Đạo Quân

Chương 492: Việc Tư




Suốt thời gian sau đó, Ngưu Hữu Đạo không bước ra cửa, luôn chú ý cao độ động tĩnh bên phía hải đảo, yêu cầu Công Tôn Bố ngày nào cũng phải thông báo tình huống giám sát.

Mấy ngày sau, Lệnh Hồ Thu tìm đến, đứng dưới bóng cây gọi Ngưu Hữu Đạo: “Huynh đệ!”

Ngưu Hữu Đạo đang liếc mắt đưa tình với Quản Phương Nghi, thấy Lệnh Hồ Thu đeo hành lý, hắn đứng lên hỏi: “Nhị ca muốn ra ngoài sao?”

Lệnh Hồ Thu đáp: “Ta đã tìm được nhân thủ thích hợp, nhưng việc động thủ với Ngụy Trừ không nên để quá nhiều người biết, vì thế ta đã bỏ qua khâu trung gian, muốn đích thân đến gặp mặt đối phương để nói chuyện, xem điều kiện của đối phương như thế nào, còn giá tiền ra sao nữa. Bàn bạc xong xuôi, ta sẽ liên lạc với ngươi. Ngươi chỉ cần lo chuyện tiền là được.”

Ngưu Hữu Đạo vui mừng nói: “Được, không biết lần này Nhị ca đi bao lâu?”

Lệnh Hồ Thu đáp: “Ít thì hai ba ngày, nhiều thì bảy tám ngày.”

Chào một câu xong, Lệnh Hồ Thu chuẩn bị xuất phát. Ngưu Hữu Đạo muốn tiễn ông ta, Lệnh Hồ Thu nói không cần, tránh cho người ta chú ý.

Nếu đã nói như vậy, Ngưu Hữu Đạo cũng không khách sáo, chỉ tiễn đến cửa tiểu viện.

Nhìn Lệnh Hồ Thu rời đi, Quản Phương Nghi thuận tay đưa cây quạt lên che mặt, dùng động tác che chắn lơ đãng này hơi nghiêng đầu ném ánh mắt ra hiệu cho một người đứng không xa, lập tức có người lặng lẽ theo dõi Lệnh Hồ Thu rời đi.

Trở lại nội viện, Ngưu Hữu Đạo nằm lên ghế.

Quản Phương Nghi ngồi lên ghế tròn bên cạnh: “Xem ra, rốt cuộc đã như ngươi mong muốn, ông ta muốn đổi hướng sang động thủ với Ngụy Trừ.”

Ngưu Hữu Đạo cười khổ: “Sự việc hơi vượt quá dự liệu của ta. Ta không nghĩ đến ông ta lại kéo dài như vậy. Nếu ông ta còn tiếp tục, có lẽ ta không chịu nổi nữa.”

Nguyên nhân rất đơn giản, bên hải đảo đã có động tác, hắn không thể nào cứ ở lại kinh thành mãi. Hắn ở cũng đủ lâu rồi. Nếu bây giờ còn không đi, chỉ sợ Hạo Vân Đồ sẽ thu thập hắn.

Hai người câu có câu không nói chuyện với nhau. Một lát sau, người đàn ông theo dõi đã trở về. Nhìn vẻ mặt uể oải của Ngưu Hữu Đạo, dường như không biết có nên nói hay không.

Quản Phương Nghi nói: “Người ta cũng đã ngủ với lão nương rồi, ngươi không cần tỵ húy, cứ nói đi!”

Ngưu Hữu Đạo trừng mắt, phát hiện người phụ nữ này thích tư vị trâu già gặm cỏ non đến nghiện, cứ mở miệng ngậm miệng là lôi việc này ra chế giễu hắn.

Người đàn ông bẩm báo: “Đông gia, Lệnh Hồ Thu một mình ra khỏi kinh thành từ cửa Nam. Trước khi rời khỏi Phù Phương Viên, ông ta đã cải trang.”

“Ừm!” Quản Phương Nghi gật đầu, biểu hiện đã biết, quạt tròn trong tay vung xuống.

Người đàn ông kia đang định lui ra, Ngưu Hữu Đạo chợt hỏi: “Lệnh Hồ Thu ra khỏi thành một mình?”

Người đàn ông nhìn Quản Phương Nghi, đáp: “Phải!”

Ngưu Hữu Đạo ngồi dậy: “Hồng Tụ, Hồng Phất đâu? Hai người đó không cùng đi với ông ta sao?”

Người đàn ông sửng sốt một chút: “Không phải hai người bọn họ ở lại Phù Phương Viên sao? Bọn họ chỉ tiễn Lệnh Hồ Thu đến cửa hông thì dừng, cũng không cùng đi chung.”

“Hồng Tụ, Hồng Phất không đi?” Ngưu Hữu Đạo đứng lên, cảm thấy hơi lạ: “Hai người này lúc nào cũng như hình với bóng với ông ta mà.”

Quản Phương Nghi suy nghĩ một chút rồi nói: “Lão Thất, ngươi sang viện tử bên kia xác nhận lại, xem bọn họ còn ở đó hay không.”

“Vâng!” Người đàn ông vâng lệnh rồi lui ra.

Không bao lâu sau, gã quay lại, xác nhận Hồng Tụ và Hồng Phất vẫn còn, chỉ có một mình Lệnh Hồ Thu rời đi.

“Có ý gì đây?” Ngưu Hữu Đạo lẩm bẩm: “Để ta đi xem!” Dứt lời liền bước ra ngoài.

“Ngươi đi nhanh như vậy làm gì? Vội vã đầu thai sao?” Quản Phương Nghi kêu lên, lắc lắc vòng eo mềm mại đi theo, quạt tròn trên tay không ngừng đong đưa.

Hai người vừa ra khỏi viện tử, lập tức có năm sáu người xung quanh đi theo.

Hồng Tụ, Hồng Phất đang ở trong sân phơi đồ, nhìn thấy có người đến, tạm buông đồ trong tay xuống, bước đến hành lễ: “Đạo gia, Phương tỷ!”

Ngưu Hữu Đạo hỏi hai người: “Vì sao hai ngươi không đi cùng Nhị ca?”

Hồng Tụ đáp: “Tiên sinh nói chuyện lần này cơ mật, hai chị em song sinh chúng ta đi cùng dễ khiến người ta chú ý. Người mà tiên sinh gặp cũng rất cẩn thận, không cho phép tiên sinh dẫn theo người. Tiên sinh cũng cố ý giấu diếm thân phận, không muốn đối phương biết, cho nên mới không mang bọn ta theo.”

Trở về viện tử của Quản Phương Nghi, Ngưu Hữu Đạo chắp tay, vừa đi vừa suy nghĩ.

Trên ghế đã đổi thành Quản Phương Nghi nằm uể oải, thỉnh thoảng vặn vẹo cơ thể, quơ chiếc quạt tròn trong tay: “Đừng lúc ẩn lúc hiện như vậy, làm ta hoa mắt quá.”

Ngưu Hữu Đạo dừng lại: “Tại sao ta cứ cảm thấy việc này rất kỳ lạ?”

Quản Phương Nghi nói: “Ngươi ta nói không sai, mang theo một cặp chị em song sinh, người hữu tâm vừa nhìn thì biết ông ta là Lệnh Hồ Thu. Làm việc ổn thỏa một chút cũng đúng mà.”

Ngưu Hữu Đạo ngồi lên ghế tròn, ghé người vào chiếc ghế nằm, rỉ tai Quản Phương Nghi: “Vậy ngươi cảm thấy Lệnh Hồ Thu sẽ tìm người nào ra tay với Ngụy Trừ?”

Quản Phương Nghi nghiêng đầu lại, thổi một luồng hơi vào mặt hắn: “Không phải ngươi nói ông ta là người của Hiểu Nguyệt các sao? Thế lực của Hiểu Nguyệt các rất khổng lồ, cao thủ nhiều như mây, ông ta muốn giết Ngụy Trừ, tất nhiên là tìm Hiểu Nguyệt các...” Nói đến đây, đột nhiên bà ta cau mày ngừng lại.

Ngưu Hữu Đạo nói: “Bây giờ ngươi đã hiểu hai người kia có vấn đề chưa? Nếu ta không biết nội tình của ông ta, chắc chắn ta đã bị gạt rồi.”

Quản Phương Nghi nghiêng người, cuộn hai chân lên, mặt đối mặt với hắn: “Người ta chỉ cố tìm người khác mà không phải tìm người của Hiểu Nguyệt các thì sao? Ngoài ra, Hiểu Nguyệt các rất thần bí, nội bộ không bại lộ thân phận lẫn nhau cũng có khả năng.”

“Chỉ mong là vậy!” Ngưu Hữu Đạo thản nhiên nói một câu, chậm rãi ngồi thẳng dậy, ánh mắt lấp lóe.

Hai ngày sau, ngoài phòng Quản Phương Nghi vang lên tiếng gõ cửa.

Giọng nha hoàn truyền đến: “Đông gia!”

Đang ngủ say trên giường, Quản Phương Nghi lật qua lật lại.

Ngưu Hữu Đạo đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa dưới giường, nói: “Này, đừng ngủ nữa, đang gọi ngươi đấy.”

Tình huống của hai người trong phòng đã thay đổi, biến thành Quản Phương Nghi ngủ trên giường, Ngưu Hữu Đạo ngủ dưới đất.

Cũng không còn cách nào. Đầu tiên là da mặt người ta dày, tiếp theo hắn có việc cầu người, Quản Phương Nghi lại đùa dai, Ngưu Hữu Đạo không muốn xuống cũng không được.

Quản Phương Nghi ngay cả mắt cũng không mở, thuận tay ném cái gối về phía hắn, có vẻ như chê hắn ồn ào.

Ngưu Hữu Đạo một phát bắt được cái gối đang bay đến.

Trên giường, Quản Phương Nghi hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Nha hoàn bên ngoài nói: “Đông gia, Hứa lão lục nói có chuyện gấp.”

Quản Phương Nghi bỗng nhiên mở mắt, hơi tỉnh táo lại, nhìn ra sắc trời chỉ tờ mờ sáng bên ngoài. Bà ta biết, nếu không phải có chuyện gấp, Hứa lão lục sẽ không quấy rầy bà ta lúc này.

Bà ta lập tức ngồi dậy, mang giày vào rồi đứng dậy, khoác chiếc áo khoác, tóc tai bù xù bước ra ngoài.

Ngưu Hữu Đạo ném chiếc gối trở lại giường, cũng đứng dậy, chậm rãi dạo bước ra bên ngoài, nhìn Quản Phương Nghi đang nói chuyện với Hứa lão lục trong đình viện.

Quản Phương Nghi vuốt mái tóc dài, hỏi: “Có chuyện gì mà ngươi gấp như vậy?”

Hứa lão lục trầm giọng đáp: “Lão thập tam xảy ra chuyện rồi. Gã làm một vụ mua bán, kết quả món đồ đó có vấn đề, bị người mua bắt lại. Bây giờ người mua muốn chúng ta giải quyết!”

Mặt Quản Phương Nghi trầm xuống: “Ai bảo gã tự mình tiếp hàng vậy. Lão nương đã rửa tay gác kiếm, không phải cũng đã bảo các ngươi ngừng sao?”

Hứa lão lục nói: “Đại tỷ, ta đã hỏi thăm, chuyện là như thế này. Vụ mua bán lần này kiếm lời rất nhiều, lão thập tam nhịn không được, muốn kiếm bộn một chút, ai ngờ đã xảy ra chuyện.”

Người của Phù Phương Viên xưng hô với Quản Phương Nghi bên ngoài là Đông gia, nhưng bên trong đều gọi Đại tỷ!

Quản Phương Nghi vẫn tức giận. Nhưng bây giờ không phải là lúc tức giận, tức giận cũng không giải quyết được vấn đề: “Người mua là ai?”

Hứa lão lục đáp: “Cũng không rõ nữa. Đối phương không nói, dựa theo quy củ, chúng ta không hỏi.”

Quản Phương Nghi hỏi: “Người bán đâu?”

Hứa lão lục đáp: “Chúng ta tìm suốt đêm cũng không tìm được, chắc là đã chạy rồi.”