Đạo Quân

Chương 560: Thương Kính




Làm sao y dám uống trà nơi này, trừ phi chán sống. Với một số người, Ngưu Hữu Đạo không tốt đẹp gì.

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười hỏi: “Xin hỏi tôn tính đại danh?”

“Có cần phải biết sao?”

“Ngươi biết ta, ta không biết ngươi, có vẻ hơi thiệt.”

“Đây không phải vấn đề mấu chốt mà ta và ngươi gặp nhau.”

“Cũng phải. Các ngươi vẫn cứ thần thần bí bí không chịu ra mặt.”

“Ta không tới đây để đấu võ mồm với ngươi.”

“Ta không biết thân phận của ngươi, làm sao dám bàn việc với ngươi? Lại làm sao dám đưa đồ cho ngươi?”

Người áo đen lấy một tờ giấy gấp gọn từ trong ống tay áo ra, đặt lên bàn, đẩy tới.

Ngưu Hữu Đạo nhận lấy, phẩy tay mở ra xem. Chính là phong thư mời do chính hắn viết, đương nhiên hắn nhận ra được nét bút của mình.

Người áo đen hỏi: “Đừng lề mà lề mề, đồ đâu?”

Ngưu Hữu Đạo gập lại tờ giấy trong tay: “Nói điều kiện trước đã. Thống nhất được điều kiện, đương nhiên sẽ đưa đồ cho ngươi.”

“Điều kiện gì? Nói!”

“Ân oán trước kia xoá bỏ. Không được tìm ta gây phiền phức nữa.”

Người của Hiểu Nguyệt Các cũng dự tính được điều này. Nguòi áo đen nói: “Được! Chỉ cần đồ là thật, ta có thể đồng ý với ngươi!”

“Đừng nóng vội. Còn nữa. Ba chủ tớ Lệnh Hồ Thu từ nay thoát ly khỏi Hiểu Nguyệt Các, sau này Hiểu Nguyệt Các không được tìm y nữa.”

“Sao ta nghe như chuyện cười thế? Bọn họ là bị ngươi hại. Ngươi đừng có nói là ngươi cứu họ nhé!”

Đừng nói là y, dù Quản Phương Nghi đang hộ pháp bên cạnh cũng hơi kinh ngạc.

Ngưu Hữu Đạo đáp: “Ngươi không cần quan tâm. Ta chỉ hỏi có đồng ý không?”

Người áo đen hơi do dự: “Chuyện này ta không thể quyết, cần xin chỉ thị bên trên.”

Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Được. Ta chờ câu trả lời chắc chắn của các ngươi. Ngươi có thể tiện thể báo lên hỏi ý thêm hai việc nữa. Một, ta muốn một ngàn vạn kim tệ. Hai, sau này, chỉ cần là người của ta, Hiểu Nguyệt Các không thể động vào!”

Một ngàn vạn kim tệ? Quản Phương Nghi chớp chớp mắt liên tục. Thứ gì mà đắt thế? Còn có thể khiến cho Hiểu Nguyệt Các phải dùng nhiều điều kiện như thế để đổi lấy?

Người áo đen hỏi lại: “Tạm không nói đến những vấn đề khác, nhưng làm sao chúng ta biết người nào là người của ngươi, người nào không phải người của ngươi? Nếu ngươi cố ý muốn gây chuyện, tiện tay chỉ một vài người nói rằng đây là người của mình, chẳng phải chúng ta sẽ bị cản tay khắp nơi không làm được gì sao?”

“Đơn giản thôi. Ta cũng không làm khó các ngươi. Chỉ cần là mọi ngươi đều biết, rõ ràng là người của ta, thì không cho phép các ngươi động vào.”

“Ngươi đưa ra bốn điều kiện, ta chỉ có thể đồng ý với điều kiện đầu tiên. Ba điều kiện còn lại, tạm thời ta không thể cho ngươi câu trả lời chắc chắn.”

Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Được. Ta không vội, chờ ngươi xin chỉ thị cũng không muộn.”

“Đồ đâu? Chí ít ta cũng phải biết đồ có phải hàng thật hay không, có trong tay ngươi không chứ. Nếu không, làm sao ta báo lên trên được?”

Leng keng! Ngưu Hữu Đạo lấy ra một cái gương đồng, ném lên bàn, đưa tay ra hiệu có thể kiểm tra thoải mái.

Người áo đen hơi sửng sốt. Y không ngờ đối phương có thể nhanh nhẹn dứt khoát ném đồ lên bàn như ném một thứ đồ chơi như thế, khiến cho y cũng phải nghi ngờ đây có phải hàng thật không.

Quản Phương Nghi cũng tò mò, chăm chú nhìn vào chiếc gương đồng trên bàn, nghĩ bụng “Gì thế này? Chỉ là một cái gương đồng thôi sao?”

Người áo đen cầm gương đồng trên bàn lên, lật qua lật lại kiểm tra, nghi ngờ hỏi: “Ngươi xác nhận là thật?”

“Có phải là đồ thật không thì ta không biết, nhưng đúng là thứ mà Đông Quách Hạo Nhiên đưa cho ta trước lúc lâm chung. Đông Quách Hạo Nhiên đã bỏ cả mạng vì thứ này, ta nghĩ không phải đồ giả. Lệnh Hồ Thu ở bên cạnh ta lâu như vậy, lăn qua lộn lại, hỏi qua hỏi lại, không phải là vì cái này sao?”

Lăn qua lộn lại hỏi qua hỏi lại sao? Người áo đen thầm mắng Lệnh Hồ Thu ngu như bò. Bảo sao lại bị lộ!

“Nếu là thật, ngươi không sợ ta sẽ cầm đồ bỏ chạy sao?”

Người áo đen vừa dứt lời, Quản Phương Nghi lập tức lấy Thiên Kiếm Phù ra, khiến cho y choáng váng.

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười nói: “Ngươidám cầm đồ bỏ chạy thì cứ thử xem. Ngươi muốn cướp, ta cho ngươi cướp, nhưng ta cam đoan, rất nhanh thôi, người trong thiên hạ đều sẽ biết thứ này nằm trong tay các ngươi. Ngươi không sợ phiền phức thì cứ thử cướp xem. Đây là giao dịch của ta với các ngươi. Các ngươi đồng ý với điều kiện của ta, ta cam đoan sẽ không để lộ việc này ra. Các ngươi cứ tìm ta gây phiền toái, ta không thể chọc vào các ngươi, cũng chẳng thích phiền phức, nếu không, ta cũng sẽ không đưa thứ này cho các ngươi!”

Người áo đen không nói gì nữa, đặt gương đồng lên bàn, lấy ra một cái bao từ trogn ống tay áo, bên trong có hai cái bàn chải nhỏ và một cái hộp con.

Y mở cái hộp ra, bên trong là một thứ gì đó đen như mực. Y cầm một bàn chải lên, chấm chút mực nước, cẩn thận lau lau hoa văn đằng sau gương đồng.

Sau đó, y lại lấy một tờ giấy bao lấy, đổi sang bàn chải sạch, chải chải nhẹ lên phần giấy trùm mặt sau gương đồng.

Một lát sau, y bóc tờ giấy ra, trên đó đã in được hoa văn khắc đằng sau gương đồng.

Sau đó, y lại in hoa văn đằng trước gương.

Ngưu Hữu Đạo cười ha ha: “Thật đúng là có chuẩn bị trước mà! Xem ra các ngươi đã có bản vẽ hoa văn của gương đồng.”

Người áo đen lơ đi, lấy được hoa văn rồi, cẩn thận thổi khô hai bản in, lại cẩn thận gập lại, cất đi.

“Chờ ta xin ý bề trên rồi sẽ lại tới.” Người áo đen đứng dậy bỏ lại một câu nói liền đi.

Ngưu Hữu Đạo nhìn theo, Quản Phương Nghi cầm lấy gương đồng, không ngại bẩn, lật qua lật lại nhìn nhìn, hỏi: “Gương đồng này là cái gì vậy?”

Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm Thiên Kiếm Phù trong tay bà ta, chặt chặt lưỡi: “Ta nói này, Hồng Nương, ngươi có cả Thiên Kiếm Phù để dùng, còn kêu nghèo, đòi ta nuôi sao? Ngươi có ý tốt sao?”

Quản Phương Nghi lườm hắn: “Dùng Thiên Kiếm Phù thì có liên quan gì đến việc có tiền không?”

“Xì. Không có tiển có thể mua được thứ xa xỉ như Thiên Kiếm Phù mà dùng sao?”

“Không phải mua. Khi ta còn trẻ, có rất nhiều người tặng quà cho ta. Lúc trước có một tên thuộc Thiên Hành Tông theo đuổi ta, đưa ta chút phù triện, dặn ta giữ lại phòng thân. Thịnh tình không thể chối từ!”

Ngưu Hữu Đạo há hốc miệng kinh ngạc hỏi: “Một chút? Một chút là bao nhiêu? Ta biết Thiên Hành Tông chuyên luyện chế phù triện, nhưng hình như Thiên Kiếm Phù này không dễ luyện chế đâu. Người nào có thể lấy ra Thiên Kiếm Phù thượng phẩm thế này tặng cho ngươi? Hẳn là địa vị của người này ở Thiên Hành Tông không thấp đi, nếu không cũng sẽ không làm được thứ này.”

Có vẻ không muốn nói thêm về việc này, Quản Phương Nghi mắng: “Bớt nói nhảm đi. Thành thật khai báo, rốt cuộc đây là thứ gì?” Bà ta giơ tấm gương đồng trong tay lên.

Ngưu Hữu Đạo nhàn nhạt đáp: “Không có gì, Thương Kính!”

“Cái gì?” Quản Phương Nghi suýt rơi tròng mắt, hoảng sợ hỏi: “Đây là bảo vật đứng đầu bát bảo mà Hoàng đế Thương Tụng - người mở ra nước Vũ - luyện chế ra, Thương Kính sao?”

Ngưu Hữu Đạo chỉ ừ một tiếng, thấy bà ta vẫn thất thần, bèn gọi một tiếng, hỏi: “Ngươi nghĩ là cái gì?”

Quản Phương Nghi vẫn không tin: “Tấm gương cũ rích này xem ra chẳng có gì đặc biệt, sao có thể là Thương Kính thần khí trấn quốc của nước Tần chứ?

Người chưa từng thấy qua sẽ khó mà liên tưởng tấm gương đồng nhìn cực kỳ bình thường này với bảo bối quý giá kia.

Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Không phải thứ này, dựa vào cái gì mà ta đặt ra nhiều điều kiện với người ta như thế?”

“…” Quản Phương Nghi vẫn khó mà tin nổi, nhưng cuối cùng vẫn phải chậm rãi tiếp nhận hiện thực.

Đúng như suy đoán lúc trước của bà ta. Một cái gương, làm sao có thể đưa ra nhiều điều kiện với Hiểu Nguyệt Các như vậy?

Cũng như Ngưu Hữu Đạo nói, không phải thứ đó, dựa vào cái gì mà nêu ra lắm điều kiện với người ta như vậy?

Có hai lý do này là đủ cho bà ta tin. Bà ta hỏi thử: “Làm sao ngài có được thứ này? Thật là Đông Quách Hạo Nhiên đưa cho ngươi sao?”

Ngưu Hữu Đạo gật đầu, thở dài đáp: “Tạo hoá trêu ngươi thật! Năm đó, Đông Quách Hạo Nhiên đang bị thương nặng, lúc hấp hối đã đến thôn của chúng ta. Ông ta không thể quay lại Thượng Thanh Tông nữa, vừa lúc gặp ta, bèn thu ta làm đồ đệ, hẳn là vì muốn ta đưa cái gương đồng này về Thượng Thanh Tông!”