Đạo Quân

Chương 631: Chó Cùng Rứt Giậu (2)




Viên Cương trải bản đồ ra bàn, nhìn chằm chằm rồi hỏi:

“Thuộc hạ của Phượng Lăng Ba có động tĩnh gì không?”

Viên Phong trả lời:

“Tạm thời không thấy gì, lão đại, Phượng Lăng Ba thật sự sẽ đụng vào vương gia sao?”

Viên Cương nói:

“Không biết, nhưng Đạo gia đã nói rõ trước mắt Thiên Ngọc môn không dám để vương gia bị gì, cần đề phòng là Phượng Lăng Ba chó cùng rứt giậu.”

Viên Phong hỏi:

“Có mặt Thiên Ngọc môn thì Phượng Lăng Ba còn cơ hội xuống tay không?”

Viên Cương nói:

“Mặc kệ có cơ hội hay không, cứ giám sát thuộc hạ của lão là không sai. Thương Triêu Tông vốn là võ tướng dám xông pha chiến đấu, võ nghệ không kém, đám thân vệ cũng giỏi giang. Trong tình huống không có Thiên Ngọc môn tham dự, trên dưới một trăm người chưa chắc bắt được họ ngay. Nên Phượng Lăng Ba không ra tay thì thôi, nếu hành động chắc chắn không chỉ phái chút người đi. Kêu các huynh đệ giám sát thuộc hạ của Phượng Lăng Ba, có gì khác lạ là báo lại ngay.”

Viên Phong lên tiếng:

“Biết rồi!”

Sau đó Viên Phong rối rắm nói:

“Lão đại, chúng ta chỉ có trăm người mà thuộc hạ của Phượng Lăng Ba chỉ tính trong thành đã có nhiều trú quân, chúng ta đánh với họ, bị đại quân vây công thì không có khả năng thoát được.”

Viên Cương ngước đầu lên hỏi:

“Ngươi sợ?”

Viên Phong cười khổ nói:

“Không phải sợ mà thật sự quá nguy hiểm, dù chúng ta ra tay cũng không cứu vương gia được.”

Viên Cương nói:

“Ta có nói sẽ đánh với họ sao? Ngươi suy nghĩ nhiều, xem tình huống trước rồi tính, ta sẽ không để các huynh đệ làm chuyện biết rõ không thể làm được.”

Cửa thành nam, thủ tướng hét to:

“Đóng cửa thành!”

Dân chúng ra vào bị ngăn cách, binh sĩ canh giữ ngoài thành đều rút về. Cửa thành dày nặng bị hơn mười người đẩy sầm một tiếng khép kín.

Trần Đình Tú ngồi trong lầu các đi ra, khoanh tay đứng trước tường thành, một đám tu sĩ Thiên Ngọc môn bước ra.

Đám người nhìn phía xa. Đường bốc bụi mù, mấy trăm người cưỡi ngựa lao nhanh, tiếng chân rầm rập dần rõ ràng.

Quân sĩ trên đầu tường tiến vào trạng thái đề phòng cao độ, các trọng nỗ dùng để thủ thành căng dây nhắm bên ngoài.

Mấy trăm người cưỡi ngựa đến gần, tốc độ chậm dần, dừng lại khi cách tường thành mấy chục trượng. Đệ tử tinh nhuệ của ba phái rốt cuộc chạy đến.

Cửa thành đóng kín, nhiều người cầm nỏ đứng trên đầu tường, tu sĩ Thiên Ngọc môn thành đàn. Đệ tử ba phái ngoài thành thấy hết cảnh này.

Phí Trường Lưu, Hạ Hoa, Trịnh Cửu Tiêu xếp ở hàng đầu liếc nhau, không vội vào thành.

Bọn họ sẽ không vì gặp Thương Triêu Tông mà khai chiến với Thiên Ngọc môn, nếu đánh thắng thì còn có thể, quan trọng là ba nhà bắt tay nhau cũng không đánh lại Thiên Ngọc môn.

Ba phái đến đơn thuần là làm cho Ngưu Hữu Đạo thấy, họ nghe lời hắn đến đây. Thiên Ngọc môn cho phép họ gặp Thương Triêu Tông thì gặp, không cho thì thôi, không miễn cưỡng. Sau này có bị Ngưu Hữu Đạo hỏi thì nói là Thiên Ngọc môn ngăn cản, bọn họ thực lực có hạn muốn gặp cũng không thể, không phải chúng ta không nghe lời ngươi.

Ngưu Hữu Đạo kêu chúng ta đến thì đã ngoan ngoãn nghe lời tìm tới, Thiên Ngọc môn không cho gặp, chúng ta thật ngoan không bắt ép.

Nói trắng ra là không đắc tội hai bên.

Đây là đối sách mà Phí Trường Lưu, Hạ Hoa, Trịnh Cửu Tiêu đã bàn bạc.

Khi Ngưu Hữu Đạo đột nhiên phát ra tin tức buộc họ đến đây thì ba người biết hắn sắp hành động, muốn chơi tới cùng với Thiên Ngọc môn. Trước khi thấy rõ khuynh hướng thắng thua bọn họ sẽ không nghiêng về phía ai.

Không phải họ thích làm cỏ đầu tường ngã theo chiều gió, thật sự là họ không muốn đắc tội Thiên Ngọc môn hay Ngưu Hữu Đạo. Sợ thực lực của Thiên Ngọc môn, khiếp sợ năng lực của Ngưu Hữu Đạo, họ bị kẹt giữa hai bên rất khó xử.

Đây là nỗi bi ai của môn phái nhỏ phụ thuộc vào người ta, muốn sinh tồn đôi khi không có tôn nghiêm gì.

Thọ Niên vào phòng thông báo một tiếng rồi đi ra, nói với Phượng Nhược Nam chờ trước cửa:

“Tiểu thư, phu nhân ở bên trong đợi tiểu thư.”

Thọ Niên giơ tay mời, bản thân lùi ra.

Phượng Nhược Nam bước qua ngưỡng cửa đi vào phòng, qua rèm châu đung đưa nàng thấy mẫu thân đứng chờ.

Bành Ngọc Lan dịu dàng hiền từ nói:

“Vào đi Nhược Nam.”

Phượng Nhược Nam đến trước rèm châu giơ hai tay vén rèm đi vào, ánh mắt giao nhau với mẫu thân.

Sắc mặt Phượng Nhược Nam tiều tụy nhiều, tim Bành Ngọc Lan đau nhói. Đây còn là nữ nhi anh tư hiên ngang của bà sao? Vì sao nàng bơ vơ, ai oán, sa sút đến như vậy?

Có một khoảnh khắc Bành Ngọc Lan thấy tự trách, nhưng rất nhanh đẩy trách lên người Thương Triêu Tông.

Ngoan ngoãn rời khỏi Thượng Bình thành, bên bà cố gắng cho phu thê nhỏ các ngươi an toàn, về sau có thể rời xa tranh đấu sống chuỗi ngày yên ổn không lo áo cơm, như vậy không tốt sao? Vì sao không cam lòng? Vì sao muốn trở về tranh cướp? Vừa lầm mạng của mình vừa lầm chung thân của nữ nhi ta!

Phượng Nhược Nam lặng yên nhìn mẫu thân.

Bành Ngọc Lan lại gần hai tay nâng mặt nữ nhi, yêu thương hỏi:

“Sắc mặt không tốt, không nghỉ khỏe sao?”

Phượng Nhược Nam đẩy đôi tay quan tâm yêu thương của mẫu thân ra:

“Phụ mẫu của nữ nhi đối xử với nữ nhi như vậy, trượng phu của nữ nhi vì điều này mà oán hận nữ nhi, thử hỏi nữ nhi có thể ngủ yên giấc sao? Mẫu thân có biết mùi vị sống một ngày bằng một năm không?”

Bành Ngọc Lan cười gượng gạo:

“Nhược Nam suy nghĩ nhiều quá thôi.”

Phượng Nhược Nam nói:

“Nữ nhi không phải tiểu thư khuê các nuôi trong phòng đến lớn, hoàn toàn không biết chuyện bên ngoài. Nữ nhi biết rõ hết, các người làm gì thì trong lòng các người tự hiểu. Nữ nhi biết phụ mẫu và trượng phu của mình tranh cướp thứ gì, loạn thế phong vân, nữ nhi hiểu được, nhưng nữ nhi không rõ các người là phụ mẫu của nữ nhi! Vì sao đối xử như vậy với nữ nhi?”

Bành Ngọc Lan nói:

“Nếu ngươi đã hiểu thì ta không giải thích nhiều. Trượng phu của ngươi lợi dụng Phượng gia chúng ta đứng vững chân, ngược lại cướp quyền lớn Quảng Nghĩa quận của Phượng gia. Hắn làm mồng một thì chúng ta làm mười lăm, không ai trách ai được.”

Phượng Nhược Nam bi thương lắc đầu nói:

“Hắn cướp quyền lớn Quảng Nghĩa quận nhưng có tổn thương ai trong Phượng gia không? Từ tình cảm người thân hay vì mặt mũi Thiên Ngọc môn thì hắn không đụng vào bất cứ ai trên dưới Phượng gia! Nữ nhi cứ nghĩ dù các người thắng cũng sẽ đối xử với hắn như hắn đã đối với Phượng gia. Hắn có lỗi với Phượng gia một lần thì Phượng gia cũng có lỗi lại một lần, cùng lắm huề nhau, nên nữ nhi không lên tiếng, nữ nhi nhận. Nhưng tại sao các người muốn giết Mông Sơn Minh? Mẫu thân đừng nói là các người không biết quan hệ, tình cảm giữa Mông Sơn Minh với huynh muội bọn họ, xin đừng nói là các người chỉ giữ Mông Sơn Minh lại chứ không muốn giết! Nếu các người giết Mông Sơn Minh thì đối với huynh muội họ không khác gì thù giết phụ thân, các người nói nữ nhi phải làm sao? Các người có nghĩ đến chưa?”

Nói đến đây Phượng Nhược Nam rơi lệ như mưa.

Mắt Bành Ngọc Lan đỏ hoe cầm khăn tay lau nước mắt cho nữ nhi, an ủi:

“Đừng khóc, mẫu thân biết làm khó ngươi. Ngươi hiểu lầm, chúng ta không muốn giết Mông Sơn Minh, đó là ý của Thiên Ngọc môn, phụ mẫu cũng bất lực, ngươi nên hiểu.”

Phượng Nhược Nam hỏi:

“Vậy bây giờ là thế nào? Mang chúng ta về giam lỏng là sao? Không lẽ Thiên Ngọc môn đổi ý không chịu thả Thương Triêu Tông sao?”

Phượng Nhược Nam không biết thế cục bên ngoài thay đổi, nàng cũng bị giấu nhẹm tin tức.

Bên ngoài truyền đến tiếng bẩm báo:

“Phu nhân, lão gia cho mời!”

Bành Ngọc Lan nghiêng tai lắng nghe mắt lóe tia sáng, giang hai tay ôm lấy Phượng Nhược Nam nức nở, an ủi:

“Không phải như ngươi nghĩ, chuyện rất nhanh sẽ qua, sẽ không làm ngươi khó xử nữa, rất nhanh qua đi.”

Bàn tay vuốt lưng Phượng Nhược Nam dời lên gáy, đột nhiên thi pháp bóp gáy nàng.

Phượng Nhược Nam đang khóc ròng chợt trợn trắng mắt xỉu trong ngực mẫu thân.

Bành Ngọc Lan nâng Phượng Nhược Nam nằm xuống tháp, sửa cho nàng nằm thẳng, lau lệ trên mặt nàng:

“Nhược Nam, lần này là Phượng gia có lỗi với ngươi. Nhưng ngươi yên tâm, nương sẽ không để ngươi chịu uất ức thêm nữa, nương hứa với ngươi mọi chuyện sẽ qua!”

Khi vén rèm châu rời đi Bành Ngọc Lan ngoái đầu nhìn Phượng Nhược Nam nằm bình yên trên tháp. Bành Ngọc Lan buông rèm châu, giơ ống tay áo lau nước mắt tràn mi, sửa sang vạt áo, dáng vẻ đoan trang bước nhanh đi.