Sở dĩ phân ra như vậy là vì chất liệu luyện chế phù triện khác nhau.
Dùng vật liệu khác nhau là vì năng lượng ẩn chứa trong các loại phù triện lớn nhỏ không giống nhau. Phù triện cực phẩm ẩn chứa năng lượng mà các vật liệu hạ phẩm không thể chịu nổi.
Phù triện không dễ luyện chế, cho nên giá cả rất đắt.
Người sử dụng nó chẳng khác nào đốt tiền, bởi vì chỉ dùng được một lần. Người bình thường sẽ không dùng nó, vì phần lớn đều không dùng nổi.
Người có chút điều kiện thì có thể giữ một tấm phòng thân trên người, bảo vệ tính mạng trong các thời điểm mấu chốt.
Nhưng người trước mặt lại có một phù triện thượng phẩm.
Người đàn ông nắm chặt hai tay, nói: “Phù Phương Viên giật dây mua bán, lừa gạt người mua, ngươi muốn làm gì?”
Quản Phương Nghi nói: “Đừng làm bộ với ta nữa! Biển chữ vàng Hồng Nương ta sừng sững nhiều năm như vậy, không phải ngọn gió nào cũng có thể thổi ngã! Nếu các ngươi có ý kiến, có thể đến Phiêu Miễu các thỉnh cầu phán quyết. Chưởng môn Thiên Hỏa giáo, Đại Khâu môn, Huyền Binh tông đều là người của Phiêu Miễu các, bọn họ đang ở trước mặt đấy, các ngươi đi tìm bọn họ đi. Cả đám chỉ biết lén lút, các ngươi giỏi lắm sao?”
Người đàn ông nói: “Hồng Nương, cho dù hôm nay ngươi có thể thoát thân, nhưng sau này thì sao?”
“Không có hôm nay, nói chi đến sau này. Ta không có thời gian chơi với các ngươi nữa, ta đi đây! Ai dám cản lão nương, lão nương lấy Khai Sơn phù nổ chết người đó!” Quản Phương Nghi đe dọa xong, lắc mình lao vút đi.
Để lại một đám người đứng im, không ai dám ngăn cản, hai mặt nhìn nhau, rồi đưa mắt nhìn bóng người bay đi xa.
Gương mặt người đàn ông tràn đầy vẻ lo lắng. Mặt mũi hôm nay xem như mất hết, cũng không cách nào bàn giao lại với bên trên.
Y nghĩ không ra trong tay người phụ nữ này lại có nhiều phù triện như vậy. Tại sao y không nghe một chút phong thanh nào cả?
Nhưng nghĩ lại, nếu đổi lại là y, y tuyệt sẽ không nói ra việc hôm nay. Đúng là quá xấu hổ!
“Mau phát tin tức ra ngoài!” Người đàn ông gấp lên.
Nội viện, bên trong một lương đình, Hồng Phất lạnh lùng ngồi đánh đàn, tiếng đàn chậm rãi phát ra từ nơi này.
Hồng Tụ đang ở một bên lắng nghe chợt quay đầu lại, nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo bước đến, vội đứng dậy hành lễ: “Đạo gia!”
Tiếng đàn dừng lại, Hồng Phất cũng đứng dậy chào: “Đạo gia!”
“Đàn không tệ, tại sao ngươi không đàn nữa?” Ngưu Hữu Đạo bước vào, cười hỏi.
Hắn vẫn như cũ, vẫn tỏ ra rất có hứng thú với hai chị em. Trước giờ hắn luôn duy trì phong cách này, không phải lúc trước hắn coi đây là cái cớ để ở chung với Quản Phương Nghi sao?
Trước khi sự việc chưa được giải quyết, hắn không thể tiết lộ mối quan hệ chân chính giữa hắn và Quản Phương Nghi. Một khi để Lệnh Hồ Thu phát hiện ra hắn đã biết thân phận của bọn họ, ông ta sẽ không chơi nữa. Không nói cái gì khác, Ngụy Trừ chính là một mối uy hiếp lớn. Hắn còn muốn mượn tay Hiểu Nguyệt các diệt trừ Ngụy Trừ. Ngụy Trừ không chết, hắn sẽ gặp phiền phức ở cảnh nội nước Tề, rời khỏi kinh thành là nguy hiểm ngay.
Người có thực lực giết. chết Ngụy Trừ, trước mắt ngoại trừ Hiểu Nguyệt các, hắn thật sự không tìm được ai khác.
Hồng Phất nói: “Đạo gia chê cười rồi. Thấy trong phòng có đàn, ta tiện tay chơi đùa một chút.”
Ngưu Hữu Đạo cười ha hả, đổi chủ đề: “Bên phía Nhị ca có tin tức gì không?”
Hồng Tụ đáp: “Hôm qua ta nhận được một tin tức, vẫn còn chưa tìm được người. Hôm nay, đoán chừng tin tức sẽ đến muộn một chút.”
“Vậy à? Vậy các người tiếp tục đi. Nếu Nhị ca có tin tức gì, nhớ thông báo cho ta biết.”
“Vâng!”
Ngưu Hữu Đạo quay người bước ra khỏi đình, dẫn đám người Hứa lão lục rời đi.
Nhưng vừa mới đến cửa, Hồng Tụ đã đuổi theo, kêu lên: “Xin Đạo gia dừng bước!”
Mọi người ngừng lại. Ngưu Hữu Đạo quay đầu hỏi: “Có việc gì sao?”
Hồng Tụ do dự một chút rồi nói: “Đạo gia, có thể sang bên kia nói chuyện được không?” Ánh mắt nàng ta liếc nhìn đám người Hứa lão lục.
Ngưu Hữu Đạo hiểu ý, quay sang nói với đám người Hứa lão lục: “Các người chờ ở đây nhé!”
Hứa lão lục nói: “Đông gia dặn...”
“Không có việc gì đâu.” Ngưu Hữu Đạo biết ông ta muốn nói gì, liền giơ tay cắt ngang, chỉ vào đình nói: “Chỉ nói mấy câu thôi mà!”
Khoảng cách có xa cũng không sao. Hắn không tin Hồng Tụ, Hồng Phất dám ra tay với hắn trước mặt bao người ở Tề kinh. Hai cô gái này không phải tử sĩ, cũng chẳng phải loại người muốn chết.
Hai người quay trở lại đình. Ngưu Hữu Đạo ngồi xuống, Hồng Tụ vội châm trà.
Ngưu Hữu Đạo khoát tay: “Ngươi có chuyện gì mà làm ra vẻ thần bí vậy?”
Hai cô gái nhìn nhau, hơi do dự.
Ngưu Hữu Đạo cảm thấy kỳ lạ, thúc giục: “Có chuyện gì thì các ngươi nói mau đi.”
Cuối cùng, vẫn là Hồng Phất mặt không chút thay đổi nói: “Đạo gia, thật ra thì không ai muốn làm nô tỳ cả đời!”
Ngưu Hữu Đạo sửng sốt. Nàng ta nói vậy là sao? Hắn hỏi: “Các ngươi muốn nói gì?”
Hồng Tụ đáp: “Đạo gia, chúng ta theo tiên sinh đã hơn hai mươi năm. Năm đó, khi tiên sinh mua chị em chúng ta, ông ấy đã từng nói qua, sau mười năm sẽ trả lại văn tự bán mình cho chúng ta, để chúng ta được tự do. Nhưng chớp mắt hai mươi năm đã trôi qua, tiên sinh vẫn không có ý định đó.”
Ngưu Hữu Đạo thầm nhủ, hai cô gái này định làm cái quỷ gì đây?
Hắn nhìn kỹ hai người, hỏi dò: “Ý của các ngươi là bảo ta giúp các ngươi nói chuyện, để Nhị ca trả lại văn tự bán mình cho các ngươi?”
Hồng Phất nói: “Chị em chúng ta biết Đạo gia có ý với chúng ta. Chỉ cần Đạo gia có thể giúp chúng ta năn nỉ một chút, chị em chúng ta sẽ đồng ý!”
Ngưu Hữu Đạo hoài nghi hỏi: “Đồng ý cái gì?”
Hồng Phất đáp: “Chị em chúng ta đồng ý hầu hạ Đạo gia một lần. Đạo gia yên tâm đi, chỉ cần Đạo gia nói giúp chúng ta, không quan tâm việc thành hay không thành, chúng ta sẽ không có lời oán giận.”
Ngưu Hữu Đạo rốt cuộc đã hiểu hai người này đồng ý chuyện gì.
Nét mặt hắn trở nên đặc sắc, nhưng trong lòng lại đánh bộp một cái!
Trong khoảnh khắc này, hắn biết, kéo dài lâu như vậy, Lệnh Hồ Thu đã muốn xuống tay với hắn.
Nếu không biết nội tình của những người này thì thôi, đã biết ngọn nguồn của bọn họ, bọn họ còn nói ra mấy lời như vậy. Đây không phải là đang nói mò sao?
Hai cô gái này khiến cho hắn liên hệ hết thảy mọi chuyện trước đó lại với nhau.
Lệnh Hồ Thu rời đi.
Người bên dưới Quản Phương Nghi đột nhiên xảy ra chuyện.
Quản Phương Nghi cũng đi.
Sau đó là tiếng đàn.
Dụ hắn nghe tiếng mà đến.
Hai cô gái cầu tình, nguyện ý lấy thân báo đáp.
Liên hệ mọi thứ lại với nhau, sống lưng Ngưu Hữu Đạo phát lạnh. Tất cả mọi chuyện đều được thiết kế một cách hoàn mỹ, chính là tạo cơ hội cho hai cô gái này ra tay với hắn.
Bây giờ hắn đã hiểu vì sao Lệnh Hồ Thu kéo dài lâu như vậy mà không động Ngụy Trừ. Bởi vì ông ta còn có cơ hội xuống tay với hắn, có thể ra tay bất cứ lúc nào, cũng không cần thiết phải chọc đến Ngụy Trừ.
Sắc dụ! Hắn không nghĩ đến đám người này lại dùng sắc dụ mà ra tay với hắn.
Bây giờ hắn rất lo cho Quản Phương Nghi. Đối phương mưu đồ đã lâu, muốn tạo thời gian và không gian ra tay cho hai cô gái. Quản Phương Nghi đi rồi, còn có thể về được sao?
“Haha, có được không đấy?” Ngưu Hữu Đạo vừa cười hắc hắc xoa tay, ánh mắt vừa lướt trên người hai cô gái, chẳng khác nào con sói đói không kịp chờ đợi.
Dâ,m tặc! Hai cô gái mắng thầm, chuẩn bị để cho Ngưu Hữu Đạo nếm thử cái gọi là muốn sống không được muốn chết cũng không xong.
Hồng Phất bình tĩnh nói: “Nếu Đạo gia không tin, chị em chúng ta có thể cho ngài ngay bây giờ.”
Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Cái này... Mà các người sẽ không nói lung tung với Nhị ca đấy chứ?”
“Sẽ không! Ta và tỷ tỷ sẽ vào phòng trước chờ ngài!” Hồng Phất hạ thấp người hành lễ. Hồng Tụ cũng thi lễ theo, sau đó cùng nhau rời đi.
Ngưu Hữu Đạo cười không ngừng. Chờ đến lúc không còn nhìn thấy hai cô gái nữa, nụ cười trên mặt hắn tắt đi, bước nhanh đến trước mặt đám người Hứa lão lục, khẩn cấp bàn giao: "Lập tức tập trung cao thủ trong Phù Phương Viên, đến tiếp viện cho Hồng Nương!”