Đạo Quân

Chương 555: Ngưu Tặc! (1)




Chờ hắn vừa đi, Quản Phương Nghi lập tức chỉ trỏ mấy người khác mắng chửi:

"Thể diện của lão nương đều bị các ngươi làm mất hết rồi!"

Người bị mắng chỉ biết nhìn nhau, nhìn chén đĩa sạch boong trên bàn mà lúng túng.

Kẻ mắng người lại đuổi theo Ngưu Hữu Đạo, nói chuyện hồi lâu với Ngưu Hữu Đạo mới đi ra…

Phòng vẫn là phòng kia, nhưng đã ít đi một người.

Một chậu nước nóng, Ngưu Hữu Đạo ngâm mình vào trong thùng nước tắm, nhắm mắt lại. Người phụ nữ thường trần tr,uồng tắm rửa với hắn đã vĩnh viễn không còn xuất hiện nữa.

Sau khi hắn tắm rửa xong, tóc tai bù xù ngồi trước bàn làm việc, nhỏ nước mài mực, ánh trăng chiếu xuống lập lòe tỏa sáng.

Trải trang giấy ra, cất bút phân trắng đen, mở đầu rõ ràng là hai chữ "Thái Ất".

Từng chữ được viết thật cẩn thận, mãi cho đến lúc trời sáng tỏ, hắn mới viết xong, đặt bút xuống.

Đẩy cửa ra, phát hiện Thương Thục Thanh ở bên ngoài, quay lưng chờ.

"Quận chúa đến rồi!"

Ngưu Hữu Đạo khẽ mỉm cười, xoay người trở về nhà, ngồi ở trước bàn trang điểm.

Thương Thục Thanh theo vào, cầm lược đứng phía sau hắn, chải vuốt tóc cho hắn.

Ra ngoài lâu như vậy, tình thế bức bách, Ngưu Hữu Đạo đã có thể tự chải tóc cho mình, có điều hắn cũng không từ chối quy tắc cũ giữa mình và Thương Thục Thanh.

Kỳ thực, chia cách lâu như vậy, Thương Thục Thanh cũng có phần thấp thỏm. Nàng không biết Ngưu Hữu Đạo còn có thể tiếp tục để nàng chải đầu hay không, kết quả vẫn còn tốt.

"Đạo gia, phòng của ngài sáng cả đêm không tắt, cả đêm không nghỉ ngơi sao?" Thương Thục Thanh nhẹ nhàng hỏi.

"Ừ, có chút việc."

Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm người trong gương, đáp:

"Xem khí sắc của cô, cũng không nghỉ ngơi tốt."

Hai buổi tối không ngủ, khí sắc tốt mới lạ. Thương Thục Thanh nói:

"Vẫn tốt!"

Ngưu Hữu Đạo:

"Quận chúa gầy đi không ít, sắp bị gió thổi bay đi rồi. Ta không có đây, có phải Viên Phương lười biếng, không chăm sóc ăn uống tốt cho quận chúa?"

Thương Thục Thanh cười nói:

"Không có. Thế cuộc hai quận, rồi chiến mã lại chậm chạp không tới, ta lo lắng mà thôi, khẩu vị bị ảnh hưởng. May mà đạo gia trở về đúng lúc."

Ngưu Hữu Đạo cũng nở nụ cười, đùa giỡn chút, giảm bớt sự lúng túng sau bao ngày xa cách mà thôi. Viên Phương theo hắn lâu như vậy, hắn vẫn biết một chút. Tên yêu quái Viên Phương kia còn chưa đến mức như vậy.

Hai người lặng lẽ một lúc, Thương Thục Thanh thử hỏi:

"Người phụ nữ kia chính là Hồng nương nổi tiếng khắp kinh đô nước Tề đó sao? Bên ngoài đồn rằng đạo gia muốn kết hôn với nàng ta?"

"Ta lại không có phúc tiêu thụ nổi người phụ nữ này, chỉ vì ứng phó với thế cuộc lúc đó mới thả ra lời đồn thôi, không coi là thật." Ngưu Hữu Đạo nhắm mắt lại giải thích.

Thương Thục Thanh khẽ cười mỉm, động tác tay linh hoạt hơn, ánh mắt uể oải trở nên có thần thái hơn.

Sau khi chải tóc xong, Ngưu Hữu Đạo đứng dậy, cầm trang giấy đã viết tối qua ra khỏi sơn trang, tới trước ngôi mộ dưới cây tùng trên đỉnh núi.

Một tay chống kiếm chỉ xuống đất, một tay vung trang giấy trên tay lên. Vù một cái, trang giấy không lửa tự cháy, mau chóng hóa thành từng đốm tro tàn, theo gió bay đi.

Lúc hắn ở Tề kinh đã nói với Hắc Mẫu Đơn, sau khi trở về sẽ tặng nàng một món quà, chính là bộ công pháp tu hành "Thái Ất" này. Đáng tiếc, lời hứa này đã không cách nào thực hiện nữa…

"Nàng ta là người phụ nữ của ngươi sao?"

Quản Phương Nghi xuất hiện bên cạnh hắn, nhìn chằm chằm bia mộ hỏi.

Đối với người phụ nữ lặng lẽ an táng tại đây, nàng ta cũng có nhiều cảm khái. Đầu tiên là cảm khái sự trung nghĩa của người phụ nữ này, sau đó là cảm khái với câu chuyện mà Đoạn Hổ kể sau khi quay về.

Mà quả thực là do người kia tự ý hành động, nói là gieo gió gặt bão cũng không quá đáng. Thế nhưng, lúc đó Ngưu Hữu Đạo vẫn kiên trì mạo hiểm chờ người phụ nữ kia. Đến lúc thoi thóp, mặc dù biết rằng truyền tin mất thời gian, nhưng nàng ấy vẫn tin chắc Ngưu Hữu Đạo còn đang chờ nàng.

Quản Phương Nghi không biết như vậy có tính là tâm linh tương thông hay không, trước mắt đã âm dương cách biệt, nhưng làm nàng ta tràn ngập cảm xúc.

Ngưu Hữu Đạo:

"Ừ, mà cũng không phải. Nói một cách chính xác thì, là người của ta."

Quản Phương Nghi kinh ngạc:

"Có ý gì? Khác nhau ở chỗ nào sao?"

Ngưu Hữu Đạo không trả lời vấn đề này, quay người sang, ánh mắt vô tình chạm đến nơi gác cao trong sơn trang. Quỷ Mẫu trên lan can đang nhìn về bên này.

Hắn hiểu, là đang nhìn mình không tha. Trước khi chuyện Chương Hành Thụy được giải quyết xong, cô ta sẽ không từ bỏ giám sát hắn.

"Ý của ta tối qua đã được Ngô lão nhị phân phát chưa?" Ngưu Hữu Đạo hỏi.

Quản Phương Nghi:

"Đã phát."

Ngưu Hữu Đạo gật gật đầu, lại hỏi:

"Ngươi có thể liên lạc với Hiểu Nguyệt các không?"

Quản Phương Nghi:

"Làm sao ta có thể liên lạc với họ được? Đám người kia thần thần bí bí ra sao, chẳng lẽ ngươi không biết? Ngươi muốn liên lạc với họ? Vị bên Bạch Vân gian kia…"

"Nàng ấy không được, hiện giờ chưa để để nàng ấy bại lộ, phải giữ lại cái đuôi này. Hiện giờ chưa thể thu nàng ấy về được."

Ngưu Hữu Đạo ngắt lời Quản Phương Nghi, rồi hỏi lại:

"Hiểu Nguyệt các là tổ chức sát thủ, trong đó khẳng định sẽ có quầy tiếp nhận đơn hàng. Ngươi làm lái buôn ở Tề kinh bao nhiêu năm như vậy, không biết liên hệ với quầy tiếp nhận của họ như thế nào sao?"

Quản Phương Nghi:

"Thực ra ta có biết cách liên lạc với quầy tiếp nhận của họ, nhưng ta cũng chỉ biết bên phía kinh thành nước Tề, nơi khác thì ta không biết."

"Vậy thì được rồi, ngươi đi theo ta."

Ngưu Hữu Đạo nói xong liền rời đi.

Hai người trở lại sơn trang, về phòng của Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo lại bày ra giấy mực, ngồi xuống. Quản Phương Nghi nhìn hoàn cảnh trong phòng một lượt, cười xùy nói:

"Sáng sớm đến tìm ngươi, đứng ở cửa sổ nhìn thấy vài thứ không nên nhìn thấy. Vị quận chúa kia chải tóc giúp ngươi là vì sao?"

"Thì là vì chải tóc."



"Chà chà, đường đường quận chúa, con gái của Trữ vương Thương Kiến Bá, chải tóc cho ngươi mà không có ý gì khác?"

"Là ngươi quá cả nghĩ thôi. Ngươi không hiểu thủ đoạn thu mua lòng người của huynh muội Thương thị thu mua lòng người sao?"

Quản Phương Nghi à một cái, bỗng tỉnh ngộ, tỏ vẻ thì ra là như vậy.

Nàng ta nghĩ lại thấy cũng đúng, người phụ nữ xấu như vậy, đàn ông nào lại coi trọng? Không phải loại quan hệ như mình nghĩ mới đúng.

Ngưu Hữu Đạo đưa bút viết mấy dòng chữ, sau đó nhấc trang giấy lên giao cho nàng ta:

"Đưa cho Ngô lão nhị, bảo ông ta nghĩ cách giúp ta đưa đến quầy tiếp nhận của Hiểu Nguyệt các tại Tề kinh."

Quản Phương Nghi nhận trang giấy lên xem xét, nói nhỏ:

"Thứ mà các ngươi muốn đang trong tay ta, ta bằng lòng giao ra. Hãy phái người tới đàm luận. Thương, Ngưu Hữu Đạo!"

Nàng ta ngẩng lên nhìn, tỏ vẻ nghi ngờ hỏi:

"Họ muốn thứ gì trong tay ngươi?"

Ngưu Hữu Đạo:

"Ngươi biết cũng được, không biết cũng được, nói chung lúc này biết quá nhiều cũng không tốt cho ngươi. Đến lúc đó, tự nhiên ngươi sẽ biết."

Quản Phương Nghi chỉ chỉ trên giấy:

"Vậy cái dòng "Thương, Ngưu Hữu Đạo" này là sao? Lỡ tay viết hay chỉ huynh muội Thương thị."

"Thứ này không phải cho ngươi xem, là cho Hiểu Nguyệt các xem. Mau gửi đi. Mặt khác, bảo Viên Phương tới gặp ta."

"Qua cầu rút ván..." Quản Phương Nghi hùng hùng hổ hổ rời đi.

Không bao lâu sau, Viên Phương đến, ra vẻ đạo mạo cười khà khà, đi tới hành lễ:

"Đạo gia!"

Ngưu Hữu Đạo:

"Truyền tin cho Trần Quy Thạc, nói cho gã, chỉ cần chúng ta không chủ động liên hệ, mặc kệ bên kia xảy ra chuyện gì cũng không được liên hệ với bên này. Trong vòng một năm không cho phép gã chủ động liên hệ gì với chúng ta."

"Được! Đạo gia còn có chuyện khác không?"

"Lập tức đi làm!"

"Vâng!" Viên Phương đáp lời, nhanh chóng rời đi.

Ngưu Hữu Đạo chậm rãi dựa vào lưng ghế, cau mày suy tư.

Hắc Mẫu Đơn gặp nạn, Viên Cương đi rồi, một số chuyện cơ mật phải thay đổi người tiếp nhận. Hắn không thể tự mình làm mọi việc được, quá bận rộn. Tinh lực của Viên Phương chủ yếu không ở phương diện này, có nhiều việc không tiện giao cho Viên Phương làm.