Hai tay Lão Bát vung lên, thi triển Pháp Cương Hộ Thể.
Ầm! Tiếng quỷ hoả va chạm, ngọn lửa xanh biếc vây khốn thiêu đốt quả cầu vô hình.
Lão Bát cảm thấy Pháp Cương Hộ Thể của mình dưới sự dày vò của quỷ hoả tiêu hao dữ dội, không gian bảo vệ đang nhanh chóng thu nhỏ lại, không khỏi gấp gáp nói: "Ngươi giết ta rồi, bọn họ cũng sẽ không giết Chương Hành Thuỵ, nếu như ta không thể sống sót quay trở về, bọn họ chỉ chém cánh tay của một nhà bốn người Chương Hành Thuỵ mà thôi!"
Tóc dài của phụ nữ hắc y tung bay, tức giận, thư trong tay dưới ngọn lửa xanh lục đã hoá thành tro bụi, tiện tay từ trong ngọn lửa màu xanh rút ra một cây giáo giống như thạch anh màu xanh, sưu một tiếng đâm ra.
Ầm! Pháp Cương Hộ Thể của Lão Bát vỡ vụn, nổ tung lục diễm, cả người phun máu bắn ra, rơi đập xuống đất nôn ra máu, hơi tàn!
Tiếng kim loại ma sát khiếp người vang lên, mũi giáo của cây giáo màu xanh ở trên mặt đất kéo ra tia lửa màu xanh, cuối cùng chạm vào tim của Lão Bát.
Lão Bát thở hổn hển và người phụ nữ từ trên cao nhìn xuống mặt không cảm xúc nhưng ánh mắt đầy lửa giận nhìn nhau, cười: "Một chút dịu dàng ở nhân gian, Chương Hành Thuỵ, con trai, con gái, phu nhân của Chương Hành Thuỵ..."
Trên giường, thời gian vừa tới, cấm chế tự động giải trừ, một đôi vợ chồng trông coi lối ra mật đạo giúp Quản Phương Nghi chậm rãi tỉnh lại.
Nam nhân nhanh chóng chạy ra cửa, chạy đến bên cạnh chuồng ngựa, chỉ thấy lối ra mật đạo đã hồi phục như cũ, nhìn không ra bất kỳ manh mối nào.
Quay người, nhìn về phía mặt trời mọc lên, phát hiện đã là một đêm qua đi.
"A Sơn." Phụ nữ trong nhà kêu một tiếng.
Nam nhân nhanh chóng chạy về, trên tay phu nhân cầm tấm giấy, còn có một túi tiền.
Nam nhân nhận lấy xem xét, trong túi tiền tràn đầy kim tệ, mà tờ giấy là một phong thư, là phong thư mà Quản Phương Nghi để lại cho vợ chồng bọn họ, trong thư nói rõ, một túi kim tệ kia là để lại cho vợ chồng bọn họ, đề nghị bọn họ rời khỏi nơi này...
Ngọc Vương Phủ, nha hoàn mở ra một cái hộp, ngọc bội đẩy tới đing đang, nhang nhung tinh xảo trước mặt Ngọc Vương Phi.
Trong hộp đặt khế nhà và khế đất, còn có một phong thư.
Ngọc Vương Phi mở phong thư ra xem, là thư Ngưu Hữu Đạo để lại cho nàng ta, uỷ thác nàng ta bán Phù Phương Viên, tiền bán đi qua tiền trang chuyển tới quận Thanh Sơn cho hắn.
Trong viện cách Phù Phương Viện không xa, Lệnh Hồ Thu cũng nhận được một phong thư, mở ra xem nội dung, vẻ mặt từ từ co rúm.
Thư cũng là Ngưu Hữu Đạo gửi cho y, Ngưu Hữu Đạo nói bản thân tôn trọng ý kiến của y quay trở về quận Thanh Sơn trước rồi. Nói lý do không từ mà biệt, là sợ trên đường nguy hiểm, không muốn tiếp tục liên luỵ y, đã làm phiền y đủ rồi. Chuyện chiến mã, Ngưu Hữu Đạo bảo ylượng sức là được, tiền thuê sát thủ sẽ nhanh chóng nghĩ cách kiếm cho y.
"Ta đi Phù Phương Viện xem xem!" Lệnh Hồ Thu thuận tay ném thư cho Hồng Tụ, Hồng Phất, bản thân nhanh chóng rời đi.
Khi nhanh chóng chạy đến Phù Phương Viện, cửa lại mở đến cả người trông cửa cũng không có, trong viện vô cùng yên tĩnh.
"Tam đệ! Đại ca! Lão Tam..." Lệnh Hồ Thu một đường nhìn đông ngó tây, hét, đi đến trong viện, tiếng hét im bặt, nhìn thấy một dáng người khôi ngôi đang quay lưng về phía y.
Người đó chậm rã quay người lại, lạnh lùng, từ cách ăn mặc nhìn ra, là một thái giám khôi ngôi.
Lệnh Hồ Thu đột nhiên quay người nhìn xung quanh, chỉ thấy một đám người xuất hiện, đệ tử tam đại phái xông tới.
Lui không thể lui, chạy không thể chạy!
Lệnh Hồ Thu nghi ngờ không thôi, trong lòng đủ loại ý nghĩ thoáng qua, không dám xác định là chuyện gì xảy ra, điều duy nhất có thể xác định là, bản thân có khả năng gặp phiền phức lớn rồi!
Những người trước mắt này, là thế lực lớn nhất ở nước Tề, y không thể chống lại được, cũng không thể chống lại.
Đối diện với những người này, phản kháng không có tác dụng, y cũng biết bản thân chỉ có hai lựa chọn, hoặc là tự vẫn, hoặc là nghe lời!
Khép lại, sau khi bao vây y, đệ tử tam đại phái ngưng áp sát.
Dưới tình huống ngay cả tình hình cũng không làm rõ, Lệnh Hồ Thu làm sao có thể dễ dàng tự vẫn, quay ngưới đối diện với thái giám kia chắp tay nói:" Xin hỏi tôn tính đại danh của nội thị đại nhân?"
Thái giám khôi ngô ngữ điệu âm trầm nói: "Ta là ai không quan trọng."
Lệnh Hồ Thu chỉ người vây quanh bốn phía: "Nhưng mà tại hạ đã phạm tội gì?"
Thái giam khôi ngô: "Ngươi có phạm tội hay không, ta không biết."
Lệnh Hồ Thu: "Vậy tại hại không hiểu có ý gì, chẳng lẽ trong kinh thành không còn phép tắc hay sao?"
Thái giám khôi ngô: "Ngươi tuân thủ phép tắc là được, ta làm việc không cần phép tắc gì, chỉ cần nghe theo lệnh là được!"
"...." Đối phương nói như vậy, Lệnh Hồ Thu còn có thể nói gì, xem động tĩnh của đối phương như vậy, y mơ hồ linh cảm được đối phương đang đợi điều gì.
Ngoài cửa viện, một tên thái giám trẻ tuổi xuất hiện, gật đầu với bên này.
"Có chút chuyện phải hỏi ngươi, đi với chúng ta một chuyến đi!" Thái giám khôi ngôi ra dấu tay.
Trong đám người vây quanh lập tức có hai người đi ra đến gần Lệnh Hồ Thu.
Lệnh Hồ Thu được gọi là tình thế khó xử, phản kháng cũng không được, không phản kháng cũng không được.
Trong lúc đang do dự, hai người tiến lên đột nhiên ra tay, khống chế y, áp giải y đi ra ngoài.
Cứ như vậy bó tay chịu trói, trong lúc trong đầu Lệnh Hồ Thu còn đang suy nghĩ đối sách, chỉ thấy trước mặt lại xuất hiện một đám người, kéo hai người đi trới, hai người phụ nữ hôn mê, chính là Hồng Tụ và Hồng Phất!
Lệnh Hồ Thu giật nảy mình, ầm! Sau gáy đột nhiên chịu đòn nghiêm trọng, mắt tối sầm lại, nháy mắt mất đi ý thức.
Thái giám khôi ngô nhìn chằm chằm Lệnh Hồ Thu cúi đầu suy nghĩ, hờ hững nói: "Bí mật tạm giam, không được để lội tin tức!"
Thảo nguyên mênh mông, chập trùng bất định, Ngưu Hữu Đạo, Quản Phương Nghi, Hứa Lão Lục, Trần Bá, Thẩm Thu, một nhóm năm ngựa phi ầm ầm.
Những người khác của Phù Phương Viên, Ngưu Hữu Đạo không cho Quản Phương Nghi mang theo bên mình, nhiều người quá chói mắt, tụ tập một chỗ chưa chắc đã an toàn, nên đánh lẻ rồi, nói cho chỗ cần đến, bảo bọn họ chia ra đi đến quận Thanh Sơn.
Mà năm người bọn họ cũng dịch dung rồi, Ngưu Hữu Đạo lại biến thành hán tử râu quai nón kia, Quản Phương Nghi cũng cải trang thành nam nhân.
Lệnh Hồ Thu mỗi ngày đều chạy đến Phù Phương Viên hỏi thăm việc khi nào gặp Hạo Vân Đồ, hôm qua sau khi gặp mặt Lệnh Hồ Thu lần cuối, chạng vạng tối trước khi đóng cửa thành, bọn họ liền lẳng lặng rời khỏi thành.
Mấy người bọn họ cũng có thể nói là những người cuối cùng rời khỏi Phù Phương Viên, vì thu hút sự chú ý để những người khác thuận lợi rời đi.
Hoàng hôn ngày hôm qua rời khỏi thành cho đến bây giờ, năm ngựa một đường bôn ba không ngừng, đi đường suốt đêm, sớm đã rời xa Tề kinh.
Thảo nguyên này và những nơi khác không giống nhau, khắp nơi là đường, bây giờ còn muốn dễ dàng tìm ra hướng đi của bọn họ, không dễ dàng!
Một đêm đến bây giờ, Quản Phương Nghi dường như không nói gì, có thể thấy được, cứ như vậy rời khỏi Tề kinh, rời khỏi Phù Phương Viên, đối với tâm tình của Quản Phương Nghi ảnh hưởng rất lớn.
Ngưu Hữu Đạo ngoại trừ dọc đường chỉ huy, cũng không nói gì, tâm tình của hắn cũng không vui, bởi vì Viên Cương!
Bọn họ không biết bên phía T kinh có phải quang đãng hay không, sắc trời ở trước mắt u ám, càng ngày càng ảnh hưởng đến tâm tình của người khác.
Một con Kim Sí từ trên trời hạ xuống, Thẩm Thu giơ tay đón lấy, rút ra mật thư xem qua, nhanh chóng tiến lên phía trước bẩm báo cho Ngưu Hữu Đạo.
Một nhõm xông lên sườn núi, chỉ thấy phía trước đã là biên giới Ô Vân, từng cây cột sáng từ trong khe hở Ô Vân chiếu xuống mặt đất, cỏ xanh lay động theo gió như sóng, một dòng sông uốn lượn như băng gấm phát sáng, ẩn ẩn có dê bò thành bầy tô điểm, phong cảnh tráng lệ, có lực đánh vào thị giác của người khác cực lớn!
Ánh mắt Quản Phương Nghi lộ ra kinh ngạc, phong cảnh tráng lệ trước mắt, còn có phần bao la vô tận kia, dường như nháy mắt lôi kéo bà ta từ trong tâm tình u ám ra ngoài, lại khiến cho bà ta mơ hồ có chút kích động!