Đạo Quân

Chương 610: Đánh Nhanh Thắng Gọn




Phượng Lăng Ba cảm thấy không cần thiết thông báo nhưng Bành Hựu Tại bắt làm vậy. Bành Hựu Tại hy vọng nghe ý kiến của Thương Triêu Tông, hoặc nói chính xác hơn là ý kiến của Mông Sơn Minh.

Không nói thứ khác, bàn về đánh nhau Bành Hựu Tại biết rõ về năng lực của Mông Sơn Minh. Không bàn tới chiến tích năm xưa của Mông Sơn Minh, trận nhỏ hay trận lớn đều dày dạn kinh nghiệm rồi, đặc biệt trong đám người ở đây chỉ mình Mông Sơn Minh có kinh nghiệm chỉ huy tác chiến đông người quy mô lớn. Đưa Phượng Lăng Ba lên chỉ huy nói thật thì trong lòng Bành Hựu Tại không mấy tin tưởng.

Phượng Lăng Ba thấy hơi khó chịu, lão dù gì là tổng chỉ huy trận chiến này. Hơn nữa người ta không ngốc, đã làm tới mức này còn đòi nghe ý kiến của người ta, không sợ bị hố sao?

Thương Triêu Tông, Lam Nhược Đình, Mông Sơn Minh đều không lên tiếng.

Không khí hiện trường hơi lúng túng.

Bành Hựu Tại cười tủm tỉm hỏi: "Mông soái là danh tướng một thế hệ, có cao kiến gì chỉ điểm đôi chút không?"

Mông Sơn Minh nói: "Quá khen, nếu đúng như Bành chưởng môn khen ngợi thì dã không bị người đánh tàn phế ngồi trên xe lăn."

Bành Hựu Tại nói: "Mọi người đều biết nguyên nhân Mông soái bị tàn tật, điều này không tổn hao gì đến ảnh minh của Mông soái. Bàn về đánh nhau thì người nơi này đều là hậu bối của Mông soái, ý kiến và kinh nghiệm của ngài rất quý giá với họ. Nếu đánh thua trận này đều không có chỗ tốt gì cho mọi người, Mông soái thấy có đúng không?"

Trong giọng nói của Bành Hựu Tại chất chứa uy hiếp.

Mông Sơn Minh bình tĩnh nói: "Mặc kệ triều đình có tiếp viện hay không ta chỉ muốn hỏi một câu, có đánh hay không?"

Khuôn mặt Bành Hựu Tại nghiêm túc nói: "Việc đã đến nước này, tên đã trên dây không thể không bắn!"

Bành Hựu Tại không cách nào lùi bước, đã cầu ba đại phái nhả ra, lúc này mà rút lui thì không cần biết người triều đình có thừa dịp tấn công hay không, chỉ biết ba đại phái sẽ ghét Thiên Ngọc môn. Đang dắt mũi chúng ta sao? Không dám chơi mà nhảy nhót cái gì?

Mông Sơn Minh nói: "Nếu vậy thì đánh đi."

Khóe mắt Mông Sơn Minh liếc hướng Phượng Lăng Ba như đang nói cứ để lão chỉ huy đánh.

Bành Hựu Tại hỏi tới: "Mông soái cảm thấy nên đánh thế nào?"

Mông Sơn Minh hỏi Mông Sơn Minh: "Đô đốc chuẩn bị đánh ra sao?"

Phượng Lăng Ba thầm hít sâu, không mấy tự tin khoe khoang năng lực chỉ huy tác chiến trước mặt vị này.

Phượng Lăng Ba xoay người ra hiệu hai nhi tử lùi lại, lão đứng trước bản đồ treo lơ lửng, chỉ vào bản đồ nói: "Từ các đường tình báo cho biết thì Chu Thủ Hiền đã bày bố người ngựa ở dải Bắc Lăng sơn, muốn ngăn đánh đại quân của ta tại đây. Quân ta sẽ phái một phần người ngựa đánh nghi binh, hấp dẫn chủ lực quân địch, sau đó phái hai người ngựa khác từ hai bên Bắc Lăng sơn giáp công..."

Phượng Lăng Ba chưa miêu tả xong Mông Sơn Minh đã không kiên nhẫn ngay, phẩy tay ngăn lại: "Đô đốc định hội chiến với Chu Thủ Hiền ở chỗ Bắc Lăng sơn?"

Phượng Lăng Ba gật đầu nói: "Đúng vậy, hấp dẫn chủ lực quân địch rồi quyết thư hùng với Chu Thủ Hiền ở Bắc Lăng sơn. Ưu thế về khoảng cách cho phe ta lấy nhàn chờ mệt, chủ lực quân địch bôn ba đến viện trợ đã là đội mệt mỏi, có thể một kích đánh tan ngay..."

Mông Sơn Minh ngắt lời: "Nếu chủ lực quân địch không đến viện trợ thì sao?"

Phượng Lăng Ba nói: "Thì chúng ta thừa dịp tiêu diệt người của Bắc Lăng sơn, sau đó đại quân thừa dịp giết ra Bắc Lăng sơn. Lưng dựa Bắc Lăng sơn thì tiến có thể công, lùi có thể thủ. Nếu Chu Thủ Hiền không đến viện trợ tương đương với tặng đất hiểm Bắc Lăng sơn cho chúng ta."

Mông Sơn Minh hỏi: "Vậy đô đốc định đánh trận này đến khi nào mới kết thúc?"

Phượng Lăng Ba đáp: "Bây giờ sao có thể xác định khi nào kết thúc? Chỉ cần lấy phần thắng trận đầu là sĩ khí phe ta tăng lớn, là lúc thừa dịp dùng binh, tùy theo tình huống chiến cuộc thay đổi điều binh. Với kinh nghiệm sa trường của Mông soái có thể xác định khi nào trận chiến này kết thúc không?"

Đám người Bành Hựu Tại nghe vậy nhìn hướng Mông Sơn Minh.

Mông Sơn Minh nói: "Nếu ta là Chu Thủ Hiền thì ngươi đánh của ngươi, ta đánh phần ta. Đô đốc không dám đốt lửa chiến hướng Lân châu, nếu không sẽ nhiều mặt gặp địch. Lân châu trừ Kim châu ra đều là lãnh địa của Yến quốc, chỉ dựa vào điều này Lân châu đã là đất cứu vãn bên ta, có thể lùi vào Lân châu, tùy ý xuất kích ở tuyến biên cảnh trên dưới nam bắc Nam châu. Ngươi giết đến thì ta lùi lại, ta đổi chỗ khác đánh vào. Ta không cần đấu cứng đánh bại ngươi, tài nguyên tác chiến trong tay ngươi có hạn, một Nam châu tầm thường không cách nào tiêu hao thắng Yến quốc to lớn. Tiêu hao đến khi ngươi kiệt quệ rồi thì không chiến tự nhiên thu, ta cần gì mạo hiểm đấu cứng với ngươi? Kéo dài mệt chết ngươi là được."

Bành Hựu Tại cảm giác sống lưng lạnh toát. Chu Thủ Hiền nếu chơi chiêu đó thì Bành Hựu Tại không chơi theo nổi, chỉ riêng lăn qua lộn lại đủ kéo sụp thực lực năm quận, khi đó Thiên Ngọc môn của ông còn làm gì được? Tất cả mộng đẹp đều thành bọt nước.

Bành Hựu Tại vội xen lời: "Đây là chiến pháp của Mông soái, Chu Thủ Hiền không bằng Mông soái, chắc Chu Thủ Hiền sẽ không đánh như vậy?"

Mông Sơn Minh nói: "Chu Thủ Hiền lăn lộn trong triều đình thậm chí hiến nữ nhi cho hoàng đế, Bành chưởng môn cảm thấy Chu Thủ Hiền là loại người thích đấu cứng sao? Khả năng Chu Thủ Hiền tập trung binh lực quyết tử chiến với bên ta không lớn, khả năng thấy tình hình chiến đấu ở Bắc Lăng sơn có gì không ổn là bỏ chạy thì lớn hơn. Nơi nào an toàn Chu Thủ Hiền sẽ rút vào đó, Lân châu đương nhiên an toàn nhất. Chờ Chu Thủ Hiền lùi vào Lân châu vừa không thừa nhận mình đánh thua nếu không thì khó ăn nói với bên triều đình, cũng không thể không đánh, Chu Thủ Hiền muốn không đánh trận kiểu như thế cũng không được."

Phượng Lăng Ba thấy lúng túng, chiến lược mà lão đặc biệt lên kế hoạch dường như thành rác, mấy phen muốn nói nhưng không tìm ra lý do phản bác lại. Quan trọng là Phượng Lăng Ba nói có lý, khả năng này rất lớn.

Đám cao tầng Thiên Ngọc môn cau mày, ánh mắt như có như không liếc về phía Phượng Lăng Ba, thầm nghi ngờ không biết lão có lo nổi trận đánh này không.

Thương Triêu Tông nhếch mép châm chọc. Thương Thục Thanh, Lam Nhược Đình vui mừng nhìn Mông Sơn Minh, họ phát hiện Mông soái quả nhiên vẫn là Mông soái danh chấn thiên hạ, đao quý chưa cùn!

Bành Hựu Tại lạnh lùng liếc Phượng Lăng Ba, sắc mặt âm trầm, chửi thầm trong bụng suýt làm hỏng việc lớn của ta, may mắn mình buông sĩ diện hỏi Mông Sơn Minh một tiếng.

Bành Hựu Tại đổi sắc mặt, mỉm cười khiêm tốn thỉnh giáo: "Vậy theo Mông soái thấy đánh trận này như thế nào là thích hợp nhất?"

Ánh mắt Mông Sơn Minh trở nên sắc bén nhìn bản đồ, dõng dạc nói: "Đánh nhanh thắng gọn!"

Phượng Lăng Ba nói ngay: "Ta cũng muốn đánh nhanh thắng gọn, nhưng chiến đấu làm sao giải quyết nhanh được? Làm cách nào?"

Mông Sơn Minh nói: "Làm người chỉ huy cao nhất trong quân phải hiểu chiến vì cái gì, mục đích đánh trận này là vì đâu thì mới chế định ra chiến lược tác chiến rõ ràng được. Chúng ta không đánh với Chu Thủ Hiền mà đánh vì muốn chiếm lĩnh Nam châu. Đừng dây dưa với Chu Thủ Hiền, không cần dằng dai, tập trung ưu thé binh lực đuổi theo Chu Thủ Hiền đánh, mặc kệ xung quanh có cái gì quấy nhiễu mục tiêu của chúng ta chỉ có một, đó là không tiếc mọi giá đuổi đánh Chu Thủ Hiền!"

"Đánh cho Chu Thủ Hiền liên tục thua trận chỉ có thể chạy trốn, tóm lại đuổi theo không thả. Miễn đánh ra kết quả này thì người ngựa gấp rút tiếp viện Chu Thủ Hiền sẽ tan vỡ sĩ khí. Nếu Chu Thủ Hiền trốn ra Nam châu, chúng ta rút binh quay lại chặn viện binh trong Nam châu, cùng bộ binh bên ta kẹp trước sau Chu Thủ Hiền!"

Mông Sơn Minh phất tay ra hiệu, La An đẩy ông đến trước bản đồ.

Mông Sơn Minh cầm gậy tre từ tay Phượng Lăng Ba chỉ vào vị trí bày binh lực của hai bên: "Cho nên trận chiến này không cần bài binh bố trận, chúng ta không cần chuẩn bị đầy đủ làm gì, cũng đừng cho quân địch có cơ hội chuẩn bị. Cứ đánh lung tung đi, bây giờ ra binh tấn công ngay, nhanh được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Trước tiên dùng trọng binh đánh ra lỗ hổng phần đầu quân địch, đại quân xông vào, mục đích không phải công thành, ném hết đồ quân nhu, tập trung cắn Chu Thủ Hiền trốn ở phía sau..."