Đạo Quân

Chương 629: Mật Mưu Trong Phòng Tối




Ngưu Hữu Đạo nghe vậy thở phào, sự việc đi đến bước này hắn lo Phượng Lăng Ba chó cùng rứt giậu. Nghe Công Tôn Bố nói thì Thiên Ngọc môn đề phòng luôn Phượng Lăng Ba, có Thiên Ngọc môn bảo vệ thì tốt rồi, chắc không sao.

Ngưu Hữu Đạo bưng trà lên đặt trước mặt Công Tôn Bố:

“Nói cho Viên Cương, nếu Phượng Lăng Ba muốn đụng vương gia thì Thiên Ngọc môn sẽ không đứng về phía lão, kêu Viên Cương tùy cơ ứng biến, phối hợp tác chiến bảo vệ an toàn cho vương gia.”

Ngưu Hữu Đạo bổ sung thêm:

“Mọi người nhớ ưu tiên an toàn của mình, dặn Viên Cương cẩn thận, nếu không làm được gì thì thôi, đừng cố quá.”

Công Tôn Bố lên tiếng:

“Rõ!”

Quản Phương Nghi hỏi:

“Buồn trong này lâu vậy rồi ngươi định khi nào xuống núi?”

Ngưu Hữu Đạo nghiền ngẫm tự giễu:

“Ta không buồn chút nào.”

Bị Quản Phương Nghi lườm, Ngưu Hữu Đạo cười nói:

“Ta chưa lộ mặt được, chờ thêm chút.”

Phượng Lăng Ba buông cấp báo xuống ngã ra sau tựa vào lưng ghế. Lại là tin tức người ba phái cách Thượng Bình thành ngày càng gần. Điều này làm tâm tình của lão rất lo âu, nếu để người của ba phái chạm mặt với Thương Triêu Tông, có một đám tu sĩ bảo vệ thì Phượng Lăng Ba không có cơ hội xuống tay với y.

Thật ra bây giờ cũng khó tìm được cơ hội, không cách nào điều hết tu sĩ bảo vệ Thương Triêu Tông đi. Bạch Dao canh giữ trong trạch viện của Thương Triêu Tông không rời một tấc, Bành Ngọc Lan muốn đi đánh bất ngờ cũng khó. Hễ có người đi ngang qua sân là Bạch Dao xuất hiện bên cạnh Thương Triêu Tông ngay.

Bành Ngọc Lan không có cơ hội xuống tay, chiêu hạ độc cũng không có đường.

Càng như vậy Phượng Lăng Ba càng rầu lo hơn.

Bành Ngọc Lan bước nhanh vào phòng.

Phượng Lăng Ba bật Xem ảnh 1 dậy nghênh đón, hỏi:

“Có cách nào điều đệ tử Thiên Ngọc môn bên kia đi không?”

Bành Ngọc Lan khó xử lắc đầu nói:

“Nhiều nhất chỉ có thể điều đi một phần, hầu như không thể điều đi hết để một mình Thương Triêu Tông ở lại.”

Phượng Lăng Ba ngửa đầu thở dài:

“Không lẽ trời bỏ ta?”

Bành Ngọc Lan an ủi:

“Đừng gấp, chúng ta ít nhất còn một ngày, ta mới nhận được tin bên Thiên Ngọc môn, phụ thân đã truyền lệnh cho đệ tử bên này phải ngăn ba phái ngoài thành, không cho phép bọn họ vào thành. Nếu ba phái dám cứng rắn xông vào Thiên Ngọc môn sẽ xuống tay giết. Nên trước khi phụ thân trở về người ba phái không thể nào vào thành chạm mặt với Thương Triêu Tông, chúng ta còn một ngày nghĩ cách.”

Phượng Lăng Ba cảm khái:

“Nói là vậy nhưng... “

Phượng Lăng Ba chợt khựng lại, mắt sáng rực hỏi dồn:

“Thật không? Phụ thân thật sự ra lệnh cho đệ tử Thiên Ngọc môn chặn người ba phái vào thành?”

Bành Ngọc Lan nói:

“Đương nhiên là thật, không lẽ ta lừa chàng?”

Phượng Lăng Ba đấm vào lòng bàn tay, hưng phấn đi tới đi lui:

“Tốt! Trời không bỏ ta. Khi người ba phái đến sẽ là cơ hội cho chúng ta ra tay!”

Bành Ngọc Lan kinh ngạc hỏi:

“Sao chàng nói vậy? Chặn người ba phái lại chắc không cần dùng đến đệ tử trông giữ bên Thương Triêu Tông.”

Phượng Lăng Ba ngừng lại trước mặt Bành Ngọc Lan, thì thầm vài câu vào tai.

Bành Ngọc Lan nghe xong nghi ngờ hỏi:

“Làm vậy có được không?”

Mặt Phượng Lăng Ba nanh ác nói:

“Mặc kệ được hay không đều phải thử! Ngọc Lan, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta, nếu bỏ qua lần này chờ khi phụ thân trở về, để Thương Triêu Tông lên chỗ cao, bằng vào những việc chúng ta đã làm với hắn dù cả nhà chúng ta bình an thì đời này tử tôn của mình chỉ có thể co đầu rút cổ trồng ruộng dưới chân núi Thiên Ngọc môn. Ngày nào Thương Triêu Tông không ngã là tử tôn của mình mãi mãi không có ngày vươn lên!”

Bành Ngọc Lan hít thở nặng nề, không nói cái khác, chỉ vì tiền đồ của tử tôn đủ thôi thúc bà quyết định.

Bành Ngọc Lan gật mạnh đầu:

“Được! Thế thì làm vậy đi, chàng hãy âm thầm chuẩn bị cho tốt!”

Phượng Lăng Ba nói:

“Nàng yên tâm, miễn nàng thuận lợi dẫn đệ tử Thiên Ngọc môn đi chỗ khác là một đống người bên ta sẽ giết vào, cung nỏ bắn một lượt, mấy người kia ở bên trong sẽ không cản nổi, nửa khắc là chém đám người Thương Triêu Tông thành thịt nát, không đợi đệ tử Thiên Ngọc môn nghe tin tới cứu được. Chờ khi người Thiên Ngọc môn đến thì ván đã đóng thuyền!”

Bành Ngọc Lan bỏ lại một câu rồi đi nhanh:

“Tốt, ta đi chuẩn bị ngay!”

Sau đó Phượng Lăng Ba triệu tập bốn tướng lĩnh thân tín tới, trưởng tử Phượng Nhược Nghĩa, thứ tử Phượng Nhược Tiết, Đào Diễn, Nông Trường Quảng.

Loại chuyện này phải giao cho người đáng tin, hai nhi tử của lão không thể thiếu phần. Đào Diễn, Nông Trường Quảng là thuộc hạ thân tín của Phượng Lăng Ba khi còn tọa trấn Quảng Nghĩa quận, sau khi lão mất quyền lực thì hai người cũng bị lan đến. Thương Triêu Tông tiếp nhận hai quận rồi không thể nào giao vị trí quan trọng cho thân tín của Phượng Lăng Ba, hai người chịu uất ức đã vài năm.

Phượng Lăng Ba vừa ngoi lên liền triệu hồi hai người về dùng.

Hai nhi tử hay Đào Diễn, Nông Trường Quảng đều là hổ tướng năm xưa dưới tay Phượng Lăng Ba. Khi đó Quảng Nghĩa quận có thể ổn định không suy sụp trong Nam châu có công lao lớn của bốn người này.

Đã là mật mưu trong phòng tối thì thao tác thực tế phải dựa vào những người này, có một số việc Phượng Lăng Ba không giấu diếm họ, kể ra hết nguy cơ đang đối mặt, rồi biểu hiện ý đồ muốn làm thịt Thương Triêu Tông.

Phượng Lăng Ba hỏi:

“Các vị thấy sao?”

Phượng Nhược Nghĩa, Phượng Nhược Tiết liếc nhau. Muốn họ giết muội phu ruột của mình? Hai người hơi do dự, không biết nên trả lời sao.

Đào Diễn, Nông Trường Quảng im lặng nhìn nhau. Mấy năm nay chịu nhiều uất ức, bây giờ khó khăn lắm mới ngoi lên được, hai người không muốn chịu nhục nữa, đâu chịu bỏ qua thành quả thắng lợi đã vào tay, dù liều mạng cũng quyết bảo vệ. Lăn lộn trên sa trường không sợ đánh giết, nhưng dù sao là giết nữ tế của đại nhân, Nông Trường Quảng, Đào Diễn không tiện đồng ý ngay, nếu không thì hơi quá đáng.

Nông Trường Quảng, Đào Diễn quan sát thái độ của Phượng Nhược Nghĩa và Phượng Nhược Tiết, nếu mọi người đều đồng ý thì hai người hùa theo, nếu người ta không chịu thì hai người không hé răng, để Phượng Lăng Ba quyết định là được.

Phượng Lăng Ba lạnh lùng nhìn chằm chằm hai nhi tử, ra tiếng buộc họ tỏ thái độ:

“Điều vi phụ tranh cũng là vì các ngươi!”

Phượng Nhược Nghĩa buông tiếng thở dài:

“Vậy bên muội muội làm sao bây giờ? Muốn cho muội muội thành quả phụ sao? Nhi tử hiểu tính tình của muội muội, nếu chúng ta thật sự xuống tay hạ sát thủ thì muội muội sẽ liều mạng ngăn cản. Có muội muội che đằng trước thì chúng ta nên đánh hay không? Chẳng lẽ đạp trên xác Nhược Nam bước qua sao?”

Phượng Lăng Ba vung tay nói:

“Chuyện đó thì các ngươi không cần lo, nàng là nữ nhi của ta, cũng là bảo bối yêu quý của ta, trước khi hành động sẽ dẫn Nhược Nam đi không cho nàng dấn thân vào nguy hiểm, chắc chắn bảo vệ an toàn của nàng.”

Phượng Nhược Tiết lại hỏi:

“Phụ thân, bên Thiên Ngọc môn sẽ đồng ý sao? Nếu Thiên Ngọc môn không chịu, có những pháp sư bảo vệ thì chúng ta khó xuống tay.”

Phượng Lăng Ba nói:

“Còn cần ngươi dạy ta? Yên tâm đi, bên Thiên Ngọc môn có mẫu thân của ngươi nghĩ cách điều người đi, nếu không làm được điều này thì chúng ta sẽ không ra tay.”

Phượng Nhược Nghĩa cười khổ nói:

“Phụ thân, năm xưa Nhược Nam không chịu gả, là trong nhà ép nàng. Giờ nàng đã gả đi, chúng ta muốn lấy đầu trượng phu của nàng, dù thành công thì xong chuyện làm sao đối diện với muội muội?”

Câu hỏi của Phượng Nhược Nghĩa làm lòng Phượng Lăng Ba chùng xuống, nói bằng lương tâm thật sự làm chuyện như vậy đúng là có lỗi với nữ nhi.

Đào Diễn bàng quan một bên quyết đoán lên tiếng:

“Năm đó khi Thương Triêu Tông cướp quyền lớn của nhạc phụ thì có nhân từ nương tay không? Đại nhân bị hắn che mắt nên mới gả thấp hòn ngọc quý trên tay, không cần làm vương phi này. Đại công tử yên tâm, xong chuyện ta sẽ tìm một nhà khá giả cho tiểu thư, tuyệt đối không để tiểu thư thủ tiết, cứ giao ta lo. Nếu không được, miễn đại nhân không chê thuộc hạ lớn tuổi thì thuộc hạ đồng ý bỏ thê tử cưới tiểu thư, tuyệt đối không để tiểu thư chịu chút tủi nhục nào!”

Lời nói chân thành nhưng làm Phượng Nhược Nghĩa, Phượng Nhược Tiết giật mình nhìn Đào Diễn. Tên già này muốn cưới muội tử nhà họ?