Ngạnh Khí Công của hắn trước mắt chỉ có thể giúp khiêng vật nện vật, ngay từ đầu khi thấy có nhiều cung tiễn thủ hắn cũng đã suy nghĩ qua cho nên mới giật ván cửa để chống đỡ, sau khi trúng tên mới phát hiện thân thể tuy không gánh được công kích của vũ khí lợi hại, nhưng sức công phá của lợi khí bên ngoài thân hắn đã tan đi mất không ít lực đạo, cơ thể dưới lớp da hoàn toàn có thể kìm hãm mưa tên tiếp tục xâm nhập, cho nên mới buông tay buông chân xông vào giết.
Trúng tên cũng là chuyện không thể tránh khỏi, một người phải đối mặt với nhiều người như vậy, còn có nhiều cung tiễn thủ như vậy nên cũng không có cách nào ngăn cản chu toàn được.
Hùng hổ xông vào trong nhà như sát thần vung đao lại chém thêm mấy người, thấy đám Thương Triêu Tông trong tình thế nguy cấp đã bị ép tới góc tường, Viên Cương nào dám lười biếng, lập tức vung đao múa giết tới mở ra một đường máu, kèm theo đó là những tiếng kêu thảm thiết.
Sức lực của hắn lớn vô cùng, căn bản không ai có thể ngăn cản, đao thương của bên công kích một khi đụng tới đao của hắn cũng lập tức bị đập bay.
Tuy thân người hắn máu chảy dán chặt, nhưng tạng người như vậy đứng trong đám người rất dễ phân biệt, ánh mắt đám người Thương Triêu Tông quét qua liền mừng rỡ, là Viên Cương, Ngưu Hữu Đạo quả nhiên đã tới, đương nhiên sĩ khí những người liều chết bên này cũng đại chấn.
Bỗng nhiên có kẻ tới giải vây xông vào giết người như vậy, huynh đệ Phượng thị sao có thể để Viên Cương thành công giải vây được. Sự việc đã làm tới bước này, Phượng gia đã không còn đường lui, không thể thất bại được.
Phượng Nhược Tiết bỗng nhiên nhảy lên, chân đạp một cây cột trụ, lăng không nhào tới, lướt qua đám người, rung thương hung hăng đâm đầu thương về phía Viên Cương.
Gã đánh sâu bên trong, trên đường bị Viên Cương phẫn nộ vung tay một phát bắt được đầu thương đang đâm tới, thuận tay nắm chặt cán thương kéo xuống, lại mãnh liệt đâm một cái.
Ầm! Đỉnh thương đụng trúng bụng khiến hai mắt Phượng Nhược Tiết trừng lớn như gặp phải chùy nặng ngàn cân, thân người nhô lên rồi điên cuồng phun ra một ngụm máu.
Gã không ngờ sức lực của Viên Cương lại khủng bố đến mức này, nếu không mặc chiến giáp chống đỡ thì gã chắc đã bị đầu thương chọc chết rồi.
Buông cán thương, cả người đụng bay lên nóc nhà, đụng tới xà nhà liền ngã xuống đập lên mấy người phía dưới.
"Lão Nhị!" Phượng Nhược Nghĩa thét lên một tiếng đầy kinh hãi, cũng tung người dậy một cước đạp binh sĩ phía dưới vác thương chạy tới.
Viên Cương vung mạnh thương trong tay một vòng, trong loạt tiếng bang bang vang lên đã quét bay đám lính vây công, người bị quét trúng không thổ huyết cũng gãy xương.
Bước qua tới bên cạnh Phượng Nhược Tiết đang lảo đảo thổ huyết bò dậy, ánh đao trong tay Viên Cương liền chọc tới.
"A!" Phượng Nhược Tiết đang định chạy trốn kêu lên một tiếng thảm, nằm lại trên mặt đất, thân người mặc giáp đã đứt thành hai đoạn, một đao phá giáp.
"Chết đi!" Phượng Nhược Nghĩa trợn tròn hai mắt rống giận nói.
Cán thương trong tay Viên Cương vung lên đánh về phía sau.
Bốp! Hai thương chạm nhau, Phượng Nhược Nghĩa đâm thương tới rời tay bay đi, gang bàn tay phải chịu kình lực to lớn mà bị xé rách, máu trong khe nứt chảy ra, thân người cũng bị thân thương đẩy ngược lại một chút, chấn động lui vào trong đám người.
Viên Cương tạm thời không có tâm để ý tới, nóng lòng muốn giải cứu cho đám người Thương Triêu Tông.
Không gian trong phòng có hạn, người tụ lại lại quá nhiều, không cách nào dễ dàng sử dụng cung tiễn, khiến Viên Cương không cần kiêng kị bất cứ điều gì, một tay bổ đao, một tay vung mạnh thương cuồng quét, đến mức chạm tới ai kẻ đó liền kêu thảm thiết, nhanh chóng dọn sạch sự vây công mà đám người Thương Triêu Tông phải đối mặt.
Mấu chốt là đối với đám quân sĩ mà nói, Viên Cương này quá kinh khủng, chỉ hơi đụng chút thôi đã không chết cũng tàn phế, trên người cắm nhiều tên như vậy còn có thể như người bình thường không vấn đề gì, đến Phượng Nhược Tiết cũng bị giết.
Binh lính vây công đều sợ hãi, đều hoảng hốt lui ra.
Trong phòng đều là thi thể, máu đọng trên mặt đất, Viên Cương đạp trên thi thể rốt cuộc cũng chạm mặt với đám người Thương Triêu Tông rồi.
Cả đám Thương Triêu Tông đều thở hồng hộc, Thương Thục Thanh vội hỏi: "Đạo gia đâu?"
Viên Cương không trả lời, thấy bọn họ không sao liền quay người tiếp tục vung đao chém giết.
Trong phòng không ai dám đối chiến với hắn, tên bắn không ngã, thương đâm không ngã, đao chém không chết, như vậy cũng hết cách đánh rồi, còn đáng sợ hơn cả so với tu sĩ.
Xét ở mức độ nào đó thì cũng như thế thật. Tu sĩ bình thường tuy có pháp lực, nhưng chắc chắn không có thân thể hung hãn mạnh mẽ như vậy, tu sĩ chỉ khó có thể thương tổn được thôi, nếu thật sự bị thương như Viên Cương, đổi lại là tu sĩ bình thường cũng ăn không tiêu, chỉ sợ đã sớm bị loạn đao chém thành thịt vụn rồi.
Cộng thêm sức lực của Viên Cương vô cùng lớn, dường như còn chưa dùng hết sức mạnh vậy.
Thấy hắn lại giết tới, đám quân sĩ đều hoảng hốt chạy ra khỏi phòng.
Nông Trường Quảng Diệc cũng kéo Phượng Nhược Nghĩa đang rít gào chạy trốn, tạm lánh mũi nhọn.
Viên Cương trước kia cũng không biết bản thân có thể đánh tới như vậy, đây vẫn là lần đầu đánh giáp lá cà với nhiều người như vậy.
Trong phòng trống rỗng, tạm thời an toàn, mục đích của Viên Cương cũng đã đạt được, cũng không tiếp tục đuổi giết, quay trở lại góc phòng, đứng trên đống thi thể hỏi: "Vương gia, mọi người không sao chứ?"
Bọn họ tạm thời không có việc gì, ngược lại nhìn Viên Cương cảm thấy hắn có việc, trên người nhiều vết thương như vậy, sau lưng còn bị nhiều mũi tên ghim như vậy, khiến người nhìn phải hết hồn.
Thương Triêu Tông hỏi ngược lại: "Viên gia, ngươi không sao chứ?"
"Không sao!" Viên Cương đáp lại, lúc này mới nắm lấy tên sau lưng rút một cây ra.
Mông Sơn Minh ngồi trong vũng máu trụ chút hơi tàn vuốt cằm nói: "Viên huynh đệ thật là cái thế chi dũng, lấy được thủ cấp Thượng tướng trong trăm vạn quân chí dũng không ai sánh được!"
Sau một khoảng thời gian chiến đấu, bộ xương già này của ông ta thật sự thấy quá mệt mỏi rồi, phải đánh giết liên tục quả thật ăn không tiêu mà.
Thương Thục Thanh lại hỏi: “Đạo gia tới rồi sao?”
Viên Cương không nói thêm gì khác, hắn từ đầu tới cuối cũng giữ gìn uy tín cho Ngưu Hữu Đạo: “Đạo gia còn cần chu toàn với Thiên Ngọc Môn, tạm thời không tiện lộ diện, lệnh cho chúng ta tới cứu viện trước!”
Bên ngoài phòng, đám người Viên Phong đang lâm vào tình thế nguy hiểm, đội ngũ quân địch thực sự quá nhiều, mưa tên loạn xạ, có người không kịp né tránh đã ngã xuống hơn mười người, bọn họ chỉ có thể mượn chướng ngại vật thay phiên yểm hộ, không ngừng bắn trả lại, nhưng dù sao tên bọn họ mang tới cũng có hạn, không duy trì được bao lâu.
Ngưu Lâm dẫn đoàn người chạy trốn lên trên gác xép, tên đã dùng hết, đã đánh tới binh khí dài, trú đóng ở cửa trên lầu, phải đối mặt với hàng loạt người xông lên giết không hết, có thể nói khổ không thể tả.
May mắn Viên Cương không bỏ mặc bọn họ, sau khi giao phó với đám người Thương Triêu Tông lại xông ra khỏi phòng giết mấy lần làn địch nghênh đón, dẫn toàn bộ các huynh đệ vào chính đường.
Sau một vòng chém giết, chín mươi người tới chỉ còn lại hơn sáu mươi người, hơn ba mươi người đã chết trận, Ngưu Sơn sau lưng bị hai mũi tên đâm trúng được người ta cõng về.
Không phải bọn họ vô năng, mà là tác dụng của bọn họ vốn cũng không phải dùng để liều mạng chính diện với đại quân, nhất là phải liều mạng trong vòng vây, nếu không phải trong tình thế cấp bách bất lực, Viên Cương cũng sẽ không để các huynh đệ phải mạo hiểm như vậy.
Những người này vừa rút vào trong chính đường lập tức vận chuyển thi thể trong chính đường lấp lỗ hổng, lấy cung tên còn cắm trên thi thể bắn tới kẻ địch, cộng thêm có một người vũ dũng như Viên Cương cố thủ, chỉ chớp mắt đã đảo ngược lại tình thế khiến kẻ địch không cách nào tới gần được nữa.
Mông Sơn Minh ngồi trong góc tường nói: “Còn tiếp tục bị vây công như vậy nữa cũng không phải cách, một khi đối phương sử dụng tới trọng nỏ, chúng ta căn bản không ngăn cản được, phải nghĩ cách rời khỏi đây, liệu Đạo gia có an bài gì không?”
- --