Đạo Quân

Chương 567: Mây Khói Tề Kinh




Nén bi thương? Người đang giang rộng hai cánh tay, ưỡn ngực đột nhiên ngẩn ra, chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía hắn, chờ đợi.

“Vương gia, nhận được thư nhà, báo tin Vương phi bị đâm ở vương phủ...” Mộc Cửu vẻ mặt trầm trọng, đem tin tức bất hạnh nói ra.

Nghe xong, Vân Hạo vốn dĩ nhu thuận dễ gần đột nhiên như thay đổi thành một người khác, mí mắt mở to, ánh mắt lộ ra hàn khí dáy đặc, có thể cảm giác được một luồng sát khí đến từ khắp nơi trên cơ thẻ, khí thế bức người!

Anh vương lúc này và Anh vương ngày thường mọi người nhìn thấy, tưởng như hai người khác biệt.

Hạo Chân hai má trắng bệch, mái mới nói ra một câu: “Ai làm?”

Mộc Cửu: "Hiện tại còn không rõ ràng lắm, bệ hạ tức giận, ở kinh thành dấy lên một trận gió tanh mưa máu tra rõ!"

Hạo Chân nói cười nhạt, quát một tiếng chói tai: "Chuẩn bị ngựa, hồi kinh!"

“Chậm đã!” Xa Bất Trì đột nhiên giơ tay lên ngăn cản: “Vương gia, ngài là phụng ý chỉ bệ hạ ra ngoài ban sai, mạo muội hồi kinh không thích hợp! Vương phi gặp nạn đương nhiên khiến ngài đau thương, nhưng Vương gia ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, chẳng lẽ hôm nay đem đổ sông đổ biển? Đây cũng không phải điều mà Vương phi muốn thấy, xin Vương gia suy nghĩ vì đại cục!"

Mộc Cửu khoát tay áo: "Xa tiên sinh, cái gì gọi là ẩn nhẫn? Ẩn nhẫn cũng phân ra lớn nhỏ, nhỏ thì người người có thể nhìn ra, ẩn nhẫn chân chính là làm cho mọi người không hề biết mình đang ẩn nhẫn. Nếu gặp phải chuyện như vậy, Vương gia không hề xung động một hồi, từ bệ hạ cho tới quần thần, sợ là đều có thể nhìn ra Vương gia là một người giỏi ẩn nhẫn. Vương gia quyết định không sai, nên trở về, phạm chút lỗi cũng không sao, tuy rằng dễ bị người công kích, nhưng lúc này, bệ hạ sẽ khoan dung! Một Vương gia dễ phạm sai lầm mới là một Vương gia làm cho người ta yên tâm!"

Nghe được lời ấy, Xa Bất Trì hơi trầm ngâm.

Tạ Phi Long vuốt cằm nói: “Tổng quản nói có lý, ta cũng tán thành trở lại.”

Cao Tiệm Hậu cũng gật đầu: "Việc Ngưu Hữu Đạo nhờ cậy Vương gia đã xong xuôi, Tề Quốc địa vực rộng, việc thanh tra không mất một năm rưỡi thì hẳn không xong, rời kinh thành một thời gian dài chưa chắc là chuyện tốt. Đây chính là chính cơ hội trở lại."

Mộc Cửu chắp tay trước mặt Hạo Chân, lập tức xoay người đi, phân phó người đi chuẩn bị ngựa.

Không bao lâu.

Doanh trướng đóng quân xuất phát, Hạo Cân dẫn đầu một đội nhân mã ầm ầm vội vàng rời đi...

Thanh Sơn quận, Mao Lư.

Cho tới nay sơn trang của Ngưu Hữu Đạo vẫn chưa có tên, Mao Lư là cái tên do Quản Phương Nghi đặt, có ý khinh miệt nơi nghèo khó này.

Khinh bỉ thì khinh bỉ, nhưng mà vẫn phải thực đàng hoàng ở lại chỗ này, kỳ thực ở đây phần lớn thời gian đều tự do an nhàn, cũng không cần gặp dịp thì chơi, tiêu diêu tự tại.

Sau khi Ngưu Hữu Đạo nghĩ cái tên “Mao Lư” này không tệ, có thể dùng, thế là treo biển, hắn tự tay viết lên đó hai chữ “Mao Lư”.

Giữa các đình đài lầu các, có một con kim sí từ bên ngoài bay trở về, bay lượn quanh người Ngưu Hữu Đạo và Quản Phương Ngh.

Con kim sí này là do Hiểu Nguyệt các phái người đưa tới, đối phương đã tiếp nhận kiến nghị của Ngưu Hữu Đạo, đồng ý thiết lập đường dây liên lạc với Ngưu Hữu Đạo, khi có chuyện quan trọng có thể dùng con kim sí này để liên hệ. Đương nhiên bên này cũng tặng cho đối phương một lễ vật tương tự.

“Con này không cần đưa tới Ngũ Lương Sơn, để ở đây nuôi đi.” Ngưu Hữu Đạo đoạn tuyệt kiến nghị mà Đoạn Hổ đưa ra.

Nói đến Ngũ Lương Sơn, Công Tôn Bố đã tới rồi, còn mang theo tin tức Anh vương phi bị đâm, chuyện này đã dấy lên một trận phong ba ở Tề Kinh.

“Anh Vương phi bị đâm...” Ngưu Hữu Đạo nói thầm, có chút nghi hoặc, Anh vương Hạo Chân không ở kinh thành, vụ ám sát này rõ ràng là nhằm vào Vương phi.

Giết Vương phi có ích lợi gì? Là ai muốn giết Anh vương phi? Vấn đề này quanh quẩn một hồi trong đầu Ngưu Hữu Đạo.

Vũ lịch năm thứ hai mươi lăm, Tề Quốc Anh vương phi bị g.ết chết tại phủ, Tề Hoàng Hạo Vân Đồ nổi cơn thịnh nộ, huyết tẩy Tề Kinh, các quan viên vô tội, thương nhân, dân thường, còn có đông đảo tu sĩ đều bị liên lụy. Hàng trăm gia đình bị tịc thu tài sản, hàng nghìn người bị giết hại, hơn vạn người bị phạt sung quân nơi biên ải.

Có một số việc tuy rằng chưa tra rõ chân tướng nhưng ai cũng đừng hòng sống yên ổn.

Hiểu Nguyệt các cũng tổn thất trầm trọng, Tề Hoàng xuất thủ khí thế như sấm chớp, không kịp trở tay. Quân lện vừa được ban ra, tất cả các môn phải tu hành lớn nhỏ trong lãnh thổi nước Tề đều phải phối hợp, dẫn đến không ít cứ điểm của Hiểu Nguyệt các bị nhổ bỏ, không ít căn cứ cấp thấp gặp phải huyết tẩy. Chỉ sợ lúc này không ít người trong Hiểu Nguyệt Các đang nằm dưới sự giám thị của triều đình.

Là phúc thì không phải họa, là họa thì không thể tránh! Quá đáng sợ mà, Hiểu Nguyệt các cũng chỉ có thể tự an ủi như vậy, tuy rằng bị đả kích trầm trọng, tuy rằng tai họa ngầm bạo lộ cũng không phải là chuyện tốt, nhưng cũng không để lại hậu hoạn.

Một trận phong ba dần dần yên tĩnh cũng là chuyện mấy tháng sau.

Cửa hông hoàng cung, một chiếc xe ngựa đi ra, thỉnh thoảng truyền ra một trận tiếng ho khan.

Xe ngựa chạy trong kinh thành, rẽ năm rẽ bảy, đi vào một tòa viện.

Một người mặc áo choàng đen bước xuống xe, cởi chiếc mũ ra, chính là Thiệu bình Ba.

Thiệu Tam Tỉnh đi lên nghênh tiếp, cùng đi về nội viện.

Sau khi vào phòng cởi áo choàng ra, Thiệu Tam Tỉnh mới hỏi: “Đại công tử, có gặp Tề Hoàng không?”

Thiệu Bình Ba gật đầu: “Đã xong việc, mọi việc đều không có vấn đề gì, ngươi lập tức an bài người mua lương thực đi.”

"Thật tốt quá!" Thiệu Tam Tỉnh hưng phấn không thôi, đối vị đại công tử này có thể nói là tâm phục khẩu phục, lần trước ở Triệu Kinh đã làm xong việc của Triệu Hoàng Hải Vô Cực, lần này lại giải quyết chuyện của Hạo Vân Đồ. Ba vạn con chiến mã hoàn toàn có thể tiến quân thần tốc đến Bắc châu, tiết kiệm chi phí vận chuyển, chỉ cần ở Tề Quốc mua lương thực cho chiến mã thì không tốn bao nhiêu tiền.

Hắn chắp tay kính bái nói: "Tài năng của đại công tử, lão nô tâm phục khẩu phục."

Thiệu Bình Ba lại khoong cao hứng nổi, lạnh nhạt nói: “Quá khen, nói cho cùng, bọn họ có thể đáp ứng còn bởi vì nhìn trúng giá trị lợi dụng của Bắc châu, không hi vọng Bắc châu suy sụp nhanh như vâỵ, ta cũng chỉ thuận thế mà làm thôi, chưa nói tới bản lãnh gì, so với Ngưu Hữu Đạo buôn bán không cần vốn thì còn kém xa.”

Nếu hắn biết Ngưu Hữu Đạo không chỉ buôn bán không cần vốn mà vẫn kiếm lời, nếu biết Ngưu Hữu Đạo còn nhận tiền làm việc cho Thương Triêu Tông, sợ là hắn sẽ thổ huyết mất.

Thiệu Tam Tỉnh vội nói: “Cũng không nên nói như vậy, nếu đổi thành người khác chắc chắn sẽ không làm được, chí ít cũng không thể thuận lợi như vậy, bằng không việc gì đại công tử phải không quản đường xa ngàn dặm tự mình đến đây.”

“Khụ khụ!” Thiệu Bình Ba ho khan hai tiếng, khoát khoát tay áo, ý bảo không cần nói mấy lời nịnh nọt: “Có chuyện này ngươi cần chuẩn bị sớm, ta đã xin Hạo Vân Đồ cầu hôn, Hạo Vân Đồ cũng đáp ứng rồi.”

“Ách...” Thiệu Tam Tỉnh sửng sốt, vẻ mặt không hiểu: “Cầu hôn? Cầu hôn ai?”

Thiẹu Bình Ba đi đến trước một tấm địa đồ, xem xét kỹ, sau đó bình tĩnh nói: “Anh vương Hạo Chân để tang thê tử, nhưng cũng không thể cứ như vậy mãi, nhất định sẽ có lúc tái giá, bởi vậy, mới cầu hôn cho Liễu nhi.”

“À!” Thiệu Tam Tỉnh lúc này mới thực sự ý thức được mục đích vị này gi.ết chết Anh vương phi, thì ra là chuẩn bị cho tiểu thư: “Vậy... Vậy... Đại công tử, tiểu thư có đồng ý không?”

Thiệu Bình Ba: “Huynh trưởng như cha, hôn nhân đại sự của nữ nhi trong nhà tất nhiên do ta làm chủ.”

Thiệu Tam Tỉnh vẻ mặt đau khổ nói: “Đại công tử, việc này sợ là không thích hợp, tiểu thư đối với Đàm Diệu Hiển vẫn nhớ mãi không quên, tính tình tiểu thư ngài là biết rồi đấy, nếu thật sự phải gả tới Anh vương phủ, chỉ sợ chuyện tốt cũng phải biến thành chuyện xấu.”

Thiệu Bình Ba: “Tính tình Liễu nhi ta đương nhiên hiểu rõ hơn ngươi, nên làm như thế nào ta cũng biết rõ hơn ngươi, ngươi yên tâm, ta tự có biện pháp làm cho nó vui vẻ gả đi, cũng Anh vương phu xướng phụ tùy, ở chung hòa thuận.”