Đạo Quân

Chương 585: Đúng Thật Là Mãnh Sĩ




Viên Cương nhanh chóng chắn đao ở trước người Tô Chiếu, Tam Hống Đao lấp lánh rực rỡ dưới ánh mặt trời, cảnh giác đối phương cao độ.

Mũi kiếm người để râu chỉ vào hắn ta nghiêng nghiêng, "Xoá bỏ môn phái, không phải chuyện của ngươi, không muốn ta lỡ tay làm thương thì lập tức cút!"

Tô Chiếu cuống lên, lôi kéo Viên Cương: "Ông ấy là bá phụ ta, ta sẽ không sao đâu, ngươi đi mau!"

Viên Cương không để ý, nhìn chằm chằm người để râu, "Muốn như thế nào mới chịu bỏ qua cho cô ấy?"

Người để râu nhìn chằm chằm Tô Chiếu, gằn từng chữ: "Phản đồ chỉ có một con đường chết!"

Cánh tay Viên Cương đột nhiên vung mạnh lên, hất Tô Chiếu đang lôi kéo ra, xoạt một tiếng xông ra ngoài, dùng hết sức bùng nổ, giống như giơ đao bắn về phía người để râu, ngang nhiên chủ động tấn công!

"Đừng!" Tô Chiếu hoảng hốt thét lên chói tai, bởi vì nàng biết rõ Viên Cương không thể nào là đối thủ của đối phương.

Người để râu hừ lạnh một tiếng, đất cát dưới chân dấy lên rung động, một khối cầu trào ra từ trong cơ thể rồi lan rộng, giống như một chiếc lồng trong suốt bao lấy ông ta, đây chính là cương khí hộ thể.

Ông ta hoàn toàn không coi Viên Cương ra gì, đứng ở đó không hề nhúc nhích.

"Gào!"

Một tiếng hồ gầm hung mãnh đột nhiên phát ra từ trong Tam Hống Đao, khiến người ta khiếp sợ, khiến người ta có cảm giác như thật sự có một con mãnh hổ đang gầm thét bên cạnh.

Viên Cương vọt tới nhảy lên, từ trên không trung chém thẳng một đao xuống.

Đây là lần đầu tiên hắn ta chém ra tiếng hồ gầm từ Tam Hống Đao, có thể thấy tốc độ ra tay của lần này thật sự rất nhanh, lực độ mạnh mẽ đến nhường nào, dưới ánh mặt trời thân đao như một đường tơ, khí thế kinh người.

Đao tốt! Trong lòng người để râu thầm khen một tiếng, ánh mắt rơi vào trên thân đao, nhìn ra đao này không phải vật thường, cũng nhìn ra sự dũng mãnh phi phàm của Viên Cương.

Đùng!

Một tiếng nổ vang, cương khí hộ thể của người để râu lập tức bị một đao công phá.

Đồng thời phá vỡ vẻ trấn định của người để râu, sắc mặt khẽ biến đổi, không ngờ tên phàm phu tục tử chỉ có thể dựa vào hai cái chân chạy trên đất lại có thể phá tan cương khí hộ thể của ông chỉ bằng một đao.

Tay đã rút kiếm, Tô Chiếu chuẩn bị xông đến trợ thủ cũng chợt giật mình, cũng không ngờ Viên Cương lại có uy lực công kích cường hãn như vậy.

Nàng rất rõ thực lực của người để râu như thế nào, thật không ngờ Viên Cương có thể phá được phòng ngự của ông ta.

Trước đó nàng chỉ biết khí lực lớn của Viên Cương, thể lực tốt, một màn trước mắt có nằm mơ cũng không nghĩ tới.

Đợt khí bùng nổ cuộn tung cát trên mặt đất ra bốn phương tám hướng.

Người để râu thản nhiên lại có ý khinh thường cuối cùng cũng không thể bình tĩnh được nữa, mắt thấy một đao sắp bổ lên đầu mình, làm sao có thể bình tĩnh nổi.

Xoạt! Ánh sáng sắc bén trong tay chợt loé, nhanh như mị ảnh, bảo kiếm để ngang đỉnh đầu.

Keng! Tiếng chấn động kéo dài mang theo tiếng vang của kim loại

Bảo kiếm ngăn cản thế đao bổ xuống bị nhấn xuống mấy phân, xém chút nhấn xuống đầu của người để râu.

Người để râu lại kinh hãi lần nữa, không phải pháp lực, mà là lực mạnh, mới vừa rồi ông còn tưởng Viên Cương giả heo ăn cọp, tưởng rằng Viên Cương cất giấu thân phận tu sĩ của mình.

Bây giờ giao thủ một cái, ông ta mới hiểu ra, không có bất kỳ làn sóng pháp lực nào, cũng không có bất kỳ tác dụng pháp lực, mà là lực mạnh chân chính không hề có chút giả dối.

Thiên hạ lại có người có sức lực lớn đến vậy? Thật là mãnh sĩ! Trong lòng người để râu thán phục không thôi, dưới chân đồng thời dâng lên một luồng gió mạnh mẽ xoay tròn, một tay cầm kiếm hướng lên trời, hất chiếc đao đang ép xuống kia.

Phanh! Một trận gió lớn khếch tán công kích, trong nháy mắt hất Viên Cương bay ngang ra ngoài.

Viên Cương bị đạp xuống ở xa mười mấy trượng xoay người đứng lên, xách đao lên lại điên cuồng lao tới.

Người để râu liếc hắn ta một cái, lần nữa bất ngờ, lại còn cố đánh như vậy, tu sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường cũng không thể chống lại một chiêu này, không chết cũng phải trọng thương, người này lại như không có chuyện gì xảy ra, trong nháy mắt đã bò dậy, năng lực chống trả thật sự đáng kinh ngạc!

Đối diện, Tô Chiếu đã cầm kiếm vọt tới.

Người để râu giận tím mặt, nha đầu này uổng công mình nuôi lớn như vậy, uổng phí tâm huyết chăm sóc dạy bảo nhiều năm như vậy, lại cùng người ngoài liên thủ đi đối phó mình, chẳng có lẽ nào lại như vậy!

Ông ta phất ống tay áo một cái, mặt đất bằng phẳng hiện lên một tường cát, ập về phía Viên Cương như dời núi lấp biển.

Tô Chiếu đang chỉ kiếm xông lại, cảnh cáo không có hiệu quả, giậm chân nhẹ một cái, đất bằng phẳng dậy sóng.

Tô Chiếu đang bay vút tới giống như chui vào trong bẫy, đất cát phía dưới vù một tiếng cuộn lên gió lốc mạnh mẽ, cuốn tung đất cát, trong nháy mắt bao vây nàng trong đó.

Tô Chiếu bị bão cát thổi không mở mắt nổi, gió mạnh thổi hất nàng đến choáng váng.

Xoạt! Người để râu vung tay chém một kiếm mạnh vào cơn lốc xoáy.

Đùng! Bão táp trong nháy mắt bị kiếm cương đánh tan.

Tô Chiếu đặt kiếm hộ thể ở trước người “phụt” một tiếng, ngửa mặt lên tời phun mạnh ra một ngụm máu tươi, cả người bay ra như con diều đứt dây.

Đùng! Tường cát bay đi như rời núi lấp biển bị nứt ra một lỗ hổng, trong lỗ hổng vẫn có tiếng hổ “Gào” lên, Viên Cương phá tường bay ra, lần nữa giơ đao đánh tới.

Hắn ta vừa xông ra khỏi tường cát, đúng lúc chính mắt thấy tình trạng Tô Chiếu bị thương nặng.

"Nha!" Viên Cương để trần thân trên điên cuồng tiếng gào lên phẫn nộ, trên cổ, trên cơ thể, gân xanh khắp nơi nổi lên, giống như thú dữ bị chọc giận, tốc độ tấn công lại tăng lên, kéo một ánh đao xông về người để râu.

Bò cạp bốn phía dường như cảm nhận được ý tấn công điên cuồng trong tiếng gào của hắn ta, từng con một đều đung đưa càng, nhẹ nhàng vẫy độc châm ở trên đuôi gai, phát ra tiếng vù vù kỳ diệu, mỗi con đều trở nên nóng nảy.

Tình hình này giống như đọt sóng lan rộng trong sa mạc, bò cạp nhận được tiếng vù vù kỳ diệu ở nơi này đều thi nhau làm theo, từ đó làn truyền ra xa, cứ như đang từng vòng từng từng truyền tin tức đến nơi xa, bò cạp ở xa xa cũng đều rối rít giơ đuôi lên, mạnh mẽ vẫy đuôi với biên độ nhỏ, đều phát ra tiếng vù vù kì diệu kia.

Mà bò cạp ở gần đây đều bắt đầu cử động, dùng hết sức lao về phía nơi giao chiến.

Tình hình này lan rộng từng vòng, truyền ra xa.

Bò cạp từ gần đến xa đều động đậy, rối rít lao về bên này...

Trong không trung ở một nơi xa xôi, một con chim Thái Vũ khổng lồ như một con phượng hoàng rực rỡ, kéo theo chiếc đuôi lộng lẫy mà hoạt bát bay lượn.

Trên thân chim Thái Vũ có một nam một nữ đứng đó.

Nam chính là một người đàn ông trung niên trong vẻ tuất dật mang theo nét tang thương, tóc dài xoã vai, trên người mặc trường sam tối màu giản dị, sau lưng khoác một thanh kiếm, bảng to cổ sơ, thân kiếm rõ ràng lớn hơn rất nhiều so với kiếm thường, vẻ mặt tĩnh lặng.

Nữ mặc trang phục nam màu đen, từ đầu đến chân đều là lối ăn mặc của nam giới, quần áo cũng giản dị, thế nhưng khí chất quý tộc khoan thai trong con mắt đẹp như tranh kia khó có thể giấu đi được.

Trên rái tai có lỗ tai rất rõ, còn có bộ ngự.c đầy đặn, đều chứng minh nàng là nữ nhân.

Mặc trang phục của nam khiến nàng lộ ra khí chất anh tuấn hiếm gặp, mặc dù không trang điểm, nhưng vẻ xinh đẹp mà đoan trang ngút trời vẫn còn đó, khí chất và dung mạo đều vô cùng chói mắt.

Mặt đất trong sa mạc ồ ạt nứt ra, cảnh tượng kia vô cùng hùng tráng, khiến cho hai người trên không trung không muốn để ý cũng khó.

Ánh mắt hai người nhìn về phía mặt đất, thấy từng con từng con bò cạp chui từ dưới đất lên.

"Bò cạp...Theo lời đồn, di chuyển như vậy, có phải ngửi được hơi thở của con mồi?"Người phụ nữ nhìn chằm chằm mặt đất hỏi.

"Có lẽ vậy, ấy!" Đàn ông mới vừa đáp lời, bỗng kêu lên một tiếng kì quái, điều khiển con chim hạ độ cao xuống, nhìn rõ tình huống trên mặt đất hơn nữa, "Có gì đó không đúng, bò cạp săn mồi ta không chỉ thấy một lần, nhưng lần này lại vẫy đuôi mạnh như vậy là ý gì? Cô nhìn xa xa kia, đều điên cuồng chạy về một phía, hơn nữa đều là vẫy đuôi trước rồi mới lao về một hướng."

Vừa mới nói xong, mặt đất đột nhiên ầm một tiếng. Cát bắn tung tóe, một con vật khổng lồ chui từ dưới đất lên.