Bởi vậy, trên đường đi không thể ngừng, hắn phải nhanh chóng cùng tụ hội trên biển với đội tàu.
"Bẩn quá đi, tìm chỗ nào để lão nương tắm một cái!"
Quản Phương Nghi có thói quen sạch sẽ thỉnh thoảng sẽ thốt ra hai câu oán trách, Ngưu Hữu Đạo lại không có thời gian để ý, khăng khăng mau chóng lên đường.
Chuyến này, năm người dường như đi hết hơn nửa chiều ngang lãnh thổ của Tề quốc, đường dài đằng đẵng...
Bạch Vân, tiếng đàn quanh quẩn giữa đình đài lầu các bỗng dưng dừng lại, Tô Chiếu ngồi gảy đàn ngẩng đầu, kinh ngạc nói: "Ngưu Hữu Đạo không bị triều đình bắt lại ư?"
Tần Miên gật đầu: "Bên ngoài xác thực là có truyện như thế này, nói hắn, Lệnh Hồ Thu và người của Phù Phương Viện, đồng thời bị người của triều đình bí mật bắt được."
Tô Chiếu đứng lên, hỏi: "Có khả năng này sao?"
Tần Miên: "Không thể loại trừ khả năng này, dù sao hai người đều mất tích trong cùng một khoảng thời gian. Hơn nữa chính là phía trên phân tích, trước đó khả năng Ngưu Hữu Đạo biết thân phận của Lệnh Hồ Thu là không lớn, nếu không thì khi biết sự tồn tại nguy hiểm này, không có khả năng hắn sẽ để Lệnh Hồ Thu bên cạnh mình lâu như vậy, mà người biết thân phận của Lệnh Hồ Thu trong tổ chức chỉ đếm trên đầu ngón tay, không có khả năng tiết lộ bí mật được, cho tới nay Lệnh Hồ Thu ở bên cạnh hắn cũng không làm chuyện gì có thể tiết lộ thân phận cả. Sau khi biết được tin tức này, phía trên hoàn toàn có lý do để tin tưởng, quả thực có thể là không biết từ nguyên nhân gì mà triều đình bắt hai người lại!"
Nghe thấy lời ấy, Tô Chiếu âm thầm kêu khổ, Thiệu Bình Ba đã sớm đoán được thân phận của Lệnh Hồ Thu, Thiệu Bình Ba cũng đã sớm suy đoán Ngưu Hữu Đạo rất có thể đã biết thân phận của Lệnh Hồ Thu, bên này cho rằng Ngưu Hữu Đạo không có khả năng để mối nguy hiểm tồn tại bên cạnh mình, nhưng hết lần này đến lần khác Ngưu Hữu Đạo đều làm như vậy!
Nhưng mà nàng không có cách nào nói ra chân tướng, nếu không phía trên thế nào cũng truy cứu trách nhiệm, sớm biết vậy mà sao không nói?
Hiện tại nàng cũng không chuyện của Lệnh Hồ Thu đã liên lụy tới nhiều chuyện lớn, thực sự là có nỗi khổ khó nói.
Bây giờ, nàng có chút hối hận, hối hận không kịp trao đổi tin tức với Thiệu Bình Ba, không nên giấu diếm Thiệu Bình Ba làm càn, cái gì gọi là phía trên phân tích? Giờ nàng mới chính thức mờ hồ ý thức được, có thể cùng Ngưu Hữu Đạo phân cao thấp, chắc chỉ có mình Thiệu Bình Ba mà thôi, nếu như Thiệu Bình Ba kịp thời nắm chắc được tình hình, Ngưu Hữu Đạo chỉ sợ là không thể dễ dàng đùa bỡn mọi người trong lòng bàn tay hắn được.
"Phía trên có ý gì?" Tô Chiếu hỏi một câu.
Tần Miên: "Ý phía trên là bảo chúng ta lập tức tập trung tai mắt ở kinh thành, thăm dò xem có địa điểm giam giữ không, sau đó sẽ tùy thời hành động!"
Tô Chiếu: "Phần lớn nhân thủ, đều phái ra để đi tìm tung tích của Ngưu Hữu Đạo?"
Tần Miên: "Kinh thành bên này, có thể thăm dò địa điểm giam giữ người, những tên chỉ thuần túy là chém chém giết giết cũng không có đất dụng võ, người cho những liên quan và có quan hệ chính thức với người rút về là được, như vậy cũng không cần phải rút về hết, cũng coi như là chuẩn bị đôi đường!"
Bây giờ, gần như Tô Chiếu có thể khẳng định là Ngưu Hữu Đạo đang giở trò quỷ, hơn nữa tám chín phần là biết Hiểu Nguyệt Các đang muốn đối phó hắn, không khỏi thầm mắng Ngưu tặc âm hiểm, đây rõ ràng chính là nghĩ cách kiềm chế lực lượng truy sát của Hiểu Nguyệt Các, tối thiểu cũng là muốn phân tán tinh lực của Hiểu Nguyệt Các, vì thoát thân nên tạo ra chút cơ hội cho mình!
Nàng lập tức tìm lý do ngăn cản: "Ngộ nhỡ Ngưu Hữu Đạo thật sự rời đi, những người kia có thể sử dụng các mối quan hệ chính thức, càng dễ tìm hướng đi của Ngưu Hữu Đạo hơn, nếu không thì mù quáng tìm kiếm khắp nơi, ở đây thảo nguyên mênh mông có gì khác mò kim đáy biển không? Hơn nữa, đến lúc này đi đi lại lại thích hợp sao?"
Tần Miên: "Đông gia, người đang chất vấn quyết định của phía trên sao? Sự lo lắng của ngươi, chẳng lẽ người phía trên không hiểu sao? Cứ cho là hắn chạy đi thì đã sao, hắn có thể chạy đi đâu? Trừ khi hắn cả đời không lộ diện! Trở về Thanh Sơn quận thì như thế nào? Phía trên muốn động đến hắn, Thiên Ngọc Môn bảo vệ được hắn sao?"
"..." Tô Chiếu im lặng.
Nội viện Đậu Hủ quán, đang chia tiền!
Hô Diên gia mang sổ sách tới, đang cho người kiểm tra, đối chiếu sổ sách.
Hô Diên Uy cũng không tránh được phải tới, nhưng hắn ta đối với những thứ này không hề có hứng thú, dù sao cũng không có phần của hắn ta, hắn ta tin chắc rằng trong nhà cũng chẳng có phần nào của mình.
Viên Cương đối với thứ này cũng không có hứng thú gì, ngồi ở một bên nhìn, Hô Diên Uy ngồi bên cạnh hắn ta miệng nói không ngừng, đều là nói những chuyện Viên Cương không có hứng thú.
Nói tới nói lui, Hồ Diên Uy lại chuyển chủ đề về Ngưu Hữu Đạo, nói cái gì là mình không phải là người không giữ lời, bản thân đã đạ ứng dẫn Ngưu Hữu Đạo đi Bạch Vân gian chơi, ai ngờ Ngưu Hữu Đạo lại phải đi, nên hứa hẹn này chỉ có thể tạm thời nợ.
Sau đó lại sụt sịt, nói cái gì Ngưu Hữu Đạo cũng mang theo Hồng Nương đi theo, nói cái gì trong kinh thành có rất nhiều người cảm khái, đóa hoa Hồng Nương kia cuối cùng cũng có người hái được.
Hô Diên Uy lại khoe khoang, nói mình vẫn có mắt nhìn, hắn ta nhìn người quả nhiên không sai được, nếu không sao có thể bắt cóc được Hồng Nương các kiểu con đà điểu...
Viên Cương vẫn im lặng, hắn ta so biết nhiều hơn Hô Diên Uy một chút, Ngưu Hữu Đạo trước khi đi đã để lại tin tức cho người bán đậu hũ đầu đường báo cho hắn ta, xem như là cáo biệt! Cũng coi như đề phòng ngộ nhỡ ra, sợ hắn ta nghe được tin tức sai mà làm càn, cố ý nhắc nhở hắn ta, nếu như nghe được tin tức Ngưu Hữu Đạo hắn bị thì đừng coi đó là thật...
Cho đến khi bên này coi như xong việc, Hô Diên Uy lên tiếng chào hỏi rồi đi, Viên Cương vẫn ngồi ở phiến đá dưới mái hiên vẫn chưa hoàn hồn.
Đạo gia thật sự rời khỏi Tề Kinh rồi! Hắn ta biết lần này Đạo gia rời đi là có ý gì, là người của hai thế giới, huynh đệ nhiều năm như vậy, lần này cuối cùng hai huynh đệ cũng mỗi người đi một ngả!
Là hắn chủ động yêu cầu tách ra, bởi vì câu kia khiến hắn "đi vào phía sau bức màn".
Hắn ta hiểu được, Đạo gia là người lý trí, Đạo gia nói như vậy cũng không có gì sai, cũng là vì tốt cho hắn ta, nhưng trong lòng hắn ta lại không nói ra được là cảm giác gì!
Rời khỏi Đậu Hủ quán, đứng ở ven hồ, trong lòng vẫn không yên.
Một chiếc thuyền nhỏ lướt qua trước mặt, Viên Cương chợt giơ tay vẫy: "Nhà đò!"
Thuyền cập bờ, hắn ta lên thuyền, ném một đồng bạc cho người chèo thuyền, thuyền chở hắn ta từ từ lắc lu rời đi...
Lúc đến nơi đã là gần tối, hắn ta đi cửa sau vào Bạch Vân Gian.
Thuyền rời đi không bao lâu thì Tô Chiếu tới.
Nghe nói Viên Cương đột nhiên chủ động đến đây tìm nàng, nàng có chút bất ngờ, tự mình ra đón.
Tần Miên không xuất hiện, vì giờ này chính là lúc Bạch Vân Gian đang đông khách, Tần Miên cần phải chào hỏi một ít khách quý.
"Ngọn gió nào đưa An huynh tới đây vậy? Mời vào trong!" Tô Chiếu nâng tay áo mời vào.
Viên Cương bước vào cửa nhưng vẫn chưa nói câu nào, giống như là tới nhà mình, tự mình đi vào, đường đi ở đây hắn ta vẫn còn nhớ rõ.
Tô Chiếu bước theo nhanh ở phía sau, không biết hắn ta muốn làm gì.
Điều khiến Tô Chiếu không hiểu là Viên Cương cư nhiên lại đi thẳng tới khuê phòng của nàng, cũng chẳng cần nàng mở miệng đồng ý, lập tức đẩy cửa bước vào.
"Dùng bữa tối chưa? Để ta sai người chuẩn bị cho ngươi một chút rượu và đồ ăn." Quan sát ánh mắt của hắn ta, Tô Chiếu thử hỏi một tiếng.
Viên Cương im lặng đứng ở kia không hề lên tiếng.
Tô Chiếu lại thử hỏi: "Ngươi có tâm sự? Có phải là xảy ra chuyện gì hay không? Có chuyện gì cứ nói ra, xem ta có thể giúp được ngươi không, nếu có thể giúp được ta nhất định sẽ giúp. Cũng không đúng nha, sau lưng ngươi có Hô Diên gia, ở cái kinh thành này, ai dám không nể mặt mũi Hô Diên gia chứ..."