Lệnh Hồ Thu sững người. Đây được gọi là gì nhỉ?
“Ơ, miệng trơn như bôi mỡ nhỉ. Đàn bà như quần áo, nói thuận miệng ghê!” Quản Phương Nghi bước đến, cười giễu, nhưng trong tiếng cười lại có hàn khí bức người.
Nghe Quản Phương Nghi nói, Ngưu Hữu Đạo đổ mồ hôi hột, vội quay lại giải thích: “Ý của ta là tỳ nữ, là tỳ nữ!”
Quản Phương Nghi hỏi: “Hình như ta cũng đã ký văn tự bán mình cho ngươi thì phải?”
Ngưu Hữu Đạo nhướng mày nói: “Nhưng ngươi thì khác!”
Quản Phương Nghi lại giả vờ không hiểu: “Ngươi định khi nào thì cưới ta? Ngươi chẳng cho thời gian cụ thể gì cả. Muốn chứng minh ta khác, nếu không, bây giờ chúng ta nên định việc kết hôn luôn đi?”
Người phụ nữ này làm loạn cái gì thế nhỉ? Ngưu Hữu Đạo thầm nhủ, cũng không bàn tiếp chủ đề này, quay sang nói với đám người Hứa lão lục: “Mọi người nhường một chút, nhường một chút đi.” Sau đó dẫn Lệnh Hồ Thu ra.
Sau khi đám người Hứa lão lục rời đi, Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Nhị ca, huynh thật sự tìm được người sao?”
Lệnh Hồ Thu chỉnh lại quần áo bị xộc xệch, tức giận nói: “Tất nhiên là thật, có khi nào ta lừa ngươi không?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Nhị ca, việc này sợ rằng huynh phải phí công một chuyến rồi. Chuyện Ngụy Trừ xem như chấm dứt. Huynh bảo người chuẩn bị ra tay với ông ta ngừng lại đi, coi như chuyện này chưa từng phát sinh.”
Lệnh Hồ Thu sửng sốt, khó hiểu hỏi: “Vì sao? Chẳng lẽ ngươi không biết nếu Ngụy Trừ không chết, ngươi sẽ khó rời khỏi kinh thành sao?”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Mấy ngày qua được Hồng Nương thuyết phục, ta cảm thấy ta không muốn quản chuyện của quận Thanh Sơn nữa, chi bằng sau này ở lại kinh thành nước Tề thì hay hơn.”
Lệnh Hồ Thu ngẩn người, quay sang nhìn Quản Phương Nghi, không biết người đàn bà này đã nói những gì với Ngưu Hữu Đạo.
Quản Phương Nghi đong đưa cây quạt tròn, nói: “Ta đã nói rõ ràng với hắn, chỉ cần hắn cưới ta, tất cả những gì của ta là của hắn. Toàn bộ gia sản của ta cũng là của hắn. Thứ mà Thương Triều Tông có thể cho hắn làm sao so được với ta. Công việc kinh doanh phát triển, sau này sẽ không thiếu tài nguyên tu luyện. Hơn nữa, quận Thanh Sơn chỉ là thôn quê nghèo đói, có cái gì tốt chứ. Ta quen ở kinh thành phồn hoa này rồi, mấy chỗ rách nát ta sống không quen, không đi cũng được.”
Chắc chắn là người đàn bà này dở trò quỷ! Lệnh Hồ Thu nghiến răng. Việc đã đến nước này, làm sao ông ta có thể để Ngưu Hữu Đạo dừng tay được. Ông ta nói: “Lão Tam, ngươi đùa ta hơi quá rồi. Người ta đã tìm, tiền thuê ta cũng đã trả, bây giờ ngươi lại không chơi?”
Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Huynh trả tiền rồi à? Bao nhiêu tiền?”
Lệnh Hồ Thu nói: “Không nhiều cũng không ít, một trăm vạn kim tệ.”
Ngưu Hữu Đạo giật mình: “Việc còn chưa hoàn thành, huynh đã trả người ta một trăm vạn kim tệ?”
Lệnh Hồ Thu nói: “Trước chỉ đưa một nửa, sau khi chuyện thành, sẽ đưa nốt nửa còn lại. Ta đã thanh toán tiền đặt cọc một nửa rồi!”
Ngưu Hữu Đạo im lặng, quay sang nói với Quản Phương Nghi: “Hồng Nương, số tiền này không thể để Nhị ca chịu được. Như vậy đi, ngươi lấy năm mươi vạn trả lại cho Nhị ca!”
“Ta đưa tiền cho ông ta? Để ông ta nuôi hai con tiện nhân kia sao? Nghĩ hay thật!” Quản Phương Nghi xì một tiếng rồi quay đầu sang chỗ khác.
Ngưu Hữu Đạo nói: “Thì xem như cho ta mượn! Không phải trước kia đã nói như vậy sao?”
Quản Phương Nghi không chút khách sáo đáp lại: “Trước kia là trước kia, bây giờ thì không có!”
Bà ta tỏ vẻ mình đang tức giận Hồng Tụ, Hồng Phất.
“Huynh đệ, có thể sang bên kia nói chuyện không!” Lệnh Hồ Thu kéo Ngưu Hữu Đạo sang một bên, thấp giọng hỏi: “Chẳng lẽ ngươi định ở chỗ này ăn bám sao?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Tại sao huynh lại nói khó nghe như vậy, về sau ta nuôi bà ấy còn không được à?”
Lệnh Hồ Thu hỏi: “Ngươi ở kinh thành này, chẳng có đường kiếm ăn, lấy cái gì mà nuôi? Người đàn bà này tiêu xài phung phí đã quen, người bình thường nuôi không nổi đâu, ngươi đừng nhất thời xúc động như vậy.”
“Haiz!” Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Nhị ca, không giấu gì huynh, ta đã thật sự tận lực ở quận Thanh Sơn rồi. Phong lão đại trở về, chắc là đã ăn thiệt. Huynh có biết huynh ấy nói gì với ta không? Huynh ấy nói huynh ấy đã không còn cách nào giải quyết chuyện chiến mã nữa, sau này sẽ dựa vào ta. Bành Hựu Tại truyền tin cho huynh ấy, nói chuyện chiến mã, về sau huynh ấy sẽ nghe theo sự điều khiển của ta. Thế huynh bảo đây là ý gì?”
Lệnh Hồ Thu cau mày.
Ngưu Hữu Đạo nói tiếp: “Ta không ngại nói thật với Nhị ca. Nhị ca, huynh cũng thấy bên kia ta sản xuất rượu, nhưng toàn bộ lợi nhuận lại bị Thiên Ngọc môn khống chế. Lưu Tiên tông, Phù Vân tông, Linh Tú sơn, còn ta nữa, sở dĩ đến đây mạo hiểm là vì Thiên Ngọc môn đã đồng ý, sau khi chuyện thành công sẽ phân chia lợi nhuận bán rượu với chúng ta. Bây giờ, Thiên Ngọc môn ném quyền chủ động cho ta, huynh bảo bọn họ đang định làm cái gì?”
Về chuyện lợi nhuận bán rượu, trước kia vì văn điệp xuất cảnh mười vạn chiến mã, Lệnh Hồ Thu cũng biết được một chút. Ông ta cau mày nói: “Một khi sự việc thất bại, toàn bộ trách nhiệm sẽ đổ lên đầu ngươi, sợ rằng các ngươi sẽ không nhúng tay vào lợi nhuận bán rượu được nữa.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Chính là như vậy! Huynh nghĩ xem, bây giờ ngay cả Thiên Ngọc môn cũng không chịu nhúng tay, ta mạo hiểm ở đây làm gì? Ai dám cam đoan chuyện chiến mã nhất định thành công? Ngay cả chỗ tốt dành cho ta, Thiên Ngọc môn cũng đã chuẩn bị cắt đứt, ta ở đây tiếp tục mạo hiểm, chỉ khi nào đầu óc ta có bệnh mới làm như vậy! Nghĩ đến nghĩ lui, Hồng Nương có tình có nghĩa, ta cần chi phải liều mình vào chuyện không đáng tin cậy chứ? Nhị ca yên tâm đi, chờ sau khi Hồng Nương giao lại việc coi ngó sản nghiệp cho ta, ta sẽ trả lại huynh năm mươi vạn kim tệ. Tạm thời bây giờ xem như ta thiếu huynh!”
Lệnh Hồ Thu im lặng, cố gắng nén giận. Chuyện Ngụy Trừ ta cũng đã chuẩn bị xong cho ngươi, hai tỳ nữ của ta cũng bị ngươi dụ dỗ, bây giờ ngươi lại nói không chơi nữa?
Ông ta không thể bỏ mặc được. Không nói ông ta nuốt không trôi cục tức này, mà ông ta còn không thể bàn giao lại với bên trên.
“Lão Tam, đây không phải là chuyện tiền bạc. Tuy ta không có nhiều tiền, nhưng ta có thể nghĩ ra cách để lấy lại số tiền này. Ngươi không cần lo lắng tiền nong làm gì, ta sẽ giúp ngươi nghĩ biện pháp.”
“Nhị ca, như vậy làm sao được. Huynh không cần lãng phí một nửa số tiền kia.”
“Lão Tam, ngươi nghe ta nói, mặc kệ trước đó mọi người có suy nghĩ như thế nào trước khi kết bái, nhưng dù sao chúng ta cũng là huynh đệ cùng chiến tuyến. Huống chi người trong thiên hạ đều biết ta và ngươi kết bái huynh đệ với nhau. Nếu như ngươi gặp phiền phức mà ta lại bỏ mặc, sau này ta làm sao mà nhìn người khác? Nói thẳng ra, bởi vì năm trăm vạn kim tệ mà làm hỏng danh dự, về sau ta dựa vào đâu để buôn bán nữa chứ? Điều này Hồng Nương là rõ nhất. Chúng ta làm nghề này, cái dựa vào chính là chữ tín. Ngươi hiểu ý ta chứ?”
“Ta hiểu ý của Nhị ca. Nhị ca tuyệt không hy vọng nhìn thấy ta xảy ra chuyện.”
“Cho nên ngươi hãy nghe cho kỹ, những gì ta nói đều là muốn tốt cho ngươi. Ngươi có nghĩ tới không? Ngươi đắc tội Kim vương, trốn ở kinh thành, bây giờ y không động vào ngươi, nhưng sau này thì sao? Y muốn gây rắc rối cho ngươi, chắc chắn sẽ có lúc nắm chặt bím tóc của ngươi. Ở đây là địa bàn của y, y nhất định sẽ tìm cơ hội thu thập ngươi!”
“Có Bộ Tầm ở đây, ít nhiều y cũng sẽ có chút kiêng kỵ.”
“Ta không biết rốt cuộc ngươi và Bộ Tầm có quan hệ gì, nhưng Bộ Tầm có thể bảo vệ cho ngươi được bao lâu? Bộ Tầm cũng đã lớn tuổi, còn có thể sống được nhiêu năm nữa? Trừ phi ông ta đột phá đến Nguyên Anh cảnh, nhưng ngươi cảm thấy có khả năng này sao? Hơn nữa, Kim vương là trưởng Hoàng tử, nếu chẳng may y kế thừa hoàng vị, Bộ Tầm cũng chẳng bảo vệ được ngươi. Lão đệ, ngươi là người thông minh, đừng chỉ nhìn cái trước mắt mà không nhìn cái lâu dài?”
“Nhị ca, nếu chuyện chiến mã không giải quyết xong, ta trở về quận Thanh Sơn cũng không còn ý nghĩa.”