Hôm nay hắn cố tình chạy qua đây, là vì nói chuyện này.
"Chuyện bện này, không cần ta làm gì nữa hay sao?"
"Chuyện nên làm ngươi đều làm giúp ta hết rồi, lần trước ngươi chuẩn bị đã giúp ta dàn xếp rất nhiều đường lui, chuyện đằng sau không cần ngươi lại đi mạo hiểm nữa."
"Nhưng ta vốn không có ra tay."
"Hầu Tử, có lẽ ngươi hiểu, nơi này với thế giới mà chúng ta quen thuộc vốn không giống nhau, thế giới này là do tu sĩ khống chế, bản lĩnh của ngươi ở nơi này phát huy có hạn, theo sự khuếch trương thế lực của Thương Triều, tầng lớp tu sĩ mà ta tiếp xúc tất nhiên sẽ càng ngày càng cao. Hầu Tử, quay về đi! Đi vào phía sau màn, phía trước hãy để cho ta!"
Hai tay Viên Cương đặt lên bàn, cúi đầu.
Hắn ta hiểu ý của Ngưu Hữu Đạo, thực lực hiện giờ của hắn theo không kịp tiến độ của Đạo Gia, nói thực tế một chút, nếu lại làm như vậy, sẽ trở thành gánh nặng cho Đạo Gia.
Có những chuyện bày rành rành ra đó, không cần phải nghi ngờ điều gì, hắn ta quá hiểu Đạo Gia rồi, biết rằng bản thân, biết rằng bản thân một khi xảy ra chuyện, Đạo Gia sẽ không thể nào bỏ đó không lo.
Một câu "Đi vào phía sau màn, phía trước hãy để cho ta!", khiến cho tâm tình hắn ta trở nên cực kỳ phức tạp, ở kiếp trước, Đạo Gia có bất kỳ chuyện gì cũng để cho hắn ta ra mặt, những chuyện nguy hiểm như đánh đánh giết giết, trước giờ vẫn là do hắn ta xông ở phía trước, bây giờ, hắn ta cảm thấy bản thân đã trở thành phế vật vô dụng!
"Đạo Gia, ngài trở về đi, ta muốn ở một mình thử xem."
Nghe thấy lời này, gương mặt Ngưu Hữu Đạo co rút mạnh mẽ một cái, vươn tay đến trước mặt hắn ta gõ bàn một cái, giọng nói mang chút giận dữ nói: "Được, ta đã từng hứa với ngươi, một ngày nào đó khi ngươi không muốn ở bên cạnh ta nữa, bất kỳ lúc nào ngươi cũng có thể rời khỏi, nhưng tình hình hiện tại không giống như vậy! Hầu Tử, ta tuy rằng không muốn can thiệp tự do của ngươi, nhưng ta không muốn thấy ngươi xảy ra chuyện, lý tưởng này, tuy là thứ tốt, cũng rất đẹp, nhưng ít nhiều cũng phải chú ý đến thưc tế một chút, một mực đánh nhau, sẽ hại đến những thủ hạ của ngươi, ngươi nên suy nghĩ một chút vì những huynh đệ dưới trướng của ngươi!"
Viên Cương vẫn cúi đầu như cũ: "Đạo Gia, hãy để ta thử một chút đi."
"Ngươi..." Ngưu Hữu Đạo đột nhiên đứng dậy, chỉ hắn ta, chỉ rất lâu, cuối cùng phất tay áo đi khỏi.
Nhưng vào thời khắc đi đến cửa chuẩn bị mở cửa, hắn lại dừng bước, quay lưng nói: "Vẫn là câu nói đó, một ngày nào đó khi ngươi không muốn ở bên cạnh ta nữa, bất kỳ lúc nào ngươi cũng có thể rời khỏi, cho nên ta tôn trọng quyết định của ngươi! Chỉ có điểu có chuyện gì không muốn chống đỡ, hai đời làm người, một đời huynh đệ, có chuyện nhớ liên lạc!" Dứt lời mở cửa rời đi.
Viên Cương ngẩng đầu, đột nhiên đứng dậy, đuổi theo ra ngoài, hét một tiếng: "Đạo Gia!"
Bóng dáng Ngưu Hữu Đạo biến mất ở góc rẽ dưới cầu thang, không dừng bước, cũng không quay đầu lại.
Bở vì hắn hiểu rõ Hầu Tử là người như thế nào, nghĩ thông sẽ nghe lời hắn mà rời khỏi, nghĩ không thông nói nhiều thêm cũng không ích gì, việc Hầu Tử không muốn làm, hắn ép không được, cũng sẽ không ép.
Ầm! Viên Cương đột nhiên ra quyền, đá gỗ bay loạn, một quyền đánh ra một lỗ trên tường.
Lúc đám người Viên Phong ở bên dưới chạy lên, hai tay Viên Cương chống lên tường, cúi đầu nhắm mắt...
"Lần trước lén lút ra ngoài làm gì rồi, tâm tình gần đây của ngươi có chút không đúng!"
Phù Phương Viên, Quản Phương Nghi đi đến dưới bóng cây hỏi.
"Có sao?" Ngưu Hửu Đạo ngồi dưới bóng cây ngẩng đầu.
Quản Phương Nghi vươn tay lấy bầu rượu đặt một bên ở trên ghế, giơ bầu rượu lên ngửa đầu, một dòng nước vẽ ra đường vòng cung, rót vào miệng bà ta.
Ngưu Hữu Đạo nằm trên ghế ngẩng đầu nhìn bà ta, thưởng thức động tác ưu nhã ẩn hiện chút phóng khoáng của người phụ nữ này, chợt sững sờ.
Quản Phương Nghi nuốt ừng ực mấy ngụm đột nhiên vung tay áo phất một cái, đem hũ rượu ném vào trong hồ nước ở phía xa, ngâng tay áo lau miệng, ngồi xuống bên cạnh: "Người đã đến tay rồi, Ngô Lão Nhị đã mang người đi."
Ngưu Hữu Đạo cũng cảm thấy tâm tình bà ta có chút không đúng, hỏi: "Vẫn thuận lợi chứ?"
Suýt chút nữa xảy ra chuyện! Lão bộc bên cạnh Chương Hành Thuỵ lại là tu sĩ âm thầm bảo vệ, thực lực cường hãn, nếu như không phải ta trước đó đã cho Ngô Lão Nhị bọn họ một đạo phù triển đề phòng vạn nhất, lần này e là đã phá nát rồi. Còn có, trên người Chương Hành Tuỵ có một tấm Bạch Cốt làm hộ thân phù, chỉ cần hộ thân phù trên người hắn ta, Mẫu Quỷ bất cứ lúc nào cũng có thể tìm ra vị trí của hắn ta, mà chỉ cần mở tấm hộ thân phù đó ra, Mẫu Quỷ liền biết hắn ta xảy ra chuyện."
Nét mặt Ngưu Hữu Đạo ngưng trọng: "Mẫu Quỷ biết rồi?"
Quản Phương Nghi: "May mắn! Chương Hành Thuỵ chưa từng gặp qua chuyện này, nhất thời khẩn trương, không thuận lợi mở tấm phù đó, bị Ngô Lão Nhị bọn họ kịp thời khống chế rồi, hành vi Chương Hành Thuỵ cũng dẫn đến sự hoài nghi của Ngô Lão Nhị bọn họ, cạy miệng của hắn ta ra, mới biết Quỷ Mẫu vậy mà lại biết loại tà thuật này! Có thể khẳng định người của tam đại phái cũng không biết Quỷ Mẫu biết loại tà thuật này, chí ít đệ tử tam đại phái bên cạnh Anh Vương không biết, bằng không nhất định sẽ nhắc nhở Ngô Lão Nhị bọn họ. Quá hiểm rồi, Ngô Lão Nhị bọn họ bị doạ đến đổ mồ hôi lạnh, nếu như không biết rõ tình hình, bị Quỷ Mẫu tìm dến, bọn họ đâu còn mạng để sống!"
Nguy hiểm thật! Quả thật là quá nguy hiểm! Ngưu Hữu Đạo cũng khẩn trương theo, vô cùng nhẹ nhõm thở phào một hơi, một khi để Quỷ Mẫu biết Chương Hành Thuy xảy ra chuyện, bên này lại không thể kịp thời liên lạc với Quỷ Mẫu, Quỷ Mẫu nhất định sẽ liên lạc với Tây Viện Đại Vương Hạo Vân Thắng hỏi tình huống gì, sự việc lập tức bại lộ, vạn nhất nếu như đối phương tương kế tựu kế, vậy thì không phải là chuyện có thể cướp chiến mã của ta hay không rồi, mọi người làm không tốt tất cả đều mất mạng.
"Chúng ta cũng nên đi rồi, người của Phù Phương Viên bắt đầu chuyển đi đi!" Ngưu Hữu Đạo đứng dậy nói.
Quản Phương Nghi đứng dậy theo, đôi mắt sáng nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn, cũng chân thành nói: "Ngưu Hữu Đạo, tôi lần này nếu như theo ngươi đi rồi, nhưng dù là mang tài sản sinh mệnh giao lên người ngươi, ta có thể tin ngươi không?"
Ngưu Hữu Đạo dường như hiểu tâm tình không đúng của bà ta từ đâu mà ra: "Vẫn là câu nói đó, ngươi không phụ ta, ta sẽ càng không phụ ngươi! Huống hồ ngươi hiện tại cũng chỉ có thể tin tưởng ta, ngươi đã không còn đường lui rồi, ngươi hiện tại hối hận có ích không? Đừng nói chuyện khác, ngươi biết quá nhiều rồi, cũng tham dự quá sâu rồi, ta một khi xảy ra chuyện bại lộ, có chút bí mật, ngươi nói ngươi không biết, ngươi cảm thấy Hiểu Nguyệt Các sẽ tin ngươi sao?"
Quản Phương Nghi không trả lời hắn, mà từ từ xoay người, nhìn quanh Phù Phương Viện này, ánh mắt mơ màng, trong miệng lẩm bẩm: "Nhiều năm như vậy, vẫn luôn ở nơi này, có quá nhiều hỉ nộ ái ố đều trút hết ở nơi này, cuối cùng phải rời khỏi nơi này, có nằm mơ cũng không nghĩ đến sẽ rời khỏi nơi đây kiểu này! Ngưu Hữu Đạo, ngươi nói xem ta có nên hận ngươi hay không?"
"Có nên hận ta hay không, ta nói không được tính, để cho thời gian trả lời."
Đây là câu trả lời Ngưu Hữu Đạo cho nàng.
Sau đó Ngưu Hữu Đạo cho người gọi Phong Ân Thái sang, gọi đến thư phòng của Quản Phương Nghi, mời đến trước bản đồ.
"Trở về quận Thanh Sơn?" Phong Ân Thái kinh ngạc, cũng giật mình: "Chuyện chiến mã vẫn chưa sắp xếp, chúng ta cứ như vậy trở về?"
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: "Không phải chúng ta, là các ngươi, là đệ tử Thiên Ngọc Môn các ngươi quay về, chuyện chiến mã để ta xử lý."
Vẻ mặt Phong Ân Thái nghiêm túc nói: "Như vậy sao được, ta ngươi là huynh đệ, loại chuyện này, đại ca ta đây làm sao có thể đem trọng trách ném cho một mình ngươi!"
Lời này, ông ta cũng chỉ là khách khí nói, nếu như có sự lựa chọn, ông ta cũng không muốn tiếp tục dông dài như vậy.
Ngưu Hữu Đạo: "Đại ca, ngươi từng nói, chuyện chiến mã nghe theo sự điều khiển của ta!"