Đạo Quân

Chương 573: Đi, Chúng Ta Bắt Gian!




Cũng không để hắn nghĩ nhiều, Viên Cương đã nhào tới trước mặt hắn, thừa dịp chân hắn chưa chạm đất, cầm theo nửa thanh Trảm Mã Đao nhảy dựng lên điên cuồng chém một đao vào đầu.

Tu sĩ nhanh chóng ra tay, hai tay kiẹp lấy chuôi đao hắn ta bổ xuống, hai chân ầm ầm chạm đất, dưới trọng áp, giống như cọc gỗ, oành! Hai chân trực tiếp đâm xuống đất, mặt đất bị lún xuống.

Ầm! Viên Cương thuận thế đánh tới, nghiêng người một cái thúc khuỷu tay vào giữa ngực tu sĩ.

“Phốc!” Tu sĩ ngửa mặt lên trời phun ra một đống máu, có thể nghe thấy tiếng xương ngực cạch cạch gãy giòn vang, một thân tu vi không thể đỡ được đòn đánh nặng nề cuồng bạo này, cả người bay xa mấy trượng, đập xuống đất quay cuồng.

Viên Cương thu cánh tay, tóc dài tung bay theo gió, thân thể to lớn như tạc từ đá, cầm thanh đao gãy trong tay, mặt không chút thay đổi chậm rãi bước từng bước qua.

Tu sĩ chân mềm nhũn lảo đảo bò lên, lật người ngã xuống đất, cuối cùng lại giãy dụa bò lên, máu tươi trên mũi trên miệng tí tách rơi xuống, xoay người lảo đảo đi tới, một tay ôm ngực, ngay cả đi cũng không đi nổi vẫn còn muốn chạy trốn.

Đột nhiên chân sau bị người đá một cái, hai chân mềm nhũn, phịch một tiếng quỳ xuống đất, muốn đứng lên lại, lưỡi của nửa thanh đao đã gác ngang cổ hắn.

Viên Cương đặt đao dưới cằm hắn chậm rãi chuyển tới phía trước, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống.

Tu sĩ chậm rãi ngẩng đầu, người trước mặt cao lớn, tóc dài tung bay theo gió, giống như chiến sĩ viễn cổ, hắn lộ ra vẻ mặt cười thảm, hỏi: “Ngươi… Ngươi là kẻ nào?”

Viên Cương lạnh lùng nói: “Thiệu Bình Ba ở đâu? Nói ra, ta tha cho ngươi một mạng!”

Lúc trước ra tay đột kích, hắn ta đã phát hiện không đúng, hộ tống xe ngựa hình như chỉ có hai tu sĩ, những ngừoi khác dường như đều là võ sĩ bình thường, vừa giáp mặt đã không có lực đánh trả bên này. Điều này cực kỳ không bình thường, Thiệu Bình Ba có thể nói đường đường là nhân vật số một Bắc Châu, đến nơi như này, bên cạnh sao có thể chỉ có hai tu sĩ bảo vệ?

Hắn lập tức ý thức được có lẽ mình đã vồ hụt, trúng kế ve sầu lột xác của người ta.

Tu sĩ ha ha cười thảm nói: “Thiệu Bình Ba đi từ mấy ngày trước rồi.”

Viên Cương: “Ta hỏi ngươi người đang ở đâu?”

Tu sĩ thở ra, lắc đầu: “Từ khi đến nước Tề, hành tung của y lúc nào cũng biến hóa, người biết rõ nhất chỉ có bản thân y, những người khác ai cũng không biết. Ta cũng vậy, hôm nay trước khi xuất phát ta mới biết y đã đi trước rồi, ta thật sự không biết y ở đâu. Người anh em, ta và ngươi không thù không oán, ở đây ta còn chút tiền, ngươi cầm đi, giơ cao đánh khẽ thả cho ta một con ngựa được không?” Hắn đưa tay lấy từ trong tay áo ra mấy tờ tiền bên trên ghi giá trị không nhỏ.

Viên Cương vươn tay, một tay cầm tiền trong tay hắn, chỉ nhàn nhạt liếc qua, lại lạnh lùng nhìn tu sĩ trước mắt.

Hầu kết tu sĩ chuyển động, nói: “Người anh em, nếu ngươi cảm thấy không đủ, ta còn gửi chút tiền ở tiễn trang, chúng ta bàn bạc thỏa hiệp một chút, được không?”

Đao buông lỏng khỏi cổ hắn, Viên Cương thả hắn đi.

Tu sĩ quay đầu lại nhìn, thấy hắn thật sự đi rồi, tay chống lên trên mặt đất, cố sức bò dậy.

Viên Cương cất bước đi, cách người phía sau được một khoảng, bỗng nhiên cong mũi chân, nửa thanh đao trên mặt đất bay lên.

Keng! Âm thanh tiếng kim loại chói tai vang lên quanh quẩn.

Viên Cương xoay người vung tay ném đao, đánh bay nửa thanh đao bay lên kia.

Nửa thanh đao hóa thành một tia sáng, như sao bang bay tới phía sau lưng tu sĩ vừa đứng lên kia, lại phốc một tiếng, một chùm máu tươi bắn ra từ trước ngực tu sĩ nọ.

Tu sĩ trừng to mắt, quỳ xuống đất, gục trên cỏ, run rẩy.

Viên Cương cũng không quay đầu lại, cầm theo nửa thanh Trảm Mã Đao bước nhanh rời đi, ánh chiều tà chiếu rọi, hình dáng cơ ngực rõ ràng lại phiếm vàng sáng bóng, tóc dài đen mượt óng ánh, tung bay theo hướng cỏ xanh dưới đất gợn sóng.

Dần dần, hắn ta càng chạy càng nhanh, bắt đầu sải chân, giống như một con báo săn rong ruổi.

Gió thổi cỏ lay, lại không che giấu hắn được một đường đã trúng tên, theo dấu vết này, trở về theo con đường đó dưới trời chiều.

Hắn chạy về tới ngọn núi kia, đi vào trong rừng, khi tới gần quan đạo, chạm mặt với đám người Viên Phong.

Viên Phong thấy trên người hắn ta không có quần áo, ngay cả đao trong tay cũng chỉ còn lại nửa thanh, tiến lên hỏi: “Ngài không sao chứ?”

Viên Cương đập đống tiền giấy không buông ra trên tay vào ngực hắn.

Viên Phong đưa hai tay ôm đống tiền giấy trước ngực.

Viên Cương hỏi: “Có mục tiêu không?”

Viên Phong quay đầu lại bảo một người cầm một mớ tóc giả nửa trắng qua, nói: “Bên trong xe, lúc tìm mục tiêu thì thấy, là giả.”

Viên Cương: “Thu dọn xong hiện trường chưa?”

Viên Phong: “Chỉ có thể xử lý đơn giản, dấu vết vụ nổ rất rõ ràng, trong khoảng thời gian ngắn không thể hoàn toàn phục hồi lại nguyên dạng.”

Viên Cương lập tức sải chân chạy, một đám người cũng lập tức chạy theo.

Viên Cương chạy tới quan đạo trên sườn núi nhìn, đúng là đã xử lý đơn giản, dấu vết đất mới nổ ra cũng thật sự không nhất thời không xử lý sạch sẽ được.

Một đám người đi theo Viên Cương nhảy xuống triền núi, qua quan đạo, chạy vào sâu trong khu rừng bên kia núi.

Mọi người dừng lại ở một dòng suối, rửa mặt qua loa một chút, sau đó mang đám ngựa đã che giấu ra, xoay người lên ngựa, chạy ra khỏi rừng, một đường vang lên tiếng vó cộp cộp…

Trời chiều trên biển tuyệt đẹp, trên một chiếc thuyền lớn, Thiệu Bình Ba đứng ở đầu thuyền đón gí, tuy bạc nửa đầu nhưng vẫn ngọc thụ lâm phong như cũ, ánh mắt bình tĩnh thâm thúy, áo choàng phía sau tung bay phần phật.

Một con chim cánh vàng rạch ngang bầu trời bay tới, chỉ chốc lát sau, Thiệu Tam Tỉnh cầm trênn tay một phong thư mật đi tới, bẩm báo: “Đại công tử, tra ra hán tử mặt đỏ kia rồi. Tên hắn ta là An Thái Bình, chính là ông chủ quan đậu hũ lần trước chúng ta từng ăn thử, mở một quán đậu hũ, nghe nói là góp vốn buôn bán với Hô Diên Uy, con trai của Hô Diên Vô Hận. An Thái Bình này vốn là quân lính biên cương nước Tề, nghe nói bị quan trên vu oan, thiếu chút nữa bị giết người diệt khẩu…” Hắn nói qua về lai lịch của An Thái Bình.

Thiệu Bình Ba: “Một kẻ bán đồ ăn sao có thể ra vào bên trong Bạch Vân, hơn nữa còn là khuyê phòng của Chiếu tỷ?”

Thiệu Tam Tỉnh cười khổ: “Cái này không biết được, tình huống cụ thể, sợ vẫn phải hỏi Tô tiểu thư thôi.

Sau khi im lặng một lát, Thiệu Bình Ba hỏi: “Vậy người trên đường kia còn chưa có tin tức gì à?”

Thiệu Tam Tỉnh: “Đã vài ngày không có tin tức đáp lại.”

“Không bình thường, chắc là đã xảy ra chuyện, xem ra thật sự có người ra tay với ta, Ai muốn động vào ta? Tin tức ta tới đây giữ bí mật cực kín, tất cả mọi ngừoi che giấu thân phận, người biết tin không nhiều, ra vào hoàng cung nước Tề cũng che giấu, lúc gặp mặt Hạo Vân Đồ, bên cạnh ông ta chẳng qua cũng chỉ có đại nội tổng quản Bộ Tầm. Hảo Vân Đồ trước mắt không muốn ta gặp chuyện, tin tức ta tới chắc hẳn ông ta sẽ không tiết lộ ra ngoài. Việc này đúng là kỳ quái…” Thiệu Bình Ba lẩm bẩm một phen, khẽ khép hờ mắt, bỗng hỏi: “Quán đậu hũ kia của An Thái Bình mở bao lâu rồi?”

Thiệu Tam Tỉnh giật mình một cái, nhớ lại, đáp: “Theo tin tức của thám tử nghe ngóng được, sau khi hắn ta tới kinh thành được miễn tội liền mở quán đậu hũ kia, chắc là thời gian hơn nửa năm?”

“Hơn nửa năm… Hơn nửa năm… Chắc là không chênh lệch lắm với thời gian Ngưu Hữu Đạo tới Tề Kinh, thời gian mới chỉ hơn nửa năm mà đã có thể ra vào khuê phòng Chiếu tỷ, không tầm thường…” Thiệu Bình Ba thầm nói, chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía mặt trời lặn trên biển, tâm tư dường như đặt trên việc thưởng thức cảnh đẹp, miệng lại thong thả nói: “Bảo người vẽ chân dung An Thái Bình, gửi tới Bắc Châu, để Lục Thánh xem có quen biết gì không.”

“Vâng!” Thiệu Tam Tỉnh nhận lệnh.

Thiệu Bình Ba lại nói them một câu: “Không đi đường biển, mau chóng cập bờ, đi đường bộ, phá thuyền, trên thuyền không để lại người sống.”

“…” Thiệu Tam Tỉnh ngây người, nhìn về phía bờ biển, nhắc nhở: “Đại công tửu, bây giờ cập bờ đi đường bộ về chỉ sợ phải vượt qua sa mạc ở nước Tề và nước Triệu, đường đó không dễ đi.”