Đạo Quân

Chương 548: Là Ta Vô Dụng




Đây là lời giải thích của ông ta, nhưng ba phái Lưu Tiên tông nghe thì thấy buồn nôn không chịu được, đây rõ ràng là đang nói lo ba phái bọn hắn sẽ nảy sinh ý định khác.

Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Ở trước mặt mọi người, Bành chưởng môn đã đã nói như vậy, ta cũng tin tưởng Bành chưởng môn sẽ không nuốt lời. Ta cũng cho ông một câu cam đoan, chỉ cần người của ta bình yên trở về, chắc chắn ta cũng cho Bành chưởng môn một câu trả lời thỏa đáng.”

“Đều vây ở đây làm gì? Tất cả giải tán.” Bành Hựu Tại quát một tiếng, chắp tay sau lưng, dạo bước đi về phía trước, lướt ngang qua người Ngưu Hữu Đạo, đụng độ với mấy người đến tiếp đón.

Ngưu Hữu Đạo không lên tiếng cũng không ai dám làm gì ông ta, đều kìm lòng không đặng nhường cho ông ta một lối đi.

Ngưu Hữu Đạo phất tay ra hiệu một chút, ra hiệu người bên mình tản ra.

“Ngưu Hữu Đạo.” Bành Hựu Tại chắp tay đứng trên bờ gọi.

Ngưu Hữu Đạo đi tới hỏi: “Bành chưởng môn có gì chỉ giáo?”

Bành Hựu Tại hất cằm về phía những con thuyền lớn tụ tập lít nha lít nhít: “Bao nhiêu chiến mã?”

Ngưu Hữu Đạo: “Ba vạn thớt...”

“Ba vạn thớt!” Thương Triều Tông đã kinh ngạc cắt ngang, “Ba vạn thớt!” Thương Triều Tông đã

Đừng nói y, Bành Hựu Tại cũng đột nhiên quay đầu lại, kinh ngạc nói khẽ: “Ba vạn thớt?”

Mông Sơn Minh và Lam Như Đình cũng kinh ngạc, trước đó họ còn thắc mắc sao lại có nhiều thuyền lướn như vậy, hóa ra thằng nhãi này một lần đem ba vạn chiến mã về, thằng này đúng là hơi điên cuồng rồi!

Mọi người có mặt đều nghe thấy rõ, ai nấy đều chấn động, cảm thấy hơi khó tin.

Ngưu Hữu Đạo: “Nếu đã phải đường xá xa xôi đi một chuyến, có thể kiếm được nhiều dĩ nhiên phải kiếm nhiều ột chút, đỡ sau này lại phải phiền phức. đáng tiếc, trên đường gặp bão, gió to sóng lớn, lật mười mấy chiếc thuyền, tổn thất hơn một ngàn con khó mà vãn hồi, cộng thêm có vài con ngựa đi biển lâu không chịu được xóc nảy thời gian dài nên đã bệnh chết mấy chục thớt. Có điều vẫn được, một ngàn thớt ngựa cái đều rất ổn, nếu chăm sóc tốt có thể dùng để sinh sôi. Giờ trên thuyền còn hơn 28,000 thớt.”

So với con số ba vạn thớt mà nói, tổn thất khoảng một nghìn thớt không tính là gì, huống hồ thời tiết không thể đoán chắc được, gặp biến cố trên biển thì biết trách được ai.

Điều khiến Thương Triều Tông thật sự vui mừng là việc khác, y không kìm được chụp cánh tay Ngưu Hữu Đạo: “Đạo gia, ngươi nói trong đó có một ngàn thớt ngựa cái?”

Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Trước mặt Vương gia không dám nói ngoa.”

“Tốt!” Trong lòng Thương Triều Tông đã chẳng còn để ý gì khác, mau chóng quay đầu sai người đi sắp xếp chiến mã dưới thuyền, y đã nôn nóng muốn được nhìn thấy lắm rồi.

Những người khác cũng khá mong chờ được nhìn thấy những chiến mã này.

Bành Hựu Tại không kìm được lườm thêm Ngưu Hữu Đạo hai cái, bên này cần một vạn chiến mã, vậy mà thằng này kiếm được ba vạn thớt, thậm chí ngay cả ngựa cái mà nông trường Tề quốc không dám bán ra cũng kiếm được, năng lực thực sự đã mạnh đến mức không thể nào hình dung được.

Cho dù là với hai quận mà nói, hay đối với Thiết Mạc mà nói, đây rõ ràng là chuyện tốt, nhưng Bành Hựu Tại thực sự cảm thấy trên mặt Thiên Ngọc môn chẳng có chút ánh sáng, có cảm giác như bị đánh vào mặt. Thiên Ngọc môn giày vò hơn năm trời ngay cả sợi lông cũng không cầm về được, sau này bảo từ trên xuống dưới của hai quận này sẽ nhìn Thiên Ngọc môn như thế nào?

“Ngưu Hữu Đạo, có hứng thú gia nhập Thiên Ngọc môn ta không?” Bành Hựu Tại chợt nhàn nhạt hỏi một tiếng.

“Hả?” Ngưu Hữu Đạo hơi không phản ứng lại kịp ông ta có ý gì.

Bành Hựu Tại: “Trở thành người của Thiên Ngọc môn ta, chuyện vừa rồi coi như cho qua, ta có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.”

Ngưu Hữu Đạo: “Không thích hợp nhỉ?”

Bành Hựu Tại: “Chuyện phân chia lợi ích rượu ngươi không cần lo, nên phân cho ngươi vẫn sẽ phân cho ngươi. Ngươi là huynh đệ kết bái với sư đệ ta, bối phận cũng dễ nói. Thiên Ngọc môn sẽ cho ngươi đặc quyền ở một trình độ nhất định, không quá ước thúc ngươi đâu.”

Ngưu Hữu Đạo hiểu ra, những lời hứa hẹn dễ nghe này rất hấp dẫn, nhưng trên đời này chẳng có lợi ích gì được cho không, hắn sẽ không có căn cơ gì ở Thiên Ngọc môn nên cười haha nói: “Ta rất muốn vậy, nhưng sợ Thiên Ngọc môn không dám nhận ta.”

Bành Hựu Tại: “Vì sao không dám? Chỉ cần ngươi dám đến, ta sẽ dám nhận.”

Ngưu Hữu Đạo: “Ta đã gây chuyện với Hiểu Nguyệt các rồi.”

“...” Bành Hựu Tại im lặng, không nhắc đến chuyện kéo đối phương nhập môn nữa.

“Hí hí hii hi.... hi....”

Những tiếng ngựa hí vang lên, còn cả tiếng móng ngựa lộc cộc trên boong tàu truyền đến.

Thuyền cập bến.

Hàng rào trong khoang thuyền đã mở, từng thớt ngựa chạy ra, bước lên ván cầu đi xuống, tuấn mã trên hơn mười chiếc thuyền gần như đồng thời bắt đầu nối đuôi nhau xuất hiện.

Vị trí dừng tàu thật sự ở bến tàu, loại tàu lớn này đỗ ngang mười chiếc là đã kín bến tàu. Bờ biển hai bên bến tàu cũng có không ít thuyền đậu ngang, ngựa nhảy trên ván cầu xuống nước, lội qua vùng nước cạn lên bờ, bọt nước bay tung tóe làm ướt người một số quân sĩ hoành thương trấn giữ hai bên.

Trong lúc nhất thời, cục diện rất hấp dẫn sự chú ý của người khác, người đứng trên bến tàu cũng bắt đầu lui về sau một chút, dễ dàng quan sát hai bên.

“Sao có cảm giác những con ngựa này hơi uể oải, màu lông cũng ảm đảm không bóng sáng.” Lam Như Đình nhíu mày một tiếng.

Mông Sơn Minh ngồi trên xe lăn nói: “Hẳn là nhốt trên thuyền lâu, sống trên đất liền đã quen, đột nhiên lênh đênh trên biển lâu như vậy không thích ứng được, cơ thể bị ảnh hưởng, nhìn miệng và hình dáng ngực trước thì đều là ngựa tốt đang lúc thanh xuân. Chuyện này không đáng ngại, chỉ cần nuôi vài ngày là hồi phục thôi.”

Không hổ là người huấn luyện kỵ binh, vừa liếc mắt đã nhìn rõ sự việc.

Lam Như Đình chắp tay, biểu thị thụ giáo.

Lúc này, trên bờ biển dần lan tràn mùi của ngựa nồng nặc, có vài con ngựa được lên bờ liền vui sướng hí lên, cuối cùng cũng được đạp chân lên mặt đất dường như là rất vui.

Lôi Tông Khang và Ngô Tam Lượng đến trước mặt Ngưu Hữu Đạo, Ngô Tam Lượng hỏi: “Đạo gia, sao không thấy đại tỷ và Đoạn Hổ?”

Công Tôn Bố nghe vậy cúi đầu trầm mặc.

Ngưu Hữu Đạo chậm rãi quay đầu, nhìn về phía chiếc thuyền mình đi, đúng lúc thấy Đoạn Hổ lộ mặt, sau lưng gã, hai đên tử Ngũ Lương sơn đang khiêng một chiếc cáng cứu thương tạm thời, trên cáng có một người nằm được che kín bằng vải đen.

Nhìn thấy cảnh này, lại thấy Đoạn Hổ ảm đạm cúi đầu, tim Lôi Tông Khang và Ngô Tam Lượng đều siết lại, có dự cảm không ổn.

Nên đối mặt cuối cùng vẫn phải đối mặt, Đoạn Hổ cũng không thể tránh né được nữa nên mới lộ mặt.

Cuối cùng cáng cứu thương cũng được khiêng sang bên này, Đoạn Hổ cúi đầu, không còn mặt mũi nhìn Lôi Tông Khang và Ngô Tam Lượng.

Giọng Lôi Tông Khang hơi run run nói: “Đoạn Hổ, đại tỷ đâu?”

Đoạn Hổ mím môi, cúi đầu không nói.

Ngưu Hữu Đạo từ từ nói: “Trước khi rời khỏi Tề quốc, trên đường chúng ta bị truy sát, để yểm hộ chúng ta rút lui, Hắc Mẫu Đơn và Đoạn Hổ đã giả trang thành ta và Hồng Nương, hấp dẫn sự truy sát của quân địch, quân địch quá mạnh, Hắc Mẫu Đơn bất hạnh gặp nạn, Đoạn Hổ cũng là nhặt được cái mạng trở về.”

Đoạn Hổ rơi nước mắt, đôi mắt đỏ hoe chảy những giọt nước mắt lớn, nghẹn ngào nói: “Là ta vô dụng!”

“A!” Ngô Tam Lượng đột nhiên đạp Đoạn Hổ một đạp ngã trên mặt đất rồi bước đến hai chân liên tục vừa đá vừa đạp, cất tiếng đau buồn giận dữ mắng mỏ: “Vậy sao ngươi còn mặt mũi còn sống trở về?”

Đoạn Hổ ngã trên mặt đất không đánh lại chỉ biết nói mình vô dụng.

“Ngô Tam Lượng!” Ngưu Hữu Đạo đột nhiên trầm giọng hét một tiếng.

Ngô Tam Lượng dừng tay, hai tay siết chặt nắm đấm, cúi đầu thở hổn hển.

Ngưu Hữu Đạo: “Không thể trách Đoạn Hổ, quân địch quá mạnh, chỉ riêng kẻ điều khiển phi cầm cỡ lớn đuổi giết bọn họ đã có năm người, hai người liên thủ không thể đỡ nỗi một chiêu của một người bên quân địch, cái mạng này của Đoạn Hổ cũng là nhặt về. Nếu không phải Đoạn Hổ liều mạng cứu giúp, chỉ sợ ngay cả thi thể Hắc Mẫu Đơn cũng không thể tìm thấy.”