Đạo Quân

Chương 632: Hành Động




Bành Ngọc Lan đến chính sự đường thấy Phượng Lăng Ba lòng vòng bên trong, hỏi nhỏ:

“Bên Nhược Nam thế nào?”

Bành Ngọc Lan gật đầu nói:

“Đã sắp xếp ổn thỏa, sẽ không để nàng bị cuốn vào nguy hiểm bên kia.”

Phượng Lăng Ba yên lòng, nói:

“Vậy thì tốt rồi, người của ba phái đã đến, đang giằng co ngoài thành. Hành động ngay, không còn nhiều thời gian. Bên nàng phải mau!”

“Được, ta đưa tin một cái là các người hành động ngay lập tức.”

“Nàng yên tâm, bên ta đã chuẩn bị ổn thỏa, chờ tin của nàng là một hơi xong chuyện!”

Hai phu thê chạm mặt thoáng qua rồi rời đi. Phượng Lăng Ba lại triệu tập Phượng Nhược Nghĩa, Phượng Nhược Tiết, Đào Diễn, Nông Trường Quảng lên kế hoạch lần cuối.

Bành Ngọc Lan ra chính sự đường chạy tới trạch viện hàng xóm, tìm đến Phong Ân Thái.

Phong Ân Thái thấy Bành Ngọc Lan vội vàng chạy tới, ông đứng trong sân hỏi:

“Cớ gì vội vàng đến?”

Bành Ngọc Lan nói:

“Lăng Ba mới nhận được tin gấp ba phái có người bí mật lẻn vào, khu cửa nam rất có thể là vì hấp dẫn sự chú ý của Thiên Ngọc môn ta. Không rõ ý đồ ba phái thế nào...”

Chốc lát sau Phong Ân Thái dẫn nhiều tu sĩ đi nhanh đến phòng ngự khu cửa thành bắc và thành đông.

Bành Ngọc Lan lấy lý do bảo vệ an toàn cho Phượng Lăng Ba cầm lệnh bài của trưởng lão Phong Ân Thái, từ bà thống nhất điều khiển đệ tử Thiên Ngọc môn canh giữ. Phong Ân Thái tin tưởng Bành Ngọc Lan sẽ hết lòng bảo vệ Phượng Lăng Ba nên đưa cho lệnh bài không chút nghi ngờ.

Trong trạch viện gần đó, Bạch Dao bay lên nóc nhà, bên này cũng bị động tĩnh phía Phong Ân Thái kinh động.

Bạch Dao nhận thông báo của đệ tử trong môn leo lên nóc nhà nhìn theo đám người Phong Ân Thái rời đi, vẻ mặt thắc mắc.

Rất nhanh Bành Ngọc Lan tới nơi này, dùng lý do tương tự lừa Bạch Dao, nói tình huống rất khẩn cấp, còn lấy lệnh bài của Phong Ân Thái ra hạ lệnh. Bành Ngọc Lan bảo đây là pháp lệnh của Phong Ân Thái, Bạch Dao không có lựa chọn nào khác hơn là nhanh chóng triệu tập người đi phòng ngự cửa thành tây.

Sau đó Bành Ngọc Lan dùng lệnh bài của Phong Ân Thái ra lệnh tập trung tu sĩ canh giữ hai bên, mang họ đi với danh nghĩa tuần thị, bao gồm quản gia Thọ Niên. Bành Ngọc Lan biết quản gia này thật ra là thân tín của phụ thân mình.

Dọc đường đi có người thắc mắc chúng ta bỏ đi như vậy thì an toàn của Phượng Lăng Ba có sao không?

Bành Ngọc Lan lấy lệnh bài áp chế không cho hỏi nhiều, theo dõi đệ tử Thiên Ngọc môn không cho ai đi hỏi ý cấp trên.

Đến đây thì đệ tử Thiên Ngọc môn trấn thủ khu trung tâm Thượng Bình thành đều bị Bành Ngọc Lan đưa đi hết.

Phượng Lăng Ba ở khu vực trung tâm ra lệnh:

“Hành động!”

Một phần trú quân trong thành di chuyển ngay, bốn đội người từ bốn phương nhanh chóng đến gần trạch viện giam lỏng Thương Triêu Tông.

Phượng Nhược Nghĩa lĩnh một đoàn người đứng trước tốp lính phong tỏa đầu phố, trầm giọng ra lệnh cho tướng lĩnh thủ quân:

“Tránh ra!”

Tướng lĩnh ngạc nhiên:

“Tướng quân, đô đốc có lệnh con đường này chưa được cho phép thì không ai được tự tiện xông vào, miễn cho quấy nhiễu thanh tĩnh của các pháp sư.”

Tướng lĩnh bản năng nhìn người sau lưng Phượng Nhược Nghĩa, thấy họ trang bị tận răng, người người cầm cung nỏ.

Phượng Nhược Nghĩa lấy ra lệnh tiẽn của Phượng Lăng Ba, lạnh lùng nói:

“Ngươi muốn kháng lệnh sao?”

Tướng lĩnh lập tức xấu hổ chắp tay nói:

“Rõ!”

Tướng lĩnh quay người lại phất tay, tránh đường cho đoàn người đông đúc đi qua.

Viên Cương lại leo lên tường vây thấy tận mắt tu sĩ ở địa điểm mục tiêu liên tục có hai nhóm đi hướng khác nhau, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Cửa viên bị đẩy mở, Viên Phong gánh đồ chạy vào nói:

“Lão đại, trú quân Phượng Lăng Ba có dị động!”

Viên Cương vừa nhảy xuống tường thì cửa viện lại mở ra, Ngưu Lâm khiêng đòn gánh chạy vào cấp báo:

“Trú quân khác lạ!”

Chốc lát sau Viên Hỏa, Ngưu Sơn liên tiếp chạy đến bẩm báo tương tự.

Viên Cương sải bước vào nhà nhanh chóng mở bản đồ ra, hỏi bốn người hướng đi của trú quân.

Viên Cương vẽ tuyến đường, cầm bút than khoanh tròn chỗ Thương Triêu Tông ở, biểu tình trầm trọng nói:

“Đạo gia lo đúng, Phượng Lăng Ba muốn ra tay với vương gia, quả nhiên chó cùng rứt giậu!”

Lúc trước không hiểu tại sao người của Thiên Ngọc môn lục tục đi hướng khác nhau, nay đã biết Phượng Lăng Ba dùng thủ đoạn gì đó điều người đi sáng tạo cơ hội hành động.

Viên Cương lo nghĩ nhiều, biết nguy cơ ập đến với đám người Thương Triêu Tông đã là lửa sém lông mày, nếu không tìm cách thì hết đường cứu vãn. Không chỉ có mạng sống của đám người Thương Triêu Tông, tâm huyết và kế hoạch của Đạo gia cũng đổ sông đổ biển.

Viên Cương quyết đoán ra lệnh:

“Phát tín hiệu triệu tập người!”

“Tuân lệnh!”

Ngưu Lâm chạy ra ngoài, leo lên nóc nhà cắm tấm vải đỏ.

Trong nhà, Viên Cương nhìn chằm chằm bàn đổ trên bàn, mắt quen tới lui.

Viên Phong ở một bên lại nhắc nhở:

“Lão đại nếu muốn cứu người thì xin hãy nghĩ kỹ, trong thành có một đống người của Phượng Lăng Ba, bị kẹt vào đó thì chẳng những không cứu ra vương gia mà chúng ta cũng không có cơ hội thoát đi.”

Viên Cương không hé răng, bút than không ngừng vẽ vời bản đồ, tính toán đường tốt nhất đến địa điểm mục tiêu.

Viên Hỏa nói:

“Lão đại, nếu muốn làm thì mình công thẳng vào phủ nha chỗ Phượng Lăng Ba, thử bắt cóc lão xem?”

Ngưu Sơn phản đối ngay:

“Không được! Bên phủ nha càng có nhiều binh lực phòng ngự, không chờ chúng ta công vào thì đã rơi vào trùng vây. Huống chi phủ nha lớn như vậy, chúng ta không biết cách cục xây dựng trong đó, muốn tìm được Phượng Lăng Ba rất khó, không có thời gian cho chúng ta kiếm từ từ. Không chuẩn bị đầy đủ mà muốn bắt cóc là không hiện thực.”

Viên Hỏa đề nghị:

“Hay mình chế tạo rối loạn hấp dẫn người của Thiên Ngọc môn đến? Hoặc chúng ta đi cửa thành tìm họ ngay, mời họ ra mặt.”

Mấy người nhìn Viên Cương.

Viên Cương xem bản đồ:

“Bây giờ các khu vực trong thành đều có trọng binh, không gây rối loạn được, hơi rối chút là bị trú quân gần đó dập tắt khống chế ngay. Còn mời người Thiên Ngọc môn thì mấy vị trí cửa thành đều có trọng binh của Phượng Lăng Ba, ngươi dám bảo đảm người của lão sẽ không ngăn cản sao? Phượng Lăng Ba đã có dự mưu thì sẽ không cho phép ai dễ dàng liên lạc với người Thiên Ngọc môn, rất có thể đã bài bố kỹ càng, đút đầu vào sẽ bị bắt hoặc khử luôn. Chúng ta có thể trực tiếp liên lạc với người của Thiên Ngọc môn hay không còn chưa biết, hiện giờ không thể cược ăn may được.”

Viên Cương thầm tiếc trong tay không có thuốc nổ, hết cách, điều kiện hạn chế.

Thứ nhất là họ đến Thượng Bình thành không lâu, thứ hai là sau đại chiến trú quân khống chế thuốc trị thương, kiểm soát tất cả hiệu thuốc trong thành, trong một chốc Viên Cương khó tìm được nguyên liệu chế tạo thuốc nổ.

Viên Phong nói:

“Vậy chúng ta tập trung lực lượng cứng rắn xông lên, xung đột với trú quân một cửa thành, ta không tin không kinh động người Thiên Ngọc môn ra.”

Viên Cương ngước đầu lên:

“Chúng ta chạy tới chạy lui mất bao lâu? Xả ra đụng độ với thủ quân cho dù về sau phá tan cản trở liên lạc với Thiên Ngọc môn thì ngươi đã tính đến thời gian chưa? Điểm then chốt bây giờ là vương gia, Phượng Lăng Ba đã hành động, bên cạnh vương gia có bao nhiêu người? Vương gia không chống chọi lâu được!”

Viên Phong sốt ruột gãi đầu:

“Thế thì làm sao bây giờ?”

Viên Cương nói:

“Phải chế tạo rối loạn nhưng cần bảo vệ vương gia trước, ưu tiên giúp vương gia!”

Viên Hỏa hỏi:

“Làm thế nào?“

Viên Cương chỉ vào một chỗ, vẽ một đường thẳng:

“Nơi này! Lập tức tập hợp người ở nơi này, con đường có nhiều khu vực chật chội, không thể tập trung nhiều binh mã, chắc phòng ngự sẽ mỏng, khoảng cách gần. Chúng ta vượt qua chướng ngại vật trên đường cắm thẳng qua, đến địa điểm mục tiêu vừa giúp vương gia chống cự vừa đốt lửa, khói bốc lên, người Thiên Ngọc môn mà thấy nơi giam lỏng vương gia xảy ra chuyện thì sẽ nhanh chóng chạy đến!”

Viên Phong hỏi:

“Nếu khi chúng ta chạy tới mà họ đã thành công thì sao?”

Viên Cương không ngại Viên Phong lải nhải ngược lại khích lệ huynh đệ dưới tay phỏng đoán trước các tình huống.