Tin tức xấu thi nhau đổ dồn làm Phượng Lăng Ba thấy áp lực lớn.
Trong lòng Phượng Lăng Ba biết rõ nếu đúng là nguyên nhân đáng lo kia, đối mặt áp lực liên tục ập đến e rằng Thiên Ngọc môn không gánh nổi. Dù Bành Hựu Tại là nhạc phụ của Phượng Lăng Ba nhưng sẽ không lấy ích lợi toàn Thiên Ngọc môn giữ gìn ích lợi cho lão.
Phượng Lăng Ba không nghĩ ra làm sao Thương Triêu Tông có năng lực lớn vậy được?
Hành vi ba phái Lưu Tiên Tông khiến Phượng Lăng Ba liên tưởng đến Ngưu Hữu Đạo. Đúng như Bành Hựu Tại luôn lo lắng hắn đã ra tay? Ngưu Hữu Đạo có năng lực lớn đến vậy sao?
Quan trọng là Phượng Lăng Ba không nghĩ ra tại sao Kim châu làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Phượng Lăng Ba cũng không hiểu vì sao triều đình Yến quốc sắc phong, lúc trước cho rằng đây là kế ly gián bên Nam châu, nhưng giờ càng như kẻ xướng người bè với Kim châu nâng Thương Triêu Tông lên ghế. Triều đình Yến quốc sẽ để Thương Triêu Tông chiếm lợi dễ vậy sao?
Ngưu Hữu Đạo chạy thoát rốt cuộc làm cái gì? Hắn làm bằng cách nào?
Rầm!
Phượng Lăng Ba đấm xuống mặt bàn, mắt đỏ ngầu cầm cấp báo lên xem. Lại là tin tức tiến độ đệ tử ba phái áp sát, đã cách Thượng Bình thành ngày càng gần.
Phượng Lăng Ba đứng bật dậy xé nát cấp báo, mảnh nhỏ bay đầy. Hai tay Phượng Lăng Ba chống mặt bàn thở hồng hộc.
Uất nghẹn mấy năm nay, mắt thấy tay nắm quyền to nhưng sắp vuột mất, lão không cam lòng.
Đây là nguyên Nam châu!
Không phải Quảng Nghĩa quận nhỏ bé ngày xưa!
Phượng Lăng Ba chống tay trên bàn lắc đầu, vẻ mặt khó chịu, lão thật sự không cam lòng.
Chẳng lẽ ngồi xem chuyện như vậy xảy ra?
Phượng Lăng Ba chậm rãi ngước đầu lên, đôi mắt dứt khoát kiên quyết lóe tia tàn nhẫn.
Phượng Lăng Ba quát to:
“Người đâu!”
Một thuộc hạ chạy vào phòng, chắp tay nói:
“Đại nhân!”
Phượng Lăng Ba trầm giọng nói:
“Mời phu nhân đến một chuyến.”
Thuộc hạ lĩnh mệnh rời đi:
“Rõ!”
Chốc lát sau, Bành Ngọc Lan có khung xương lớn hơn phụ nhân bình thường đi vào. Phượng Lăng Ba dặn dò thủ vệ bên ngoài khi chưa được cho phép không được để ai đến gần.
Phượng Lăng Ba quay đầu lại, phu phụ yên lặng nhìn nhau.
Mặt Bành Ngọc Lan tiều tụy nhiều, Phượng Lăng Ba cảm giác khác lạ, bà cũng nhận biết nguy cơ đến gần. Vận mệnh phu thê vốn là vinh nhục liền nhau, Phượng Lăng Ba chịu áp lực thế nào thì Bành Ngọc Lan cũng có cảm giác tương tự.
Bành Ngọc Lan không ngờ, thật sự không ngờ thế cục biến đổi nhanh đến vậy, mới vui sướng được bao lâu?
Phượng Lăng Ba lại gần nắm hai tay Bành Ngọc Lan:
“Ngọc Lan!”
Bành Ngọc Lan gượng gạo hỏi:
“Sao vậy? Phải chăng lại có tin không tốt?”
Phượng Lăng Ba trầm giọng nói:
“Chúng ta không thể ngồi chờ họa ập đến, phải chấm dứt tai họa ngầm trước!”
Tim Bành Ngọc Lan rớt cái bịch, hỏi:
“Chàng muốn làm gì?”
Phượng Lăng Ba nói nhỏ vào tai Bành Ngọc Lan:
“Làm Thương Triêu Tông không thể tiếp chưởng Nam châu mới giữ được tâm huyết của chúng ta.”
Dù Bành Ngọc Lan đã lờ mờ đoán được cũng không chịu nổi xoe tròn mắt, hai tay siết chặt tay Phượng Lăng Ba, vội nói:
“Không thể xằng bậy, nếu không sẽ khó ăn nói với bên phụ thân!”
Phượng Lăng Ba nói:
“Đừng lo, miễn là ván đã đóng thuyền cùng lắm phụ thân trách phạt chúng ta một phen, không lẽ phụ thân sẽ giết chúng ta sao?”
Bành Ngọc Lan lắc đầu nói:
“Lăng Ba, ta hiểu ý của chàng, nhưng chàng có nghĩ đến Nhược Nam không? Lúc trước chúng ta làm như vậy đã khiến Nhược Nam khó xử nhường nào, chúng ta làm phụ mẫu còn muốn tự biến nàng thành quả phụ sao? Nếu làm như vậy thì về sau làm sao đối diện Nhược Nam?”
Phượng Lăng Ba cãi lại:
“Vậy nàng có từng nghĩ đến tử tôn của mình? Lúc trước chúng ta làm mấy chuyện đó với Thương Triêu Tông lẽ nào hắn không oán hận? Nếu để Thương Triêu Tông cầm quyền thì hắn sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Chúng ta không ra tay, chờ Thương Triêu Tông làm thì không chỉ mất đi quyền lực, sợ là mạng sống lớn nhỏ cả nhà cũng mất!”
Bành Ngọc Lan vẫn lắc đầu nói:
“Không đâu, còn phụ thân ở, chúng ta cùng lắm lánh nạn vào Thiên Ngọc môn. Có Thiên Ngọc môn che chở Thương Triêu Tông không dám lỗ mãng, cả nhà chúng ta vẫn bình an.”
Phượng Lăng Ba nạt:
“Hồ đồ! Ta nói câu bất kính, phụ thân có thể sống bao lâu? Cùng lắm che chở được thế hệ chúng ta, người đi trà lạnh, sau khi Thương Triêu Tông cầm quyền sẽ có nhiều cách làm Thiên Ngọc môn mắt mở mắt nhắm. Trong loạn thế này người đời có thể yên ổn một thế hệ đã không dễ, chỉ cần nắm giữ Nam châu là bảo đảm mấy đời tử tôn chúng ta bình yên giàu sang. Nàng có nghĩ đến không? Miễn chúng ta còn sống, có Thiên Ngọc môn chống lưng thì Thương Triêu Tông sẽ ngày đêm lo lắng chúng ta ngóc đầu trở lại, nhất định tìm đủ cách xuống tay với chúng ta chấm dứt tai họa ngầm. Nàng nhẫn tâm nhìn mấy tôn tử, tôn nữ rơi đầu xuống đất sao? Chỉ cần chúng ta nắm giữ Nam châu thì sau này sợ gì không tìm được nhà tốt cho Nhược Nam?”
Nói đến mấy tôn tử, tôn nữ đáng yêu đâm trúng chỗ yếu của Bành Ngọc Lan, bà nuốt nước miếng rối rắm, chần chừ, khó quyết tâm.
Bành Ngọc Lan lắc đầu nói:
“Ta hiểu rõ Nhược Nam, nàng sẽ không mặc kệ trơ mắt nhìn Thương Triêu Tông gặp nạn, chắc chắn sẽ ngăn cản.”
Phượng Lăng Ba nói:
“Chuyện đó không thành vấn đề, tìm đại lý do đuổi nàng đi, quan trọng là đệ tử Thiên Ngọc môn canh giữ bên cạnh Thương Triêu Tông, chuyện này cần nàng phối hợp, những chuyện khác để ta lo.”
Bành Ngọc Lan không biết có nên đồng ý hay không:
“Cái này... “
Không phải Bành Ngọc Lan không nhẫn tâm lấy mạng Thương Triêu Tông, việc đến nước này rồi, đấu đá quyền lực dễ bỏ qua tình thân, huống chi liên quan ích lợi cả nhà bà. Bành Ngọc Lan không thèm quan tâm Thương Triêu Tông, quan trọng là không biết xong chuyện làm sao đối mặt phụ thân và nữ nhi.
Nhưng Phượng Lăng Ba đã chọc thủng lỗ hổng vách tường trong lòng Bành Ngọc Lan, ý tưởng như chất độc chảy tràn ra, cộng thêm lão kiên quyết và thuyết phục, có một số việc đã không cách nào tránh khỏi.
Tiếng chân rầm rập, Bành Hựu Tại dẫn đầu mười mấy người cưỡi nhanh trên đường cái từ Kim châu quay về Nam châu.
Mười mấy người cưỡi ngựa lướt qua trạm dịch, mấy người đi hàng cuối ngựa kiệt sức thì quẹo vào trạm dịch đổi ngựa rồi lao ra tiếp tục đuổi theo.
Dọc đường đi họ luân phiên đổi ngựa như vậy.
Một con kim sí từ trên trời giáng xuống, đệ tử đọc mật thư rồi ra roi giục ngựa chạy lên Bành Hựu Tại hàng đầu, lớn tiếng bẩm báo:
“Bên Phượng Lăng Ba truyền tin đã xác nhận người ngựa ba phái đi hướng Thượng Bình thành.”
Những người đi cùng nghe vậy cùng nhìn Bành Hựu Tại.
Mặt Bành Hựu Tại lạnh lùng trầm giọng nói:
“Nam châu không đến lượt ba phái nhảy ra, truyền tin cho Trần trưởng lão không cho người ba phái vào thành. Nếu đối phương cứng rắn xông vào thì giết!”
Đệ tử bẩm lời lĩnh mệnh:
“Rõ!”
Trên vách vực, dưới cây già, Ngưu Hữu Đạo ngồi một mình đun ấm nấu trà.
Công Tôn Bố, Quản Phương Nghi cùng đến.
Quản Phương Nghi ngồi xuống đối diện Ngưu Hữu Đạo:
“Ngô Lão Nhị đã dẫn người chạy tới Thượng Bình thành nhưng tu sĩ không vào thành được, mấy cửa thành đều có đệ tử Thiên Ngọc môn kiểm tra. Bọn họ thi pháp kiểm tra mỗi người ra vào thành, tu sĩ có pháp lực không thể lẻn vào. Trên tường thành có đệ tử Thiên Ngọc môn quan sát, muốn vượt qua mà không bị phát hiện là không thể nào, đừng nói thấy Thương Triêu Tông, muốn tới gần cũng khó.”
Ngưu Hữu Đạo nhấc ấm trà đun sôi lên ung dung châm trà cho mình.
Công Tôn Bố tiếp lời:
“Viên Cương đã dẫn người trà trộn vào thành nhưng cũng không thể gặp vương gia. Nơi giam lỏng vương gia vòng ngoài bố phòng binh mã, bên trong có tu sĩ đề phòng, không cách nào tới gần. Viên Cương liên lạc với Ngô Lão Nhị ngoài thành cũng rắc rối, phải ra vào thành mới được. Thượng Bình thành đang bị giám thị nghiêm ngặt, không tiện sử dụng kim sí.”
Ngưu Hữu Đạo rót trà cho ba người, hỏi:
“Có thể truyền tin cho vương gia không?”
Công Tôn Bố đáp:
“Không được. Viên gia sai người tiếp xúc người hầu trong Phượng gia hỏi thăm, nơi giam lỏng vương gia có tu sĩ trông giữ nghiêm ngặt, cơm canh đưa vào cũng bị kiểm tra nghiêm khắc, không cách nào động tay chân.”