Đạo Quân

Chương 558: Lo Lắng Hết Lòng (1)




Hạo Vân Đồ hay tay ôm bụng, mắt lấp lóe nói:

"Ý ngươi là, quận Thanh Sơn cướp ngựa của châu Bắc?"

Y đứng ở đại cục xem xét, sẽ không nói gì mà Ngưu Hữu Đạo cướp chiến mã của Thiệu Bình Ba.

Bộ Tầm:

"Nếu thật sự là nhóm chiến mã kia, với tình huống châu Bắc là không thể tặng hoặc bán cho quận Thanh Sơn, cho nên chỉ có thể là cướp! Muốn biết có phải hay không, qua thời gian ngắn nữa tự nhiên sẽ thấy được. Đến lúc đó, châu Bắc không có nhiều chiến mã xuất hiện, vậy chắc chắn là quận Thanh Sơn thành công."

"Ừm!"

Hạo Vân Đồ lại lắc đầu.

"Nếu thật sự như vậy, châu Bắc nguy rồi. Quận Thanh Sơn đang dồn châu Bắc vào chỗ chết! Về chuyện nước Hàn và nước Yến liên minh tấn công châu Bắc, hai bên đó đàm phán thế nào rồi?"

Bộ Tầm:

"Thám tử báo, chưa đàm luận xong. Nguyên nhân chủ yếu là, nước Hàn cho rằng châu Bắc bây giờ vốn là địa bàn của họ, nên họ muốn chiếm nhiều hơn. Nước Yến lại cho rằng châu Bắc vốn thuộc nước Yến. Hai bên còn đang tranh chấp chuyện phân chia châu Bắc như thế nào, mà một nhà hành động lại có nỗi lo về sau. Châu Bắc cũng không ngồi không, dường như đang âm tầm gây cản trở, dựng lời bịa đặt cản trở hai nước, làm cho triều đình hai nước đều không chịu nhượng bộ. Ai dám bảo nhượng bộ chính là kẻ bán nước, không cách nào bàn giao đối nội. Bởi vậy, trong thời gian ngắn, chỉ sợ hai nước khó có thể đám luận xong."

Hạo Vân Đồ hừ hừ cười gằn:

"Tên con trai của Thiệu Đăng Vân quả thực không đơn giản!"

Phù Phương viên.

Trong lâu các, Ngọc Thương đang đặt mình giữa một đống sách vở, nâng một quyển lên quan sát.

Độc Cô Tĩnh đi tới, cách bàn một khoảng, hai tay dâng thư:

"Sư phụ, Ngưu Hữu Đạo gửi tin cho sư phụ."

Ngọc Thương cả kinh, bỗng ngẩng đầu lên:

"Hắn biết thân phận của ta?"

Độc Cô Tĩnh vội đáp:

"Không, tin nhắn được gửi đến quầy tiếp nhận phía dưới, sau mới truyền lên trên. Không ký tên ai cả, nhưng tin nhắn này hẳn là gửi cho sư phụ, chỉ có người mới có thể quyết định."

Ngọc Thương ngờ vực, đưa tay nhận tin, mở ra xem, đột nhiên ánh mắt nghiêm túc, nói:

"Hắn lại biết chúng ta đang muốn tìm thứ gì."

Độc Cô Tĩnh:

"Lệnh Hồ Thu bị tóm, chứng minh hắn đã biết thân phận của Lệnh Hồ Thu từ trước, cho nên nói thứ đó ở trên tay Triệu Hùng Ca có lẽ chỉ là nói mò. Đã vậy thì có hai khả năng, một là năm đó Đông Quách Hạo Nhiên quả thực đã giao đồ vật cho hắn. Dù sao hắn cũng là người duy nhất gặp được Đông Quách Hạo Nhiên lúc hấp hối, lâm chung giao phó là điều bình thường. Đây cũng là phương hướng chúng ta nhằm vào ngay từ đầu. Thứ hai, Lệnh Hồ Thu bị bắt đã từng nói, thổ lộ rằng gã ở bên cạnh hắn là vì vật kia, sau đó triều đình nước Tề lại nói cho hắn. Có điều, triều đình nước Tề biết được chuyện như vậy rồi lại nói cho Ngưu Hữu Đạo thực không có nhiều khả năng. Vì lẽ đó, đệ tử nghi ngờ, khả năng rất lớn là đồ vật ở trên tay Ngưu Hữu Đạo."

Ngọc Thương trầm ngâm nói:

"Nếu vật đó thực sự là do Đông Quách Hạo Nhiên giao cho hắn, chắc hẳn cũng bảo hắn giao lại cho Thượng Thanh tông. Hắn tới Thượng Thanh tông, ở lại Thượng Thanh tông mấy năm, lại không giao thứ đó cho Thượng Thanh tông, hừ hừ!"

Độc Cô Tĩnh:

"Người này còn trẻ tuổi, nhưng chúng ta đã lĩnh giáo sự giả dối của hắn. Thượng Thanh tông đối xử với hắn như vậy, hắn không giao ra dường như cũng không phải việc quá khó hiểu."

Ngọc Thương:

"Vậy là muốn đám phán với chúng ta đây. Cướp đội tàu, giết ba trăm người của ta, lại còn muốn đàm phán."

Độc Cô Tĩnh không nói, nhìn ông ta.

Ngọc Thương cân nhắc một hồi, lại hỏi:

"Con cảm thấy hắn sẽ thực lòng giao ra thứ đó không? Có thể lừa dối không?"

Độc Cô Tĩnh:

"Kẻ này hết sức giảo hoạt, thủ đoạn không giống bình thường, các khả năng đều có."

Ngọc Thương:

"Vậy phái ai qua đó?"

……………

Phủ thứ sử châu Bắc.

Thiệu Tam Tỉnh đang gục xuống bàn ngủ gật, tự mình trông giữ bên cạnh giường bệnh của chủ nhân. Trong lúc ngủ say, bên tai ông ta vang lên tiếng ho khan, khiến ông ta chợt tỉnh giấc.

Ngẩng đầu nhìn lên.

Ông ta phát hiện bệnh nhân trên giường đã không thấy đâu, sau hông lại vang lên tiếng khùng khục, chỉ thấy một bóng người lom khom giơ đèn lồng, ho khù khụ đứng trước bản đồ quan sát.

Thư phòng của Thiệu Bình Ba bày biện giống như phòng ngủ, khắp nơi treo đủ loại bản đồ, dễ dàng cho y sử dụng bất kể lúc nào.

"Đại công tử, ngài tỉnh rồi?"

Thiệu Tam Tỉnh mừng rỡ, không ngờ Thiệu Bình Ba mê man mấy ngày đã tình rồi, vội vàng đứng dậy đi qua. Thấy y dùng khăn tay che miệng ho khan, hai mắt còn nhìm bản đồ chằm chằm, Thiệu Tam Tỉnh vội nhận lấy đèn lồng trong tay y, sốt ruột nói:

"Đại công tử, thân thể ngài đang bệnh, tiên sinh Chung đã dặn ngài phải tĩnh dưỡng, không nên để mệt nhọc, nhanh nằm xuống nghỉ ngơi đi."

Thiệu Bình Ba buông khăn tay ra, xua tay:

"Không sao, có các tu sĩ điều dưỡng cho ta, không chết được."

Thiệu Tam Tỉnh nhìn thấy trên khăn tay mà y bỏ xuống có dấu máu lấm tấm, gấp gáp dậm chân:

"Đại công tử, ngài cũng đã ho ra máu còn nói không sao? Mau mau nằm xuống nghỉ ngơi đi!"

Thiệu Bình Ba ho khùng khục, quay lại nhìn ông ta:

"Hiện giờ thứ thực sự xảy ra chuyện là châu Bắc. Hàn, Yến không dứt tâm đối với châu Bắc ta, ta có thể ngăn cản một lúc, khó ngăn cản lâu dài. Một khi châu Bắc xảy ra sai lầm, Thiệu gia ta lập tức mất đi giá trị đối với giới tu hành. Đại Thiện sơn sẽ ném bỏ Thiệu gia ta như quẳng giày rách. Đến lúc đó mới thật là có chuyện. Thời gian cấp bách, thời gian còn lại cho chúng ta đã không còn nhiều nữa, ngươi bảo ta làm sao nghỉ ngơi?"

Thiệu Tam Tỉnh cất tiếng đau buồn nói:

"Đại công tử…"

Thiệu Bình Ba xua tay ngắt lời, lại che miệng ho khan, nhìn bản đồ không rời:

"Ta nhìn đại thế khắp cả nước, cảm thấy nhất định phải tự mình đi nước Tề một chuyến. Ta muốn đích thân gặp Hạo Vân Đồ."

Thiệu Tam Tỉnh giật mình nói:

"Đại công tử, thân thể ngài sao chịu nổi vạn dặm bôn ba? Nên phái người đắc lực đi thì hơn?"

Thiệu Bình Ba lắc đầu:

"Thời gian của chúng ta thực sự không còn nhiều. Chiến mã đi đường biển bị cướp, nghĩa là đường thủy bên nước Hàn cũng không ổn thỏa. Chuyến này ta phải du thuyết với Hạo Vân Đồ để ông ta cho ta chiến mã,còn phải du thuyết với Triệu hoàng Hải Vô Cực mở cho ta một con đường, như vậy mới có thể mau chóng đưa chiến mã về châu Bắc ta. Đồng thời còn phải tranh thủ kết minh với hai nhác, tạo áp lực với hai nước Hàn, Yến, tranh thủ chút thời gian cho châu Bắc chúng ta. Nếu không, Hàn, Yến biết chiến mã sắp tới rất có thể sẽ ra tay với châu Bắc. Những việc này không kéo dài nổi, ta không tự mình đi thì khó có thể nhanh chóng đạt thành."

Thân thể đại công tử đã như vậy còn phải lo lắng bận tâm hết mực. Hai tay nâng đèn lồng, Thiệu Tam Tỉnh biểu hiện phức tạp. Đặc biệt là khi nhìn thấy tóc Thiệu Bình Ba dưới ánh đèn, ông ta không nhịn được mà rơi lệ chua xót.

Hôn mê mấy ngày, tóc của Thiệu Bình Ba hầu như đã trắng quá nửa, tóc bạc nhiều hơn tóc đen.

"Khục khục!"

Che miệng ho khan, Thiệu Bình Ba lại chỉ tay về Tề kinh:

"Ngươi cảm thấy sau Hạo Vân Đồ, vị hoàng tử nào có khả năng chấp chưởng nước Tề nhất?"

Thiệu Tam Tỉnh nhấc một tay, dùng tay áo lau nước mắt, nói:

"Người đời đều biết, Kim vương Hạo Khải chính là trưởng tử của Hạo Vân Đồ, Ngọc vương Hạo Hồng là trưởng tử của Hoàng hậu hiện nay, hai người tất nhiên phải phân thắng bại. Người thắng sẽ vấn đỉnh hoàng vị nước Tề. Các hoàng tử còn lại đều không có thế lực lớn như hai người này."

"Không phải vậy!"

Thiệu Bình Ba lắc đầu, nhìn chằm chằm Tề kinh hồi lâu, nói:

"Ta cân nhắc đã lâu, ngược lại cảm thấy Anh vương Hạo Chân mới có dấu hiệu của rồng ẩn. Người này không lên tiếng thì thôi, một tiếng hót tất kinh người!"

Thiệu Tam Tỉnh kinh ngạc:

"Vì sao?"

Thiệu Bình Ba không trả lời vì sao, nhìn chằm chằm bản đồ từ tốn nói:

"Đối với nước Tề, Hạo Vân Đồ được xem như hùng chủ một đời. Thế lực chư hầu nước Tề hầu như bị ông ta bình định hết. Chuyện mà các đời Tề hoàng không làm được, ông ta làm được. Tề quốc trong tay ông ta cũng từng bước cường tịnh hơn. Thế nhưng, con người dù sao cũng có lúc thọ tận. Tuy thân thể Hạo Vân Đồ được nhiều tu sĩ hỗ trợ điều trị, nhìn như đang độ tráng niên, nhưng dù sao cũng đã gần lục tuần. Thêm mười năm nữa, tuổi gần thất tuần, một phàm phu tục tử, dù là Đế vương, gần thất tuần có nghĩa thế nào?"