Đạo Quân

Chương 582: Truy Đuổi Và Chạy Trốn




Người lớn như vậy kéo Viên Cương lại, còn bay ngược chiều gió không bị ảnh hưởng mới lạ, như vậy tốc độ bay của hai người lại không bằng tốc độ chạy trốn của Viên Cương.

"Như vậy không được, ảnh hưởng tốc độ, buông ta ra." Viên Cương nhắc một tiếng.

Tô Chiếu: "Nhìn núi chạy ngựa chết, dựa vào thể lực ngươi có thể chạy bao lâu?"

"Thử là biết!" Viên Cương chỉ nói lời này, không giải thích gì thêm, lúc hạ xuống đất, cưỡng ép vung cánh tay lên hất cái tay của nàng đi, sau đó lại bước dài hai bước bay đi, tốc độ nhanh hơn, như một trận gió táp soạt một tiếng lướt qua đám cỏ.

Cơ bắp khắp người đều chuyển động có nhịp theo động tác lao đi của hắn ta, vô cùng hùng tính mỹ cảm.

Tô Chiếu mới đầu còn tưởng rằng Viên Cương muốn trổ tài, nhưng đi theo được một hồi, dần dần có chút ngạc nhiên, phát hiện Viên Cương dường như không dùng hết thể lực, luôn duy trì tốc độ điên cuồng rong ruổi, không có chút dấu hiệu nào chậm lại.

Thay đổi duy nhất chính là, trong hơi thở của Viên Cương, trong miệng mũi dần dần có hồng vụ tuần hoàn nhàn nhạt.

Tô Chiếu mở mắt thần ra nhìn, lại mơ hồ phát hiện có linh khí trời đất bắt đầu chui vào trong cơ thể Viên Cương, điều này làm nàng có hơi khiếp sợ.

Nếu nói Viên Cương là tu sĩ, nhưng nàng lại rất rõ, Viên Cương căn bản không có pháp lực, nếu không cũng không tất phải dựa vào hai cái chân đi bộ chạy bộ...

Một loài chim khổng lồ bay lờ lờ dọc theo con sông uốn lượn trên thảo nguyên, bên trên có ba người ẩn mình trong nón lá rộng vành màu đen.

Người đứng ở trước, dưới vành mũ là tóc mái để dài, mái tóc xám trắng che đi đôi mắt, thỉnh thoảng mang lỗ mũi khẽ động ngửi mùi vị trong không khí.

Trong lúc lơ đãng, dưới tóc mai bị gió hất lên có thể nhìn thấy con mắt trống rỗng không có con ngươi, mang chút đáng sợ.

Hai người sau lưng thì đeo một mặt nạ màu đen giữa ban ngày ban mặt, ánh mắt trong động nhãn tìm kiếm xung quanh.

Hai người một để râu, một người không có.

Đột nhiên, ánh mắt người có râu ngưng lại, lắc người một cái bay vút xuống từ trên thân chim.

Người không có râu nhanh chóng đỡ cánh tay của người mù, cùng nhau bay lên hạ xuống phía dưới.

Đến phía dưới, người không có râu mới hiểu được việc àm của người có râu, vùng cỏ ở đây rõ ràng có dấu vết đã từng bị người ta nhổ đi.

"Người mù, ngươi hãy cảm nhận nơi này xem." Người có râu lên tiếng.

Người mù cúi đầu nói: "Không cần cảm giác, nơi này đích thị có lưu lại mùi của bọn họ, chỉ là có chút kỳ quái."

Người có râu: "Nói như thế nào?"

Người mù giơ tay chỉ: "Hướng gió ở hướng dòng sông chảy đi cũng có mùi của bọn họ thổi qua đây."

Người có râu nhìn dấu vết cỏ bị nhổ đứt, "Có lẽ đã làm trò gì đó, có thể là làm ổ cỏ để đựng thứ gì đó cho chảy theo dòng nước để làm nhiễu loạn chúng ta."

Người không râu nói: "Bạch trưởng lão, nhưng dấu vết này không khỏi có hơi rõ ràng! Nhìn trước kia, năng lực chống theo dõi của đối phương cực mạnh, như thế nào lưu lại dấu vết rõ ràng như vậy cho chúng ta, có phải cố ý gạt ta hay không? Người học trò kia của ông cũng biết được năng của người mù."

Người có râu nghiêng đầu nhìn về phía dấu vết Viên Cương để lại trên vùng cỏ lúc chạy trốn, ánh mắt thuận theo nhìn về phía núi cao ở phương xa, lại nghiêng đầu nhìn hướng đi của con sông, trầm giọng nói: "Mặc dù đã điều người đến chặn ở phía trước, nhưng vẫn là phải đề phòng bọn họ giở trò, người cùng người mù tiếp tục đi về phía trước tìm kiếm. Vết nhổ cỏ vẫn còn mới, nếu như từ chạy bên này, chắc chưa chạy quá xa, ta đi theo con đường này xem tình hình, sau đó thuận theo dòng nước chảy đi tìm các ngươi. Nếu bên các ngươi sai, lập tức đi vòng lại tìm dọc theo ký hiệu mà ta để lại”

“Được!” Người không râu gật đầu đồng ý, đỡ cánh tay người mù cùng nhau bay lên trời, hạ xuống con chim lơ lửng trên bầu trời.

Người có râu lần theo dấu vết để lại trên cỏ đuổi theo...

Như giẫm trên đất bằng, thẳng đến đỉnh núi, tình hình trước mắt khiến trong lòng Viên Cương lạnh đi một nửa.

Trên núi trơ trụi không nói, khoảng cách của một núi như hai thế giới, một bên là đồng cỏ mênh mông, một bên sa mạc không thấy điểm cuối.

Vừa lặn ở trong dòng sông một khoảng thời gian, con sông quanh co khúc khuỷu, cũng không biết đi bao xa, trải qua mấy nhánh sông cũng không biết đã đến vị trí nào, chỉ là dựa vào phương hướng đại khái biết được sắp ra khỏi biên giới nước Tề, lúc này mới phát hiện đã đến bên bờ vùng sa mạc.

Viên Cương vẫn muốn nhìn xem chỗ này còn địa hình phức tạp nào có thể lợi dụng hay không, có thể tìm được một ít vật liệu để làm cánh bay thì càng tốt, có lẽ có thể tận dụng ngọn núi cao này để thoát thân.

Bây giờ mới phát hiện mình có hơi suy nghĩ nhiều, có chút cảm giác bệnh cấp loạn đầu y.

"Trên núi này đến ngay cả chỗ ẩn nấp cũng khó tìm." Viên Cương quan sát bốn phía lên tiếng.

Tô Chiếu cười khổ: "Người mù tới rồi, tốt nhất đừng ẩn núp, ẩn núp chẳng khác nào ngồi chờ chết..." Ngừng nói, đột nhiên kéo cánh tay Viên Cương cùng ngồi xuống, chỉ tay về một hướng: "Có người tới."

Ở sau một tảng đá lớn Viên Cương ló đầu ra nhìn xuống dưới núi, thấy xa xa có một điểm đen đang đi về phía này, nếu không phải đối phương mặc quần áo đen thì rõ ràng không dễ gì phát hiện, không khỏi nói: "Hình như men theo đường đi của chúng ta tới đây, là người mù sao?"

Tô Chiếu: "Người mù sẽ không hành động một mình, nhưng chỉ cần là người của Hiểu Nguyệt Các, có thể tìm tới nơi này, chứng tỏ người mù cách nơi này cũng không xa nữa." Trong giọng nói của nàng tràn đầy sự nóng nảy.

Viên Cương quay đầu liếc nhìn sa mạc sau lưng, "Không thể đợi thêm, có thể trốn bao xa thì đi bao xa, ngồi chờ là không chờ được cơ hội, trên đường đi lại xem xết tình hình tìm cơ hội có lợi. Quả thực không được nữa, thì thử trốn vào trong cát xem xó hiệu quả không."

Hai người cũng không còn lựa chọn nào, sự xuất hiện của một người mù, đã chặt đứt rất nhiều khả năng chạy trốn của bọn họ, chỉ đành còn nước còn tát.

Hai người nhanh chóng trao đổi, không lao thẳng xuống núi xông vào sa mạc, địa thế của nơi này từ cao nhìn xuống rất dễ dàng nhìn rõ được động tĩnh của sa mạc trước mặt.

Tô Chiếu kéo cánh tay Viên Cương, hướng một bên núi bay nghiêng xuống.

Xuống núi không thể so với ở đất bằng phẳng, tốc độ chạy trốn của Viên Cương không thể so với Tô Chiếu mang theo hắn ta bay dọc xuống dưới.

Đến chân núi, cũng không tiến vào sa mạc, mà là bay nhanh dọc theo chân núi, vòng qua bên kia của thế núi cua gấp vào sa mạc, tìm một nơi có thể che được tầm mắt từ đỉnh núi trước đó, chính thức lao vào sa mạc mênh mông vô tận.

Lần này Viên Cương cũng không từ chối để Tô Chiếu mang đi, mặc cho Tô Chiếu mang theo mình bay vút, mỗi lần Tô Chiếu hạ xuống đất rồi bay lên, đều thuận tiện xoá đi vết chân để lại trên cát...

Một chiếc nón rộng vành cùng với cả người bay lên đỉnh núi, người có râu ngưng mắt nhìn cả sa mạc, không thấy bóng dáng nào.

Dựa theo tuyến đường truy xét, tung người một cái từ trời cao bay thẳng xuống, hạ xuống trước sa mạc, từ không trung cẩn thận quan sát bất kì dấu chân nào có trên cát.

Sau khi hạ chân xuống, trái bay một hồi, phải bay một hồi, lượn quanh một vòng lớn, kết quả không phát hiện bất kỳ dấu hiệu nào.

Hắn ta lại nhanh chóng quay trở về núi, lại từ trên cao nhìn về phía xa, ánh mắt rất nhanh phong toả một bên hướng đi sơn thế che khuất tầm mắt kia, cả người bay lên trời như chim ưng, nhanh chóng vút đi.

Hạ xuống ở trước dãy núi cua gấp vào sa mạc kia, người có râu dõi tầm mắt nhìn về phía xa, lại tung người một cái bay xuống sa mạc.

Ánh mắt lạnh lẽo nhìn vòng quanh một hồi, đột nhiên ánh mắt chợt lóe lên, lập tức nhảy lên cao, cấp tốc đuổi theo hướng bỏ trốn của Viên Cương và Tô Chiếu.

Mặc dù Tô Chiếu đã lấp sạch dấu chân ở trên cát, nhưng qua loa đại khái mà muốn xoá sạch như không có gì cũng khó, ít nhiều vẫn có chút vết tích, chỉ cần cố để ý, đương nhiên có thể phát hiện đầu mối.