Đạo Quân

Chương 554: Người Thiện Chiến Không Cần Công Lao Hiển Hách




Trong lúc nói chuyện, Ngưu Hữu Đạo nắm tay Thương Triêu Tông, mà lại nắm rất chặt, lời nói có ý nghĩa sâu xa.

Thương Triêu Tông cảm động, gật gật đầu.

Ngưu Hữu Đạo lại nói:

"Còn có chuyện cần vương gia nhớ kỹ, ba vạn chiến mã này do Thiên Ngọc môn kiếm được, bên chế định kế hoạch thực sự là Thiên Ngọc môn, mà tiền mua chiến mã cũng do Thiên Ngọc môn đưa ra. Ta chỉ là chân chạy."

Thương Triêu Tông kinh ngạc:

"Sao có thể có chuyện đó? Thiên Ngọc môn bỏ ra thời gian dài như vậy cũng không thu hoạch được gì, rõ ràng là công lao của ngươi."

Ngưu Hữu Đạo xua tay:

"Không, tất cả đều do Thiên Ngọc môn lên kết hoạch tốt."

Thương Triêu Tông:

"Tuyệt đối không thể, nếu thật sự là kế hoạch của họ, sao không biết ngươi quay về, vì sao còn chạy tới bắt Viên Phương? Đạo gia, chẳng lẽ Thiên Ngọc môn quá đáng như vậy, ngay cả công lao này cũng chiếm?"

Ngưu Hữu Đạo:

"Vương gia đã quên lời ta vừa nói rồi sao? Thế của chúng ta không bằng người, khi cần nhịn thì phải nhịn. Huống hồ, Thiên Ngọc môn cần thể diện này hơn chúng ta, mà đối với chúng ta cũng chưa hẳn là điều tốt."

Thương Triêu Tông hiểu, nhưng vẫn khuyên nhủ:

"Đạo gia, bản thân ngươi nhọc nhằn khổ sở dùng mạng đổi lấy công lao, chắp tay dâng cho người ta chẳng lẽ không tiếc sao? Giữ lại còn có thể tăng mạnh uy vọng của ngài trong giới tu hành!"

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu:

"Tiếng lớn khó nghe, voi lớn vô hình, ta còn hận không làm cho tất cả mọi người không biết đến ta. Nhưng sự không như mong muốn, nhiều chuyện đều thân bất do kỷ, bất đắc dĩ mới dương danh thiên hạ. Thêm nữa, danh vọng còn là trói buộc đối với ta. Hiện giờ ta càn rỡ, tất nhiên sẽ có người đến giết mổ. Thứ như danh vọng này, Thiên Ngọc môn muốn thì cho họ là được rồi. Ta còn ước gì… Vương gia, người thiện chiến không cần công lao hiển hách!"

Thương Triêu Tông sửng sốt, rốt cục nghe hiểu, lòng tích khí một hồi mới thở hắt ra, gật đầu, nhìn chung quanh một lượt rồi hỏi:

"Viên gia đâu? Vì sao không thấy hắn ta cùng trở về?"

"Thế đạo không giống nhau, hắn ta có con đường riêng muốn đi, mặc hắn ta thôi…"

Trời tuy đã tối, nhưng nhiều chiến mã vừa tới, trước đó lại không có chuẩn bị gì, Thương Triêu Tông còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, không thích hợp ở lại lâu. Mọi người không thể không rời đi.

Ngưu Hữu Đạo dẫn người quay về sơn trang xa cách đã lâu.

Sơn trang xây trên đỉnh núi tất nhiên là không lớn bao nhiêu. Đi lên đỉnh núi, Quản Phương Nghi nhờ ánh trăng ngắm nhìn bốn phía, lòng đã nguội một nửa.

Sơn trang nhỏ này còn không lớn bằng một nửa Phù Phương viên của nàng ta ở nơi tấc đất tấc vàng như Tề kinh, đương nhiên hoàn cảnh cũng không cách nào so sánh được với Phù Phương viên.

Nhìn ra xa xa về phía quận thành quận Thanh Sơn đang sáng đèn đuốc, cũng chỉ có từng mảng từng mảng lốm đốm, còn không bằng một góc Tề kinh.

Núi này cũng không cao.

Không có phong cảnh tráng lệ, chỉ là một vùng núi hoang dã gồ ghề.

Vậy mà tên Lệnh Hồ Thu kia còn mở miệng khen như hoa, nào có tốt như vậy.

"Một đám lừa đảo!" Quản Phương Nghi cắn răng mắng: "Rừng sâu núi xa, có gì hay?"

Ngưu Hữu Đạo biết người phụ nữ này cả đời sống xa hoa quen rồi, nhất thời chưa thích ứng, liền quay lại cười nói:

"Viên Phương!"

"Đạo gia!" Viên Phương lập tức tiến tới.

Ngưu Hữu Đạo:

"Mấy tháng nay vẫn ở lênh đênh trên thuyền, không được ăn món gì ngon. Có khách quý đến nhà, mở mấy bình rượu ngon, thức nhắm mấy món, mang hết chuyên môn của các ngươi ra đi."

"Được rồi!" Viên Phương vỗ ngực bảo đảm, chạy đi.

Bên cạnh sơn trang chính là đỉnh núi, có tiếng leng keng vang lên, còn cả nguyệt điệp rực rỡ, Ngưu Hữu Đạo ra khỏi sơn trang, đi tới.

Dưới gốc cây tùng trên đỉnh núi có một ngôi mộ mới. Trên bia mộ khắc dòng chữ Hắc Mẫu Đơn, trong một tất nhiên chôn Hắc Mẫu Đơn.

Mấy người Đoạn Hổ chuyển đá tảng đến tu sửa, xây ngôi mộ lên, đôi mắt đỏ quạch.

Đôi mắt Thương Thục Thanh cũng đỏ hồng, ngồi trước bia mộ tự tay quét sơn lên từng chữ trên bia.

Ngưu Hữu Đạo từ xa nhìn lại, thần sắc bình tĩnh, ánh mắt sâu lắng, yên lặng nhìn một hồi, sau đó lặng lẽ xoay người trở về, không đến quấy rối họ.

…………..

Thủ phủ trong quận, ba người Thương, Lam, Mông ngồi xuống cạnh đèn lồng.

Nghe Thương Triêu Tông kể xong, Mông Sơn Minh than nhẹ:

"Hay cho câu người thiện chiến không cần công lao hiển hách! Có thể nói ra lời ấy, xem ra đã cho Bành Hựu một đáp án thỏa mãn, đôi bên tạm thời sẽ không gây sóng gió."

Lam Như Đình vuốt râu, cũng khẽ than thở:

"Thật là nhân kiệt vậy!"

……………

Bên trong sơn trang, Ngưu Hữu Đạo cho nhóm người của Phù Phương viên lựa chọn nơi ở.

Quản Phương Nghi đúng là lược bớt việc, xông thẳng vào nơi ở của Ngưu Hữu Đạo chiếm một gian phòng.

Chờ mọi người đều chọn xong, đình đài lầu các, Viên Phương đã chuẩn bị rượu và thức ăn mang lên.

Nhóm Quỷ Mẫu không tới tham gia tiệc vui, vì tự thân là quỷ tu, món ngon dân gian từ lâu đã cách biệt với họ.

Người của Phù Phương viên vây quanh mấy bàn rượu và thức ăn, vòng đi vòng lại xem xét.

Mọi người sống ở Tề kinh, xem như có kiến thức rộng rãi với việc ăn uống, nhưng nhìn món ăn đầy bàn, hầu như họ đều chưa từng thấy bao giờ, phong phú hơn nhiều.

Đặc biệt là mùi thơm mê hoặc kia, quả thực không thể nuốt ực một cái.

Quản Phương Nghi mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm một hồi, ngẩng đầu hỏi Ngưu Hữu Đạo:

"Đây chính là đệ nhất thiên hạ mà Lệnh Hồ Thu nói?"

"Có được hay không, ăn rồi mới biết!"

Ngưu Hữu Đạo giang tay mời mọi người vào chỗ.

"Mọi người tùy tiện thưởng thức."

Có người vừa cầm đũa lên định gắp, Quản Phương Nghi trừng mắt:

"Vội vã đi đầu thai à! Kiểm nghiệm đi đã!"

Người của Phù Phương viên đồng loạt nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo khá bất đắc dĩ nói:

"Ta nói này Hồng nương, ngươi chơi không chán sao, ta hại ngươi có ích gì?"

"Lợi ích cũng có chứ, hoặc là muốn qua cầu rút ván, hoặc nhớ thương tài vật trên người lão ngương. Dáng vẻ của nhà ngươi thế nào, ta cũng được thấy rồi, đồ nham hiểm giả dối. Lão nương phải đề phòng chút."

Quản Phương Nghi không che che giấu giấu chút nào, nói thẳng, rồi quát mấy người:

"Ngu người cái gì thế?"

Lập tức có mấy người lục tục lấy thuốc bột các kiểu, đổ vào thức ăn kiểm nghiệm.

Nghiệm chứng toàn bộ thức ăn và rượu một lượt, Hứa lão lục nói:

"Đại tỷ, không có chuyện gì."

Quản Phương Nghi lúc này mới ừ một câu, biểu thị có thể ăn.

Hứa lão lục hạ đũa trước tiên, gắp viên thịt chiên dầu cho vào miệng, nhai nhai mấy cái, hai mắt lập tức tỏa sáng, đũa lại tiếp tục xoay qua mấy món ăn khác.

Những người khác thấy vậy cũng nối nhau động đũa.

Chưa nếm còn may, vừa ăn vào, mỗi cánh tay đều xoay chuyển loạn lên.

Ngay cả Trần bá thường ngày trầm mặc ít lời, sau khi nếm thử cũng tỏ vẻ kinh ngạc, đũa liên tục vung vẩy.

"Dù sao cũng tới từ kinh thành, chưa từng ăn đồ ngon bao giờ sao? Một lũ đáng xấu hổ!"

Quản Phương Nghi miệng thì mắng, nhưng vẫn không nén được hiếu kỳ cầm đũa lên thử. Vừa nếm một miếng nhỏ, lập tức một chiếc đũa đập bốp vào đũa của Hữa Lão Lục:

"Quỷ đói đầu thai à? Cướp gì mà cướp?"

Hiện trường loạn tưng bừng, không ai thèm ngồi, đứng ăn toàn bộ.

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, xoay lại với lấy bầu rượu, đi tới lan can, ngẩng đầu nhìn trăng, rót một chén, vung tay rải xuống.

Rải xuống ba chén rượu, Ngưu Hữu Đạo tự mình nâng chén, chậm rãi uống, một mình đối mặt với trăng sáng trống vắng.

Đợi khi mọi người ăn uống no nê xong, chén đĩa trên bàn thật sự không còn sót một chút cặn. Mấy người hài lòng vỗ bụng, rõ ràng rất thoải mái vì được ăn ngon.

Trên bàn không còn gì, ra tay chậm lại phải bận tâm dáng vẻ, Quản Phương Nghi mạnh mẽ lườm mọi người hết một loạt, không thể không buông đũa xuống, giũ khăn tay, nhẹ nhàng lau môi.

Hiện giờ nàng ta đã hiểu vì sao Lệnh Hồ Thu lại nói thức ăn nơi này xưng đệ nhị thiên hạ, không ai dám xưng đệ nhất.

"Không hổ là người từ kinh thành đến, ngay cả ăn cũng sạch sẽ hơn chúng ta!"

Quay về bàn tập hợp, Ngưu Hữu Đạo thì thầm bên tai Quản Phương Nghi.

Quản Phương Nghi thẹn quá thành giận, lập tức mắng trả:

"Rõ ràng là các ngươi chuẩn bị thiếu!"

Ngưu Hữu Đạo lười đấu võ mồm với người phụ nữ vô lý này, cười cười rồi xoay người rời đi.