Đợi đến khi bọn họ xuống mặt đất, ai cũng đi lảo đảo, loạng choà loạng choạng.
Có nhiều người bị trúng nhiều châm nên ngay cả hạ xuống mặt đất cũng không làm được, nên rơi tự do, ngã xuống đất máu thịt be bét.
Năm con chim mở cánh đáp xuống đất, bóng của mười năm người vút qua nhanh, chém từng đường kiếm khí sắc bén.
Đệ tử ba phái, có người đầu bay, có người bị chém đứt đôi, có người bị chém đứt ngang, máu bắn tung tóe.
Ngã xuống giống như ngả rạ, không hề chống đỡ được, từng người từng người ngã xuống trong vũng máu.
Ầm! Từ trong tay người nào đó hạ xuống đất, lồng chim vỡ nát, mấy con Kim Sí Điểu bên trong đều bị một đường kiếm khí sắc bén chém thành máy thịt be bét.
Cũng có người trước khi chết đã mở lồng sau lưng, thả mấy con Kim Sí Điểu bên trong ra.
Mấy đường kiếm khí đuổi theo lên tận không trung giết Kim Sí Điểu tạo thành một trận mưa máu, lông vũ bay toán loạn.
Ba phái lớn mười năm đệ tử toàn bộ đều bị giế,t chết, không còn còn ai sống sót!
Người theo bên cạnh đưa tin tới Kim Sí Điểu cũng không có con nào chạy thoát được!
Mười năm người bịt mặt nhanh chóng đứng ở một bên, tụ lại với nhau đều nhẹ gật đầu.
Một người ngẩng đầu gào lên, trong màn đêm năm con chim bay lượn vòng quanh lập tức phi xuống mặt đất, bay thành một hàng, bay liệng áp sát mặt đất nhắm tới mười năm người này.
Đến gần thời khắc, mười năm người tung người nhảy lên, chia đều vào các con chim.
Năm con chim giống như gió quét qua mặt đất, vỗ cánh bay lên, chở mười năm người bịt mặt nhanh chóng biến mất trong màn đêm tối...
Hừng đông, đại nội của hoàng cung.
Sáng sớm, Hạo Vân Đồ rửa mặt thay long bào chuẩn bị vào triều.
Bộ Tầm bước vào trong phòng, cho thái giám đang hầu hạ lui xuống, tự tay giúp Hạo Vân Đồ chỉnh quần áo, đồng thời bẩm báo: "Ba phái lớn đã phái ra mười năm người truy sát, đã mất liên lạc với toàn bộ đệ tử."
Hạo Vân Đồ nhìn ông ta: "Hôm qua không phải còn truyền đến tin tức là đã đắc thủ rồi đấy sao?"
Bộ Tầm: "Lần kia truyền tin tức đó về, nói là đang tìm hiểu nguồn gốc, sau đó thì chẳng còn tin tức gì nữa. Đệ tử ba phái lớn liên thủ hành động, mỗi người cứ cách ba canh giờ sẽ truyền tin tức về một lần, nói cách khác, mỗi canh giờ chắc chắn sẽ có môn phái có thể nhận được tin tức, nhưng cho tới bây giờ không thể liên lạc được."
Hạo Vân Đồ: "Xảy ra chuyện rồi sao?"
Bộ Tầm: "Tám, chín phần là xảy ra chuyện, ba phái lớn đã phái người đi dọc theo con đường kia để kiểm tra! Hơn nữa ba phái lớn kia bắt được năm người sống, đoàn đi trước áp tải năm người kia cũng đã mất liên hệ, đoán không chừng cũng đã xảy ra chuyện, năm người sống kia chỉ sợ cũng đã bị cướp đi rồi!"
Hạo Vân Đồ kéo căng đai lưng, hừ lanh nói: "Hiểu Nguyệt Các! Quả nhân thật đúng là coi thường bọn họ rồi!"
Bộ Tầm: "Ba phái lớn lần này sợ là có chút nổi nóng, Bạch Vân Gian ở con đường kia, có nên cung cấp cho bọn họ hay không?"
Hạo Vân Đồ hờ hững nhìn ông ta: "Cái kia cần thiết lắm sao? Cho bọn họ, quả nhân được lợi gì? Chỉ vì giúp bọn họ báo thù rửa hận? Trên tay phải để lại con át chủ bài, không thể cái gì cũng đều tiết lộ cho bọn họ, bây giờ coi như ngươi cho bọn họ, ngươi cho là bọn họ sẽ ghi nhớ ân tình này của ngươi, cho rằng ngươi rất tốt? Bọn họ sẽ chỉ cho rằng là phải như vậy. Bộ Tầm ơi Bộ Tầm, ham m,uốn của con người sẽ không bảo giờ thỏa mãn được, lúc cho không bọn họ, chúng ta sẽ gặp phiền lức đó!"
"Nắm trong tay cả một quốc gia lớn như thế, thế lực khắp nơi quấy nhiễu, cần phải cân bằng, ngươi ta đều không có tư cách yêu ghét rõ ràng. Đứng ở vị trí này của chúng ta, không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn. Nếu như ba phái lớn làm việc quá phận, đến thời điểm thích hợp quả nhân sẽ kết bằng hữu với Hiểu Nguyệt Các cũng không có gì không tốt. Còn nếu Hiểu Nguyệt Các làm càn quá mức, trên tay quả nhân cũng phải có vật, khiến cho bọn họ hiểu rõ, quả nhân không phải là không động được vào bọn họ, mà là không thèm động vào Các, để cho bọn họ biết chúng ta nắm giữ ít nhiều thứ, bọn họ mới sợ hãi..."
Bạch Vân gian, nơi hẻo lánh yên lặng, hòn non bộ dịch chuyển, lộ ra thủy động dưới mặt đất, Tô Chiếu đi ra, lần nữa dịch hòn non bộ về vị trí ban đầu.
Vừa trở lại cửa khuê phòng của mình, Tần Miên đã nhanh chân đi vào: "Đông gia, cuối cùng ngươi cũng trở về rồi."
Hai người cùng bước vào trong nhà, Tô Chiếu đi đến bàn trang điểm rồi ngồi xuống, tháo búi tóc, bây giờ cô vẫn đang giả nam.
Tần Miên đi tới bên cạnh rồi hỏi một câu: "Chuyện chiến mã vẫn thuận lợi chứ?"
"Khá ổn!" Tô Chiếu nhẹ gật đầu: "Hi vọng phần sau cũng thuận lợi."
Tần Miên cũng chẳng có hứng thú lắm với việc này, nghe rằng nó thuận lợi thì không hỏi gì nữa, trầm giọng nói: "Phía trên truyền đến tin tức, nói Lệnh Hồ Thu chính là người của chúng ta!"
Rút trâm cài tóc ra, mái tóc xõa ra, Tô Chiếu sửng sốt, nhìn mình trong gương, ánh mắt lấp lóe.
Việc này nàng đã sớm biết rồi, Thiệu Bình Ba đã sớm nhắc nhở nàng, chỉ là ban đầu còn nửa tin nửa ngờ, bây giờ suy nghĩ khĩ một chút phán đoán của Thiệu Bình Ba, không thể không âm thầm cảm thán, thật đúng là bị ý đoán trúng, giữa người với người sao lại có sự khác biệt lớn như vậy?
Mái tóc vắt ở trên vai, Tô Chiếu kinh ngạc quay đầu lại nói: "Làm sao có thể?"
Chuyện giữa nàng và Thiệu Bình Ba sẽ để cho Tần Miên biết một ít thôi.
Tần Miên: "Phía trên đã nói như vậy, tất nhiên sẽ không sai được đâu!"
Tô Chiếu nghi ngờ: "Phía trên để Lệnh Hồ Thu ở bên cạnh Ngưu Hữu Đạo là có ý gì?"
Tần Miên: "Việc này phía trên không nói, nhưng bây giờ cũng không phải là lúc quan tâm tới chuyện này, ý tứ của phía trên là Lệnh Hồ Thu đã bị bại lộ, rất có thể sẽ rơi vào tay triều đình Tề quốc."
Vẻ mặt Tô Chiếu nghiêm túc một chút, bắt đầu khẩn trương: "Chẳng lẽ sẽ liên lụy đến chúng ta hay sao?"
Tần Miên xua tay: "Sẽ không liên lụy đâu, Lệnh Hồ Thu và chúng ta là hai đầu chiến tuyến, cho nên ngay từ đầu không nói cho chúng ta biết."
Tô Chiếu lập tức hỏi: "Ngưu Hữu Đạo ở đâu?"
Nàng nghi ngờ rằng chuyện Lệnh Hồ Thu bại lộ có liên quan đến Ngưu Hữu Đạo, bởi vì Thiệu Bình Ba đã sớm nghi Ngưu Hữu Đạo đã khám phá ra thân phận của Lệnh Hồ Thu, nhưng chẳng qua chỉ là khi đó đang ẩn giấu suy nghĩ muốn đối phó Ngưu Hữu Đạo, bên này đang cố ý giả vờ hồ đồ, cũng không để phía trên biết được.
Bây giờ nàng có chút chột dạ, nếu thật sự là Ngưu Hữu Đạo làm bại lộ thân phận của Lệnh Hồ Thu thì nàng chẳng khác gì đã phá hỏng chuyện của bên trên.
Tần Miên: "Ngưu Hữu Đạo không thấy đâu."
"Không thấy? Đi đâu?"
"Không biết, nói là đi thôi. Ta nhận được tin tức từ phía trên thì lập tức phái người đi Phù Phương viên điều tra, ở đấy đã không còn ai, Ngưu Hữu Đạo và Quản Phương Nghi bọn họ đều không thấy đâu. Ngọc Vương Phủ bên kia đã đi tìm người mua Phù Phương Viên, nói là được Ngưu Hữu Đạo và Quản Phương Nghi nhờ giúp. Mà đây chính là phái trên nói cho chúng ta biết nguyên nhân cuẩ việc này, phía trên ý muốn lực lượng chúng ta lập tức hành động, tìm kiếm tung tích của Ngưu Hữu Đạo và Lệnh Hồ Thu! Trước đó không biết Đông gia lúc nào mới trở về nên ta tự ý làm chủ, đã hạ lệnh để người khu vực này bắt đầu tìm kiếm! Ý phái trên là chỉ cần bọn còn trong địa bàn của chúng ta thì không tiếc bất cứ giá nào cũng phải tìm được bọn họ!"
"Không tiếc bất cứ giá nào?" Tô Chiếu hoảng hốt.
Tần Miên khẽ gật đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Có một số việc nàng ta biết nhiều hơn Tô Chiếu, Ngụy Trừ là giả chết, Lệnh Hồ Thu bại lộ thân phận Hiểu Nguyệt Các, nhất định Ngưu Hữu Đạo phải chết, nếu không Ngụy Trừ không có cách nào có thể lộ diện được, mà thật sự Ngụy Trừ có sự liên can rất lớn!
Bây giờ Tần Miên mới biết chuyện Ngụy Trừ giả chết và chuyện của Lệnh Hồ Thu có liên quan đến nhau, trước đó phía trên vẫn không hề nói cho nàng ta.
Hiện tại ngay cả nàng ta cũng không thể không âm thầm trách cứ phía trên hồ đồ, Ngụy Trừ quan trong như vậy, làm sao có thể dễ dàng cuốn vào trong chuyện này được?