối chiến với một Bành Ngọc Lan thực lực như tu sĩ kia, bản thân vốn chẳng phải đối thủ của đối phương.

Bản thân cũng có thể cậy mạnh cứng đối cứng một hồi, nhưng nếu thật sự phân cao thấp, tự hắn nhận thấy mười phần nằm trong tay người ta rồi.

Mà đây cũng chỉ trong tình huống bản thân có thể một mình cứng đối cứng, cố gắng còn có thể kiên trì được một chút, nhưng hiện giờ không phải thời điểm hắn dẫn người mạo hiểm xông vào vòng vây. Giao tranh phải trả cái giá lớn như vậy, cứu Thương Triêu Tông mới là mục đích lớn nhất, Thương Triêu Tông không thể xảy ra chuyện gì, nếu không tâm huyết của Đạo gia sẽ đổ sông đổ bể, những huynh đệ kia cũng sẽ hi sinh vô ích.

Chỉ khi Thương Triêu Tông còn sống, những người khác ở đây mới có cơ hội sống sót, Thương Triêu Tông chết đi, những người khác chỉ e cũng đừng nghĩ sống sót rời khỏi sự vây công của một đạo quân.

Nói thẳng ra là trước tình huống Bành Ngọc Lan không dây dưa với hắn mà toàn lực tập kích giết Thương Triêu Tông, thực lực của Viên Cương hắn căn bản sẽ không bảo hộ được Thương Triêu Tông.

Thấy hai người kia đã chạy thục mạng, Bành Ngọc Lan sao có thể để hắn dẫn Thương Triêu Tông chạy trốn được, trong nháy mắt lách người đuổi theo hướng tường động.

Những người khác trong phòng lập tức được giải thoát trước sự uy hiếp của Bành Ngọc Lan.

"Bắn tên!"

Nhìn thấy Viên Cương dẫn Thương Triêu Tông chạy đi, Nông Trưởng Quảng lập tức hạ lệnh.

Lập rức dây cung đột ngột vang lên tiếng kéo căng, tên bắn ra như mưa.

Viên Cương đã sớm biết bên ngoài có một hàng cung tiễn thủ nhìn chằm chằm, sớm đã chuẩn bị tâm lý, nghe thấy tiếng lập tức dẫn Thương Triêu Tông bổ nhào chạy quay cuồng, loay hoay lấy thi thể trên mặt đất làm yểm hộ, tận lực bảo hộ Thương Triêu Tông an toàn.

Sau đó Bành Ngọc Lan lao ra không kịp chuẩn bị, không ngờ người bên mình sẽ bắn tên về phía mình, vừa đuổi ra tới tường động đã bị dọa hết hồn, hai tay làm phép đẩy, mưa tên rậm rạp ngưng trệ trong không trung.

May mắn trọng nỏ chậm chạp, phản ứng cần chút thời gian.

Phượng Nhược Nghĩa cũng giật mình, nhanh chóng rống giận: "Dừng tay!"

Cung tiễn thủ dừng lại, Viên Cương lại kéo Thương Triêu Tông nhảy lên trực tiếp bay tới nóc nhà.

"Bên trên..." Phượng Nhược Nghĩa phất tay chỉ, lời còn chưa nói tới một nửa, thần sắc vẫn nhìn chằm chằm nóc nhà trong nháy mắt mang thần sắc hoảng hốt.

Bành Ngọc Lan vung hai tay lên đánh bay mũi tên lơ lửng, lách mình phóng lên trên không trung, vừa rơi xuống nóc nhà cả người cũng cứng lại, hai gò má căng cứng.

Bạch Dao xuất hiện trên nóc nhà, Viên Cương lôi kéo Thương Triêu Tông đứng sau lưng Bạch Dao, mấy tu sĩ hộ tống Thiên Ngọc Môn rơi xuống bảo vệ hai người.

Đây chính là mục đích Viên Cương nghĩ đủ mọi người mạo hiểm kéo dài thời gian.

Ngửi thấy mùi máu tươi trong không khí, ánh mắt Bạch Dao lạnh lẽo liếc nhìn phòng ốc bị tàn phá, còn có thi thể chất đầy đất, ánh mắt ngừng trên gương mặt Bạch Ngọc Lan đang tái mét, hờ hững nói: "Ngươi muốn làm gì?"

Bành Ngọc Lan: "Ngươi nên biết chuyện lần này quan trọng với ta và đối với cả nhà ta như thế nào, chớ ngăn cản ta, tránh ra!"

Bạch Dao: "Ngươi có còn là đệ tử của Thiên Ngọc Môn không? Pháp chỉ sư môn có còn hữu dụng đối với ngươi hay không?"

Bành Ngọc Lan: "Chớ ép ta!"

Bạch Dao: "Bây giờ quay đầu còn kịp, nếu dám động thủ với đồng môn, đến cả sư phụ cũng không bảo vệ được ngươi."

Bành Ngọc Lan lắc mình một cái đáp xuống trong sân viện, rơi xuống bên cạnh nhi tử, vung kiếm chỉ hướng nóc nhà, "Trọng nỏ!"

Nông Trưởng Quảng lập tức hạ lệnh, "Nhanh, nhắm vào nóc nhà!"

Phía dưới lập tức giương nỏ bắn tên tới.

Bạch Dao thờ ơ, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm Bành Ngọc Lan phía dưới.

Trên nóc nhà phía sau đội nhân mã của Bành Ngọc Lan, một thanh âm hùng hậu nặng nề truyền tới, "Ngọc Lan, ngươi có phải ngay cả ta cũng muốn giết hay không?"

Bành Ngọc Lan nghe thấy tiếng lập tức run rẩy, chậm rãi quay đầu, nhìn thấy gương mặt đen của Phong Ân Thái trên nóc nhà.

"Sư thúc!" Bành Ngọc Lan bi thương than một tiếng, kiếm trong tay rơi xuống đất, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Đừng nói không thể xử lý được Phong Ân Thái, cho dù có thể thì nàng ta cũng không dám. Giết chết Thương Triêu Tông, cho dù phải giết Bạch Dao, Thiên Ngọc Môn, vì lợi ích của mình cố gắng còn có thể có cơ hội chuyển mình bên này, nhưng nếu động tới Phong Ân Thái, đến cả trưởng lão Thiên Ngọc Môn cũng dám vọng động thì chính là động tới tất cả lọi ích tầng cao của Thiên Ngọc Môn, hậu quả không cần nghĩ cũng biết.

Phượng Nhược Nghĩa đứng bên cạnh cắn chặt răng, sắc mặt trắng bệch, kiếm trong tay chống xuống, biết đã xong rồi, chỉ hận bản thân vô năng.

Phong Ân Thái bỗng nhiên rống giận: "Còn không cho người rút lui sao?"

Cả đám binh lính ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Nông Trưởng Quảng chợt vung tay quát: "Tất cả mọi người bỏ vũ khí xuống, lập tức rút khỏi!"

Phượng Nhược Nghĩa không ngăn cản, tất cả nhân mã nhanh chóng rút khỏi, chỉ để lại thi thể nằm trong vũng máu đầy mặt đất.

Phong Ân Thái đáp xuống đất, giẫm lên mặt đất máu tanh đi tới bên cạnh Bành Ngọc Lan, khi đi tới phất tay ra hiệu một cái, mấy người sau lưng nhanh chóng ra tay chế trụ Bành Ngọc Lan tại chỗ.

Sắc mặt Bành Ngọc Lan như tro tàn, không phản kháng chút nào.

Phượng Nhược Nghĩa làm nhi tử muốn nói lại thôi, cũng không biết nên nói gì cho phải.

Trong phòng, đám người Lam Nhược Đình nhìn ra bên ngoài.

Viên Cương đã dẫn theo Thương Triêu Tông đáp xuống đất, Bạch Dao ở bên cạnh đi tới chắp tay với Phong Ân Thái.

Phong Ân Thái giận dữ nhìn Bạch Dao: "Ngươi coi thủ bên này, sao lại để thành ra như vậy?"

"Sư thúc, sư tỷ cầm lệnh bài của người..." Bạch Dao kể lại đại khái tình huống.

Đám người Viên Cương đứng nghe bên cạnh lúc này mới hiểu được Phượng Lăng Ba bên kia đã dùng thủ đoạn gì.

Sắc mặt Thương Triêu Tông nhìn không tốt, xem như xác nhận, quả thật Phượng gia một lòng muốn đưa mình vào chỗ chết, loại tư vị này chỉ có người trong cuộc như hắn mới hiểu rõ ràng nhất.

Phong Ân Thái run rẩy giận dữ xoay người, nhanh chóng đi thẳng tới hướng Bành Ngọc Lan, vươn tay ra đòi, "Lệnh bài đâu?"

Bành Ngọc Lan chậm rãi lấy lệnh bài từ trong tay áo ra.

Một tay Phong Ân Thái đoạt lấy lệnh bài, lắc trong tay, lạnh lùng nói: "Có phải ngươi điên rồi không?"

Ông ta thật sự không ngờ Bành Ngọc Lan dám cả gan lừa gạt ông, cả gan dám dám làm ra loại chuyện này, như vậy không phải điên rồi sao?

Ông ta không tin Phượng Lăng Ba không tham dự vào chuyện này. Không có sự cho phép của Phượng Lăng Ba sao có thể điều động được nhiều nhân mã mà không e ngại gì làm ra loại chuyện này như vậy. Hôm nay ông ta mới phát hiện lòng tham cá nhân thật đáng sợ, bất kể ngươi tu hành môn phái hay không, một kẻ phàm phu tục tử cả gan dám đấu với ông trời.

Bành Ngọc Lan bỗng bạo phát tâm tình, "Là ta điên rồi, ta điên cũng là vì các ngươi ép ta! Lúc trước vì chiếm đóng quận Quảng Nghĩa, người một nhà ta liều mạng thay Thiên Ngọc Môn, mỗi một người con của ta đều phải đánh cược liều mạng xung trận chém giết, lần đó không phải chết thì có ai mà không toàn thân thương tích kia chứ? Không dễ gì đứng vững được gót chân ở quận Quảng Nghĩa, không dễ gì quản lý tốt được quận Quảng Nghĩa, các người nói cho người khác liền cho người khác, hiện giờ không phải lại thêm lần nữa sao? Chúng ta chỉ lấy thứ chúng ta đáng có, điều đó có gì sai?"

Đệ tử Thiên Ngọc Môn hai bên lập tức động thủ giữ chặt cánh tay ấn nàng ta xuống, tránh cho nàng ta làm ra chuyện gì vô lễ với Phong Ân Thái.

Phong Ân Thái hếch mũi hướng nàng ta, "Những lời này của ngươi, đợi cha ngươi trở về, ngươi từ từ nói với ông ta đi!" Dứt lời liền phẩy tay áo bỏ đi.

- --