Đạo Quân

Chương 622: Đúng Là Giống Chữ Viết Của Ngưu Hữu Đạo (1)




Giờ Thiên Ngọc môn muốn tiếp nhận Nam châu trong yên ổn, không muốn dùng thủ đoạn quá kịch liệt chọc rắc rối. Bên mình cũng muốn tham sống sợ chết, ít ra giữ cân bằng yếu ướt.

Thương Thục Thanh nhìn thư cũng băn khoăn, nhưng vẫn khuyên: “Đạo gia đã sắp xếp như vậy chắc có mục đích, hay cứ làm theo ý của Đạo gia đi.”

Lam Nhược Đình vuốt râu do dự nói: “Chúng ta đã lĩnh giáo thủ đoạn của Đạo gia nhiều lần, không phải ta không tin tưởng bản lĩnh của hắn nhưng... chiêu này lừa chúng ta còn không được, không thể qua mắt Thiên Ngọc môn!”

Mắt Thương Thục Thanh lóe tia kiên định: “Ca, Lam tiên sinh, ta ở chung với Đạo gia nhiều năm, rất hiểu con người của hắn, cũng tin tưởng hắn. Lùi một vạn bước, chúng ta có cách nào khác cứu Mông bá bá sao? Nếu có cơ hội có thể thử một lần chẳng lẽ chúng ta trơ mắt nhìn Mông bá bá đi chịu chết? Ca, Lam tiên sinh, hãy làm theo lời Đạo gia đi.”

Nói đến cứu Mông Sơn Minh thúc đẩy Thương Triêu Tông đặt quyết tâm, gật mạnh đầu nói: “Được!”

Lam Nhược Đình biết nói cái gì cũng vô nghĩa, khẽ thở dài: “Haiz, vị Đạo gia này làm việc luôn cao sâu khó dò không lộ dấu vết, cứ khiến người phập phồng lo âu.”

Bọn họ vừa rối rắm quyết định xong chợt nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa. Lam Nhược Đình đi qua mở cửa.

Bạch Dao đứng cạnh thủ vệ ngoài cửa, bình tĩnh nói: “Lam tiên sinh, chuẩn bị xuất phát.”

Bạch Dao quét qua mặt Lam Nhược Đình, thấy trên mặt còn dính bụi.

Lam Nhược Đình mỉm cười nói: “Được.”

Bạch Dao tiến lên một bước nhìn Thương Triêu Tông, Thương Thục Thanh ở trong phòng, không nói gì thêm, xoay người đi. Bạch Dao ít nhiều gì biết sư môn định làm gì đám người này.

Lam Nhược Đình nháy mắt với thủ vệ, lùi về phòng đóng cửa lại, chụm đầu cùng huynh muội bàn bạc sơ. Sau đó ba người lấy khăn lông ướt qua loa lau mặt, cùng ra cửa.

Ba người vừa đi ra phòng trạm dịch thì đám người Bành Hựu Tại cũng ra.

Thương Triêu Tông bước tới cản đường Bành Hựu Tại.

Bành Hựu Tại dừng lại, đám người sau lưng ông cũng ngừng, họ nhìn Thương Triêu Tông chặn đường. Tuy y đường đường là Dong Binh quận vương nhưng trong mắt nhóm người này ẩn chứa tia lạnh lùng cao cao tại thượng, miệt thị.

Bành Hựu Tại mỉm cười hỏi: “Vương gia có chuyện gì sao?”

Thương Triêu Tông không nói, giũ lá thư phụ ra đưa cho Bành Hựu Tại.

Bành Hựu Tại nhướng chân mày, không biết y muốn làm gì. Bành Hựu Tại chậm rãi vươn tay nhận thư, xem kỹ Thương Triêu Tông từ trên xuống dưới rồi mới nhìn tang giấy. Nội dung trong thư rất đơn giản, nhìn qua là rõ.

Bành Hựu Tại đọc tin tức trong thư, đặc biệt nhìn kỹ tên ba chữ Ngưu Hữu Đạo làm chân mày ông co giật. Cái tên này xuất hiện trong tình trạng này rất nặng ký với Bành Hựu Tại, tạo áp lực cho ông.

Ngưu Hữu Đạo đột nhiên biến mất vẫn không thấy mặt, nhưng tên của hắn nằm trên tờ giấy này. Cái tên xúc động dây thần kinh luôn căng thẳng của Bành Hựu Tại.

Mặt Bành Hựu Tại không biểu tình ngước mắt nhìn thẳng Thương Triêu Tông, hỏi: “Vương gia đưa cho bổn tọa xem thứ này là có ý gì?”

Thương Triêu Tông nói: “Ta vừa mới xem.”

Y không nói dối.

Bành Hựu Tại nhìn dâu mực hiển nhiên không phải mới viết, hỏi: “Ở đâu ra?”

Thương Triêu Tông đáp: “Không biết, chúng ta vào phòng thì thấy nó đặt trên bàn.”

Bành Hựu Tại vụt nghiêng đầu quét mắt bốn phía nhưng không thấy ai đáng ngờ. Ông tùy tay đưa thư cho Trần Đình Tú đứng bên cạnh xem qua, nháy mắt ra hiệu.

Trần Đình Tú cúi đầu xem thư, nhướng chân mày sau đó đưa thư cho trưởng lão khác, bản thân xoay người đi nhanh.

Bành Hựu Tại thu lại tầm mắt nhìn Thương Triêu Tông, không nói nhiều, trở vào phòng. Một đám người đi theo.

Đối với bành đại chưởng môn thì sự việc chỉ có hai khả năng, một là đám người Thương Triêu Tông làm giả, hoặc đúng như y nói vào phòng phát hiện lá thư.

Nếu là khả năng thứ hai, nếu đúng là thư do Ngưu Hữu Đạo đưa đến thì rắc rối to.

Thiên Ngọc môn đề phòng nghiêm ngặt như vậy mà Ngưu Hữu Đạo dễ dàng đưa thư vao ngay dưới msi mắt của họ, chọn trúng ngay phòng ngẫu nhiên xếp cho Thương Triêu Tông ở. Điều này có ý nghĩa thế nào? Vấn đề rất nghiêm trọng!

Rất nhanh đệ tử Thiên Ngọc môn hành động, đám người Thương Triêu Tông đứng trong sân thấy tận mắt quan lại nguyên trạm dịch bị khống chế.

Một đám tiểu lại nơm nớp lo sợ, không biết chuyện gì xảy ra.

Thương Triêu Tông và Lam Nhược Đình liếc nhau, hai người thầm hiểu Thiên Ngọc môn sẽ điều tra tất cả nhân viên trong trạm dịch.

Đây là mưu kế của Lam Nhược Đình vừa nãy nghĩ ra, cố ý tạo áp lực cho Thiên Ngọc môn.

Lam Nhược Đình biết nếu là người khác thì Thiên Ngọc môn không tin, nhưng họ đã lính giáo thủ đoạn của Ngưu Hữu Đạo. Trong Tề quốc trải qua nhiều sống gió mà hắn vẫn sống trở về, còn mang theo số ngựa chiến vượt mong đợi là ví dụ vững chắc.

Trong phòng.

Bành Hựu Tại đứng chắp tay sau lưng trước cửa sổ, hờ hững nhìn bên ngoài, không ai biết ông nghĩ gì.

Mấy trưởng lão chuyền tay nhau đọc thư, mặc kệ thật hay giả thì nội dung trong thư khiến lòng họ nặng trĩu. Nếu Kim châu thật sự tấn công Nam châu thì Thiên Ngọc môn sẽ gặp tai họa ngập đầu.

Làm ra chuyện lớn như vậy sẽ không ngồi vững ở Nam châu, không khống chế Nam châu được.

Thiên Ngọc môn không còn giá trị trong mắt ba đại phái, triều đình Yến quốc sẽ thừa dịp buộc ba đại phái tiêu diệt Thiên Ngọc môn. Thiên Ngọc môn không chịu nổi hậu quả này.

Bành Hựu Tại đứng bên cửa sổ đưa lưng về phía nhóm người chậm rãi nói: “Phong sư đệ, hãy xem kỹ thư một lần nữa đi.”

Thư trở lại trong tay Phong Ân Thái, ông nghẹn một lúc rồi hỏi: “Chắc không phải chưởng môn nghi ngờ là ta giở trò này đi? Đúng vậy, ta và Ngưu Hữu Đạo là huynh đệ kết nghĩa nhưng không đến mức bênh người ngoài...”

Bành Hựu Tại xoay người ngắt lời phân bua của Phong Ân Thái: “Ngươi suy nghĩ nhiều.”

Bành Hựu Tại hếch cằm hướng lá thư trong tay Phong Ân Thái: “Ta biết con người của ngươi thế nào, ngươi không đến mức phản bội sư môn. Ta kêu ngươi xem kỹ lá thư là vì ngươi quen thuộc Ngưu Hữu Đạo, muốn ngươi xem có đúng là chữ viết của Ngưu Hữu Đạo không.”

Thì ra là vậy, Phong Ân Thái đã hiểu, trái tim treo cao buông xuống.

Phong Ân Thái cầm thư thư quan sát một lúc, do dự nói: “Ta đã xem nét chữ của Ngưu Hữu Đạo, rất có phong cách riêng, chữ trong thư này đúng là của Ngưu Hữu Đạo, nhưng ta không thể xác nhận có phải tạo giả không.”

Phong Ân Thái biết việc nghiêm trọng, nếu Ngưu Hữu Đạo thật sự vào phòng ngự của Thiên Ngọc môn như chốn không người thì to chuyện.

Bành Hựu Tại quét mắt qua mọi người, hỏi: “Các ngươi thấy sao?”

Có người lên tiếng: “Chưởng môn sư huynh tin thật sao? Làm sao Kim châu tấn công Nam châu được? Vạn Động Thiên Phủ đang yên lành tự nhiên liều mạng với chúng ta thì đúng là bị điên.”

Người khác nói: “Đúng vậy, chúng ta bắt lấy Nam châu thì Kim châu có minh hữu càng mạnh, có lợi cho Vạn Động Thiên Phủ. Ta không nghĩ ra Vạn Động Thiên Phủ có lý do gì tổn hại ích lợi của mình phá hỏng cục diện có lợi này, hoàn toàn không thể xảy ra.”

Mọi người lao nhao đều cảm thấy không thể nào, chỉ có Phong Ân Thái giữ im lặng, thỉnh thoảng xem thư.

Phong Ân Thái cộng sự với Ngưu Hữu Đạo trong Tề quốc lâu như vậy, đã lĩnh giáo năng lực của hắn, nếu thật sự là hắn viết thư thì ông không chắc chuyện này sẽ thế nào.

Bành Hựu Tại chú ý phản ứng của sư đệ, băn khoăn này cũng là nỗi lo của ông. Ngưu Hữu Đạo chuồn trước trận đánh là dấu hiệu không rõ, Bành Hựu Tại luôn lo hắn sẽ ra tay, không biết khi nào đánh tới, quan trọng là năng lực của tên kia không thể coi thường.

Nếu là những năm trước Bành Hựu Tại không bao giờ ngờ một tiểu nhân vật tùy thời có thể bóp chết Xem ảnh 1 mà bây giờ tạo áp lực lớn cho chưởng môn Thiên Ngọc môn như ông.

Có người nói: “Mọi người đừng nghi thần nghi quỷ nữa, nếu thật sự tập kết ba mươi vạn người ngựa tấn công thì bên Kim châu không thể nào không có động tĩnh. Kêu tai mắt bên Kim châu chú ý chút là biết ngay thật giả, mọi người tụ tập tại đây thảo luận lãng phí thời gian vì một phong thư không đầu không đuôi rất vô ích.”