Hai con phi cầm chở một người tới lui kiểm tra bên trên con sông.
Trên không còn có hai con chở một người tuần tra trong núi.
Gã áo đen đã ra tay trước đó đứng trên một con phi cầm đậu trên vách núi.
Có người phát hiện được cửa hang mà Đoạn Hổ ẩn thân, liền cầm Dạ minh châu chui vào.
Đoạn Hổ đang trốn trong một cái lỗ nhỏ cạnh cửa hang lập tức khẩn trương. Gã có thể nhìn thấy có ánh sáng truyền qua khe hở của tảng đá đang che lỗ nhỏ.
Trong tình huống cấp bách, quyết định mà Đoạn Hổ làm đã hoàn toàn chính xác. Người tới không để ý đến cái lỗ nhỏ này. Sau khi chui vào trong động, người đó đã bỏ qua tảng đá đang đặt ở một góc hẻo lánh, tiến hành kiểm tra khắp nơi bên trong, nhưng không ngờ tới có người đang ẩn núp ngay tại cửa vào.
Người tới nổi lên trên mặt nước, leo lên bờ, giơ viên Dạ minh châu dò xét không gian sâu hơn mười trượng bên dưới lần nữa, không bỏ qua bất cứ một động to động nhỏ nào bên trong.
Kiểm tra qua một lần, không thấy có ai, người này mới nhảy xuống nước, bơi ra khỏi động, chui vào dòng nước chảy xiết, tiếp tục tìm kiếm nơi khác.
Trốn trong cái lỗ nhỏ, Đoạn Hổ nhìn thấy ánh sáng chợt lóe lên bên ngoài.
Gã biết người kia hẳn đã đi, nhưng gã không dám vọng động, vẫn tiếp tục trốn tránh.
Cho đến khi cảm nhận được Hắc Mẫu Đơn đang hôn mê trong ngực sắp tắt thở, gã mới không thể không mạo hiểm đẩy tảng đá ra, kéo Hắc Mẫu Đơn chui ra ngoài, nhẹ nhàng ngoi lên mặt nước, sau đó ôm Hắc Mẫu Đơn lên bờ.
Gã thi pháp khống chế không cho nước rơi xuống, bắt đầu tìm kiếm một không gian ẩn núp bên trong, lúc này mới tiến hành cấp cứu cho Hắc Mẫu Đơn.
“A....”
Người áo đen trên vách núi ngửa mặt hét dài một tiếng. Âm thanh vang vọng khiến con phi cầm bên cạnh phải kêu lên một tiếng “éc” sợ hãi.
Một lát sau, một đám người đang tìm kiếm dưới dòng nước bắt đầu ngoi lên, bay đến bên này. Người trên phi cầm cũng từ trên không nhảy xuống.
Mười lăm người tập trung cùng một chỗ.
Người áo đen vừa mới thét dài hỏi: “Có tìm được không?”
Một người đáp: “Địa thế nơi này phức tạp, bên dưới có không ít lỗ hổng bị dòng nước ăn mòn, tìm kiếm rất phiền phức.”
Người áo đen nói: “Ta đã tính sai rồi.”
Ông ta có hút hối hận vì đã đánh hai người kia rơi xuống nước. Ai không có việc gì sẽ không chạy đến nơi này. Không ai biết địa hình nơi này cả. Nếu biết sớm, ông ta sẽ không ra tay đánh người, bây giờ ngược lại tự gây phiền toái cho mình.
Thấy mọi người đều lắc đầu, biểu hiện không tìm ra, người áo đen nói: “Hai người kia không quan trọng, quan trọng là Ngưu Hữu Đạo. Nếu chúng ta vì hai người đó mà tốn thời gian ở đây, chúng ta mới thật sự trúng bẫy của Ngưu Hữu Đạo. Nơi này cách bờ biển không xa, nếu còn lãng phí thời gian ở đây, Ngưu Hữu Đạo sẽ chạy mất.”
Một người hỏi: “Hai người này rất có khả năng biết Ngưu Hữu Đạo ở đâu, chẳng lẽ cứ như vậy mà bỏ qua?”
Người áo đen nói: “Lưu lại một tổ tiếp tục tìm kiếm ở đây, những người còn lại bắt đầu đi tìm Ngưu Hữu Đạo, không thể ở lại đây toàn bộ được.”
Lời này nói rất có lý, những người khác cũng không phản đối, chỉ để lại một tổ, bốn tổ còn lại nhảy lên phi cầm nhanh chóng rời khỏi.
Đưa mắt nhìn đồng bọn biến mất trong bầu trời đêm, ba người còn lại chia nhau ra, hai người phi thân bay đi, tiếp tục tìm kiếm. Một người còn lại điều khiển phi cầm ở trên không quan sát xuống.
Bọn chúng không biết Đoạn Hổ đang núp tại một chỗ cách bọn chúng không xa. Bọn chúng cho rằng chỗ đó đã tìm rồi, không cần thiết phải tìm lại lần nữa.
Lúc này, nấp trong một hang động, Đoạn Hổ đang nôn nóng vô cùng. Hắc Mẫu Đơn chịu một chưởng của gã cao thủ kia, thương thế quá nặng, rất nhiều kinh mạch bên trong cơ thể đã bị đứt thành từng khúc, ngũ tạng lục phủ cũng bị thương nặng.
Nhờ cấp cứu, Hắc Mẫu Đơn từ trong hôn mê tỉnh lại, phun ra thêm mấy ngụm máu.
Đoạn Hổ lấy thuốc trị thương bỏ vào trong miệng Hắc Mẫu Đơn, thi pháp giúp nàng ta uống thuốc, rồi giúp nàng luyện hóa.
Nhưng thương tích của Hắc Mẫu Đơn thật sự quá nặng. Thuốc trị thương bình thường không mang lại hiệu quả gì, cái cần nhất bây giờ chính là linh đan kéo dài tính mạng.
“Không ổn rồi, Đại tỷ, thương thế của tỷ quá nặng, không thể kéo dài được nữa.” Đoạn Hổ đưa tay muốn ôm người lên.
Hắc Mẫu Đơn kêu lên một tiếng đau đớn, lắc đầu: “Không được, bọn chúng nhất định đang ở bên ngoài tìm chúng ta. Bây giờ chúng ta không thể ra ngoài.”
“Nhưng thương thế của tỷ không thể kéo dài được nữa.” Đoạn Hổ cuống đến phát khóc.
Hắc Mẫu Đơn yếu ớt nói: “Thực lực của những người kia quá mạnh, chúng ta ra ngoài cũng không có cách nào thoát khỏi. Một khi rơi vào tay bọn chúng, sẽ tạo thành phiền phức cho Đạo gia.”
Đoạn Hổ nói: “Tỷ là người của Đạo gia, Đạo gia mà biết được, cũng không muốn nhìn thấy tỷ xảy ra chuyện. Nếu tỷ xảy ra chuyện gì, ta làm sao ăn nói với Đạo gia!”
“Người của Đạo gia....” Hắc Mẫu Đơn thì thầm, rồi mỉm cười. Xem ra tất cả mọi người đều hiểu lầm, nhưng hiểu lầm này đối với nàng ta mà nói, thật sự rất đẹp. “Đoạn Hổ, ngươi nghe ta nói đi, người bên ngoài rất có thể là người của Hiểu Nguyệt các. Trận chiến này chắc chắn là Hiểu Nguyệt các bày ra. Người của Hiểu Nguyệt các luôn giữ bí mật. Một khi chúng ta rơi vào tay bọn họ, bọn họ sẽ không để một ai còn sống. Đến lúc đó, hai chúng ta không thể sống nổi, ôm hy vọng sống sót chỉ là lừa mình dối người, hơn nữa còn rước lấy phiền phức cho Đạo gia. Chắc ngươi cũng đã nghe thấy thủ đoạn cạy miệng của Hiểu Nguyệt các rồi chứ. Qua được trận này, hai người chúng ta còn có thể tiếp tục sống, tiếp tục bảo vệ Đạo gia. Ngô tam Lưỡng, Lôi Tông Khang mới có đường để đi. Đoạn Hổ, ngươi làm rất tốt, có thể thoát khỏi ánh mắt của bọn họ. Ngươi đã cố hết sức rồi...”
Trời sáng.
Con thuyền vẫn lênh đênh trên mặt biển như cũ. Ngưu Hữu Đạo cầm kiếm không hề nhúc nhích, đứng bên mép thuyền nhìn lên bờ.
Quản Phương Nghi luôn miệng châm chọc hắn cũng im lặng. Bà ta biết, thời gian kéo càng dài, đồng nghĩa với khả năng hai người kia gặp nạn càng lớn. Lúc này bà ta không yên phận mà lên tiếng, chẳng khác nào tìm rắc rối cho mình.
Công Tôn Bố thỉnh thoảng cũng nhìn lên bờ, rồi thỉnh thoảng lại nhìn bóng lưng sừng sững của Ngưu Hữu Đạo, một bóng lưng phong trần mệt mỏi.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, ông ta muốn nói rồi lại thôi. Lời muốn hỏi trời đã sáng rồi, có cần lái thuyền đi hay không đã không nói ra.
Lục Ly Quân đang khoanh tay tựa cửa khoang thuyền lẳng lặng nhìn cảnh tượng đằng trước, như có điều suy nghĩ.
Cho đến khi mặt trời đã ra đến đường chân trời, phát ra ánh sáng vô hạn, Công Tôn Bố mới bước đến sau lưng Ngưu Hữu Đạo: “Đạo gia, trời đã sáng rồi, có cần đến chỗ Hắc Mẫu Đơn đã nói hay không?”
Mặt Ngưu Hữu Đạo vẫn không thay đổi, trầm giọng nói: “Chờ!”
Với hắn mà nói, Hắc Mẫu Đơn và Đoạn Hổ chỉ có hai kết quả, hoặc không có việc gì, hoặc đã gặp nạn.
Cho đến lúc này, hai người vẫn chưa trở lại, cũng chỉ có hai kết quả, hoặc gặp nạn, hoặc đã đến chỗ Thẩm Thu chờ bọn họ.
Nếu là kết quả sau, có chờ thêm nữa cũng không có tác dụng.
Nếu là gặp nạn, hắn tin rằng, nếu Hiểu Nguyệt các bắt được hai người, sẽ không vội g,iết chết, sẽ còn ép hỏi hai người hắn đang ở đâu. Nghe đồn Hiểu Nguyệt đan có Khổ Thần đan không gì là không khai ra được.
Sau khi Hiểu Nguyệt các khai thác được tin tức từ hai người, tất sẽ dẫn hai người đến xác minh.
Hắn vẫn còn ở đây, nhất định sẽ có cách đối phó với Hiểu Nguyệt các. Trong tay hắn đang có một con át chủ bài, có thể có cơ hội cứu hai người kia.
Nếu hắn không ở lại, không quan tâm sống chết của hai người kia, tình huống của Hắc Mẫu Đơn và Đoạn Hổ sẽ gặp nguy hiểm. Giá trị lợi dụng quá thấp, đối phương sẽ gi,ết chết hai người.
Nhìn tình huống bây giờ, Hắc Mẫu Đơn và Đoạn Hổ giống như rơi vào tay Hiểu Nguyệt các, cũng chỉ có hắn mới có khả năng cứu hai người bọn họ.
Nhưng rốt cuộc là tình huống như thế nào, không ai biết rõ. Cũng chính vì tình huống không rõ, mới khó nhận biết. Chỉ khi nào nhận biết được tình huống, hắn mới có cách hạ thủ đối phương.