Đạo Quân

Chương 637: Đạo Gia Đến Đây




Mông Sơn Minh vung thương kéo một cái bàn bị phá chắn trước người, Thương Triêu Tông cũng xoay người lăn một vòng lui về một trường án, dùng trường án chắn trước người.

Mấy người còn lại cũng nhanh chóng giấu người ra phía sau, mặt bàn chắn trước người chỉ chớp mắt đã đầy tên.

Thấy cung tiễn thủ không hề nề hà, cả đám binh lính chen chúc nhau vọt lên, bên kia chiếc bàn vừa được đẩy ra, Mông Sơn Minh và Thương Triêu Tông lại một lần nữa phản kháng chém giết.

Thương Thục Thanh khua kiếm trên tay, còn chưa kịp chém thứ ở phía trước đã lập tức quật bàn trà kéo về phía mình, phòng tránh có thể xuất hiện mưa tên tiếp theo.

Phượng Nhược Tiết quay đầu nói với thủ hạ: “Để người bò từ bên ngoài nóc nhà vào, vạch mái ngói bắn chết từ trên xuống!”

Người bên cạnh lập tức lĩnh mệnh, dẫn theo người bò lên nóc nhà.

“Một đám phế vật, tránh ra!”

Thấy đã như vậy vẫn không công phá được, Đào Diễn phẫn nộ rống một tiếng, vung cán đại đao vọt tới xông lên phía trước nhảy lên bổ xuống, mạnh mẽ bổ một đao về hướng Mông Sơn Minh, có ý dùng một chiêu mạnh nhất bắt nạt lão nhân tàn phế trước mặt này.

“Đào Tướng quân, quay lại!” Phượng Nhược Nghĩa chấn động, hét lên một tiếng, gã đã từng được thử công phu của Mông Sơn Minh, biết bản thân Mông Sơn Minh rất lợi hại, nhưng đã chậm, Đào Diễn đã xuất thủ rồi.

Trong đôi mắt lạnh lẽo của Mông Sơn Minh đang ngã ngồi dưới đất lóe lên hàn quang, không sợ hãi chút nào rung thương đánh tới bổ lên cây đao như lò xo liên tiếp hai cái, chỉ chớp mắt đã đánh gạt cây đao đang bổ tới ra, ánh thương đánh tới, cùng lúc đó một cây thương bỗng nhiên xuất hiện.

Đào Diễn chớp mắt trừng lớn hai mắt, không kịp trở tay, chỉ đành trơ mắt nhìn một thương xuyên qua cổ họng mình một dòng máu đỏ tươi theo đó chảy ra từ gáy cổ của gã.

Cơ thể Đào Diễn nhảy lên rồi rơi xuống đất, một tay cầm thương của Mông Sơn Minh rút lại, tay còn lại lay động đuôi thương, cán thương đánh một cái lên sườn mặt Đào Diễn.

Âm thanh Đào Diễn ngã xuống đất vang lên, sau đó chỉ còn hình ảnh gã run rẩy trong vũng máu.

Mông Sơn Minh cũng không thèm liếc thêm một cái, thương rung lên một cái rồi lại đối chiến với sự vây công của kẻ khác.

Cũng may Phượng Nhược Nghĩa đã chuẩn bị tâm lý.

Còn Phượng Nhược Tiết thì lại nghẹn họng nhìn trân trối, trong lòng có chút sợ hãi tới ngây người. Một hổ tướng như Đào Diễn lại bị một thương của lão già tàn phế đánh chết sao?

Trong tình thế căng thẳng như vậy mà lại hao tổn được một đại tướng của Phượng gia sao? Phượng Nhược Nghĩa cũng đã không còn gì để nói nữa.

Tới gần một tòa trạch viện, Viên Cương bò lên nóc nhà quan sát tình thế bên này, đúng lúc cũng nhìn thấy được quân sĩ bò lên nóc nhà lập tức ý thức được Phượng Lăng Ba có thể vẫn chưa đắc thủ, cũng hiểu được người trong phòng bị binh lính leo lên nóc nhà bao vây có thể phải chiến đấu rất vất vả, cho nên mới quay đầu lại hạ lệnh: “Phóng hỏa...”

Còn chưa kịp nói với đối phương hết câu phóng hỏa thì nơi này cũng chẳng khác gì đã được phóng hỏa, hi vọng Thiên Ngọc Môn có thể kịp thời nhìn thấy mà chạy tới.

"Lão đại!"

Đám người Viên Phong kinh hô, Viên Cương giao quyền chỉ huy cho bốn đội trưởng bọn họ, bản thân đơn thương độc mã vọt lên phía trước.

Đám người Viên Phong để lại vài người phóng hỏa đốt phòng ở, sau đó dẫn đội viên khẩn cấp gấp rút tiếp viện.

Thấy có người phóng hỏa trong nhà mình, cả gia đình chủ nhà khóc không ra nước mắt, gặp phải mưa tên cướp hỏa mà còn không thể cầu cứu.

Cũng không cần cầu cứu, một đám người không e ngại gì đánh sâu vào bên trong đã kinh động tới quân đội trú đóng, phần lớn nhân mã đang chạy từ con đường tắt uốn lượn tới.

Bên trong phủ nha.

Sao vẫn chưa nhận được tín hiệu đắc thủ? Phượng Lăng Ba đang lo nghĩ đi qua đi lại bên trong, bất chợt nghe thấy quân phòng thủ bị kinh động đang đứng thủ chạy tới đây, lúc này giận dữ mắng mỏ bẩm báo chính là thủ hạ, "Ai cho vọng động?"

Viên Cương nhảy vào con đường tắt bay thẳng tới cửa chính, một đám lính thủ vệ còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra đã bị Viên Cương vung đao chém một nhát thất linh bát lạc.

Rầm! Một ánh đao chém phá cửa chính, Viên Cương kéo nửa tấm ván cửa theo bên mình vội vã xông tới hướng nóc nhà trước đó đã nhìn thấy người trèo lên có cung tiễn thủ.

Hắn ta điên cuồng xông tới hướng chính đường, tốc độ cực nhanh khiến người khác trở tay không kịp.

"Bắn tên!"

Ra lệnh một tiếng, cả đám chặn lại mưa loạn tên của cung tiễn thủ.

Dùng nửa ván cửa che chắn trước người, ván cửa bị mưa tên chọc thủng vang lên những tiếng động lộp bộp.

Qua một lượt mưa tên, ván cửa tung lên, Viên Cương đã tung người nhảy lên phi vào trong đám người, vung đao giết người huyết nhục mơ hồ, những tiếng kêu gào vang lên thảm thiết.

Bên trong chính đường, đám người Thương Triêu Tông kinh hãi bị đẩy vào góc tường, bên trên có lượng lớn miếng ngói đang rơi xuống tả tơi, có người trên nóc nhà dùng chân nhanh chóng dọn dẹp ngói trên nóc nhà, rõ ràng có thể nhìn thấy một đám cung tiễn thủ ở bên trên giương cung, mục tiêu còn phải nói là ai nữa sao?

Nhưng đúng lúc này cung tiễn thủ trên nóc nhà bỗng nhiên rối loạn, cũng đồng thời vang lên những tiếng kêu thảm thiết, có người còn đập phá khiến mái ngói rơi xuống nội đường, còn có mũi tên kim loại sáng loáng rơi trên người.

Trên tường viện bên ngoài, trên dưới có hai hàng người đang nhanh chóng vọt tới trên tường viện như đang chạy trên một cây cầu độc mộc, cửu tử liên hoàn nỏ bắn tên hướng tới cung tiễn thủ đang bò lên nóc nhà, khoảng cách từ xa bắn chết luôn tinh chuẩn.

Lực chú ý của đám lính quần công Viên Cương xung phong liều chết lúc này mới chuyển sang động tĩnh trên tường viện, có người hô to: "Cung tiễn thủ, trên dưới tường viện!"

Cung tiễn thủ duy trì thế cân bằng trên nóc nhà, người trên dưới nhanh chóng nhảy xuống, tất cả dùng đình lầu hoặc bồn hoa, tường viện tránh né, bảo hộ lẫn nhau.

"Đạo gia đến, là Đạo gia đến!" Bên trong chính đường bị tàn phá bỗng nhiên vang lên tiếng hoan hô vui mừng kinh ngạc của Thương Thục Thanh.

Nàng nhận ra loại tên kim loại rơi xuống người, mũi tên này nàng đã từng thấy, biết là tên đặc chế mà đám người Viên Cương sử dụng kia. Huống chi lúc này quân trú đóng không thể giết người một nhà, ngoại trừ Đạo gia thì còn có thể là ai đây.

Cộng thêm bên ngoài phòng truyền tới tiếng kêu la chém giết thảm thiết, tinh thần đám người Thương Triêu Tông lại được vực dậy.

Thương Thục Thanh mừng rỡ đến rơi nước mắt, loại tư vị vốn đã bị dồn đến đường cùng bỗng nhiên được cứu viện người ngoài khó có thể lĩnh hội, nàng biết Ngưu Hữu Đạo sẽ không từ bỏ bọn họ, nàng vẫn luôn tin như vậy!

Phượng Nhược Nghĩa kinh hãi, Ngưu Hữu Đạo đến rồi? Ngưu Hữu Đạo sao có thể vào thành được?

Đến lúc này, Phượng gia đã không còn đường thua nữa, Phượng Nhược Nghĩa rống giận, "Tất cả lên hết cho ta, kẻ nào lui về phía sau giết không tha!"

Phượng Nhược Tiết cũng rống giận: "Lên cho ta!"

Hai huynh đệ bất chấp giá nào cũng phải bắt được thủ hạ chất thây thành đống đi lên.

Không gian trong phòng có hạn, một toán binh lính bị ép buộc bất đắc dĩ cầm vũ khí kinh đảm tuôn lên phía trước, dù đằng trước không ngừng có người ngã xuống, nhưng vẫn phải giẫm đạp thi thể xông lên.

Đám binh lính tầng dưới chót đã không còn phân biệt được rõ ràng thế cục gì, không hề hiểu rõ một chút gì, họ chỉ biết nếu không phục tùng mệnh lệnh chỉ có cái chết thảm hơn, bắt đầu gào thét giậm đất xông về phía trước.

Đám người Thương Triêu Tông lập tức khẩn trương hẳn lên, huy vũ đao thương liều mạng chống đỡ, không ngừng bị ép dồn vào góc tường, không có đường mở lui nào.

Ầm! Vài bóng người bay từ bên ngoài phòng vào đụng ngã một đám người khác.

Trong một loạt những tiếng kêu gào thảm thiết, Viên Cương vung đao vọt vào, toàn thân đầy máu, đều do xông giết đám người từ bên ngoài vào, bản thân hắn cũng không biết chính mình đã xông lên giết bao nhiêu người, tóm lại gặp người liền giết, chỉ cần là những kẻ cản đường đều phải tang mệnh dưới đao của hắn.

Sau lưng cắm hơn mười mũi tên, phía trước cũng bị trúng tên nhưng đã rơi xuống, trên người không thiếu vết thương do đao chém hoặc đâm rách thành lỗ.

- --