Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Gã đã thổ lộ bí mật gì với ngươi? Có liên quan đến Quỷ mẫu không?”
Quản Phương Nghi đáp: “Quỷ mẫu còn một người thân trên thế gian, là cháu nội trai, tên là Chương Hành Thụy, làm quan dưới trướng Đại vương Tây viện Hạo Vân Thắng. Theo gã nói, người biết được bí mật này chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nghe gã nói xong, ta vừa lúc trở thành một trong số đó.”
“Đại vương Tây viện Hạo Vân Thắng...” Ngưu Hữu Đạo cau mày trầm ngâm.
Quản Phương Nghi tiếp tục nói: “Hạo Vân Thắng độc chiếm Tô Chiếu, Tô Chiếu chắc chắn có quen biết với Chương Hành Thụy. Bây giờ lại xuất hiện một đám quỷ tu, lúc trước ngươi lại cố ý vẽ bức chân dung Tô Chiếu, giữa hai bên không có quan hệ sao?”
Ngưu Hữu Đạo giật mình. Tin tức này thật sự nằm ngoài dự liệu của hắn. Chẳng lẽ trùng hợp như vậy sao? Bà chủ của Bạch Vân Gian Tô Chiếu có lui tới với Viên Cương lại chính là vị Chiếu tỷ kia?
Hắn chỉ lo lắng cho an toàn của Viên Cương. Để phòng ngừa vạn nhất, hắn mới vẽ chân dung Tô Chiếu để Trần Quy Thạc ở bên kia xác nhận. Bây giờ xem ra, nếu điều đó là sự thật, chỉ còn thiếu xác nhận cuối cùng của Trần Quy Thạc mà thôi.
Tô Chiếu tiếp cận Viên Cương là có mục đích gì? Bây giờ, hắn cực kỳ lo lắng cho an toàn của Viên Cương.
Nghĩ lại đúng là không ổn. Nếu nàng ta biết thân phận thật sự của Viên Cương, nàng ta tất sẽ biết được quan hệ giữa hắn và Viên Cương. Người phụ nữ đó không đến mức ngu xuẩn, biết rõ sẽ khiến hắn hoài nghi mà còn công nhiên tiếp xúc Viên Cương? Thiệu Bình Ba lại càng không ngốc như thế.
Hắn hoàn toàn nghĩ không ra. Việc này khiến cho hắn hồ đồ rồi.
Quản Phương Nghi nhìn thấy hắn không có gì là kinh ngạc, không khỏi nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ suy đoán của ta là sai?”
Ngưu Hữu Đạo bước đến bên cạnh bà ta: “Xem ra, có được ngươi còn tốt hơn so với tưởng tượng của ta.”
Quản Phương Nghi trừng mắt.
Cơ thể Ngưu Hữu Đạo hơi nghiêng về phía trước: “Ta muốn biết tình huống cụ thể của Chương Hành Thụy, càng chi tiết càng tốt.”
Ngoài viện, Lệnh Hồ Thu dẫn Hồng Tụ đến, nhưng bị người ta ngăn ngoài cửa.
Lệnh Hồ Thu hỏi thủ vệ canh cửa: “Ngươi có ý gì? Là Hồng Nương không muốn gặp ta hay là Ngưu Hữu Đạo không muốn gặp ta?”
Thủ vệ gác cổng đáp: “Đông gia và tiên sinh vẫn còn ở trong phòng, mọi người không nên quấy rầy. Xin Lệ Hồ tiên sinh hiểu cho.”
Lệnh Hồ Thu ngẩng đầu nhìn mặt trời đã dần lên cao, im lặng không nói, rồi lại nhìn vào nội viện. Ông ta rất muốn hỏi đôi cẩu nam nữ kia giày vò nhau như thế nào tối hôm qua, tại sao đến giờ vẫn chưa rời giường?
“Hoang đường!” Lệnh Hồ Thu quay người lẩm bẩm một câu, sau đó khoanh tay đứng chờ ngoài cổng.
Ông ta không biết đôi cẩu nam nữ đó làm cái gì bây giờ, cũng không thể quấy rầy.
Đợi một lúc lâu, đằng sau vang lên giọng nói của Ngưu Hữu Đạo: “Nhị ca, huynh đứng ngoài cửa làm gì vậy?”
Lệnh Hồ Thu và Hồng Tụ quay lại, chỉ thấy Ngưu Hữu Đạo và Quản Phương Nghi cùng nhau bước tới, lại còn khoác tay rất thân mật.
Người sáng suốt nhìn qua liền biết, quan hệ giữa hai người sau khi trải qua một đêm đã trở nên không bình thường. Cặp đôi chênh lệch nhau như thế lại ôm nhau trước mặt mọi người, đúng là đồi phong bại tục.
“Tất nhiên là chờ các người rồi.” Lệnh Hồ Thu mỉm cười, tiếp tục trêu tức: “Ta đang định hỏi tối hôm qua hai người vẫn tốt đấy chứ?”
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười không nói.
“Hừ!” Quản Phương Nghi hừ Lệnh Hồ Thu một tiếng, sau đó quay sang nhìn Ngưu Hữu Đạo một cách tình tứ.
Hình ảnh đó khiến chủ tớ đang chờ ngoài cửa có cảm giác nổi da gà.
Quản Phương Nghi nói với người đàn ông bên cạnh: “Lão Lục, từ hôm nay trở đi, ngươi hãy phái thêm người bảo vệ bên cạnh Ngưu huynh đệ. Toàn bộ thức ăn của tiên sinh phải kiểm tra cẩn thận, không được cho bất cứ kẻ nào có cơ hội động chân động tay.”
Lệnh Hồ Thu và Hồng Tụ vô thức nhìn nhau.
“Vâng!” Người đàn ông kia lên tiếng.
Lệnh Hồ Thu thử thăm dò một câu: “Hồng Nương, ngươi nói nghiêm trọng như vậy là có ý gì?”
Ngưu Hữu Đạo sờ mũi: “Hồng Nương, ngươi muốn giám sát ta sao?”
“Giám sát cái gì mà giám sát. Mặc kệ các ngươi tin hay không, ta vẫn nói, Kim Vương là tiểu nhân có thù tất báo. Ông ta không bao giờ buông tha ngươi một cách dễ dàng.” Quản Phương Nghi nhìn Ngưu Hữu Đạo, ánh mắt đưa tình: “Ta không muốn nhìn thấy ngươi xảy ra chuyện. Ngươi đã đồng ý cưới ta rồi mà.”
Lệnh Hồ Thu và Hồng Tụ đều chấn động.
Ngưu Hữu Đạo cũng trợn tròn mắt nhìn thẳng vào người phụ nữ này, rất muốn hỏi bà ta ông đây nói cưới bà ta từ lúc nào? Thương lượng xong cũng không nói như vậy.
Nhưng bây giờ, hắn lại không dễ dàng phủ nhận.
“Ta đang định đi dạo Phù Phương Viên với hắn, tránh việc ngay cả nhà cũng không quen. Các người có muốn đi cùng không?” Quản Phương Nghi vui vẻ hỏi Lệnh Hồ Thu.
Lệnh Hồ Thu cười khan: “Các ngươi muốn đi dạo, chúng ta đương nhiên không quấy rầy nhã hứng của các ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo lảo đảo, bị một cánh tay túm đi.
Hắn bị Quản Phương Nghi túm đi ngay trước mặt mọi người.
Giống như Ngưu Hữu Đạo có đồng ý hay không cũng không quan trọng.
Kéo đi không bao xa, Quản Phương Nghi lại khoác tay hắn, tình chàng ý thiếp.
Lệnh Hồ Thu và Hồng Tụ đứng đằng xa ngây ra mà nhìn, quá muộn để có thể làm gì. Cả hai thật sự chưa tỉnh hồn sau cảnh tượng trước mặt.
Dạo bước trên con đường nhỏ, Quản Phương Nghi nhận ra Ngưu Hữu Đạo có ý định rút tay ra, vội ôm chặt: “Sao vậy? Ngươi ghét ta lắm à?”
Ngưu Hữu Đạo nghiến răng, thấp giọng nói: “Ta nói muốn cưới ngươi từ lúc nào? Mấy lời này có thể nói lung tung sao?”
Quản Phương Nghi cười tủm tỉm: “Ngươi có thể giải thích mà, ta đâu có bịt miệng của ngươi. Ai bảo ngươi không giải thích, bây giờ còn trách ta?”
Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: “Ta giải thích như thế nào?”
Hai người còn chưa thảo luận xong chuyện này, lấy cách gì mà giải thích. Một người nói có, một người nói không, trăm chỗ sơ hở, ngươi tưởng người khác là đồ đần sao?
Quản Phương Nghi nói: “Biết không tiện giải thích thì tốt. Đã diễn kịch thì phải diễn cho giống. Ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi mà thôi. Lần này, Nhị ca của ngươi tuyệt đối tin tưởng chúng ta có quan hệ với nhau. Ta còn tăng cường bảo vệ ngươi, ông ta sẽ không hoài nghi. Ta chịu khổ như vậy còn không vì ngươi sao, tại sao ngươi làm ra vẻ không biết ơn như thế?”
“Ngươi làm như vậy mà nói là tốt cho ta? Sau này, ta có nhảy vào sông cũng rửa không sạch.”
“Ngươi rửa sạch làm gì? Ngươi qua đêm trong phòng ta, không phải ngươi đã không quan tâm đến thanh danh rồi sao?”
“Ngươi muốn làm gì? Ta cảnh cáo ngươi, đừng có mà làm loạn!”
“Ta làm loạn? Ta trêu chọc ngươi? Ngươi và ta không thù không oán, ngươi cắn ta không nhả, nhất định phải lôi ta xuống nước. Được, vậy chúng ta cùng nhau xuống nước! Bây giờ ngươi chê ta bẩn, hay là sợ ta xuống làm bẩn nước?”
“Ngươi đừng nói sang chuyện khác, bàn chuyện chính đi!”
“Được, vậy thì bàn chuyện chính! Ta dựa vào cái gì mà phải xông pha khói lửa với ngươi? Ngươi rõ ràng đang lợi dụng ta. Nếu ngươi lợi dụng xong, ngươi qua cầu rút ván, ta phải làm sao bây giờ? Ngươi chỉ cần nói vài câu ngon ngọt, mà ta thì đã nghe quá nhiều lời ngon ngọt của đàn ông, chẳng dùng được cái rắm gì, ngươi lấy gì mà bảo vệ ta? Việc không thành, chẳng lẽ ta phải chịu xui xẻo với ngươi? Việc thành, ta rời bỏ Tề kinh, ngươi lại trở mặt bỏ đi, ngươi bảo ta nên làm gì? Vài câu ngon ngọt dỗ dành thì có thể bù đắp lại cho ta à?”
“Ngươi muốn bảo vệ như thế nào thì ngươi cứ nói, ta cũng không phải là người không nói lý. Chúng ta có thể thương lượng mà.” Ngưu Hữu Đạo lại muốn rút tay ra khỏi tay bà ta.
“Đừng nhúc nhích!” Quản Phương Nghi dùng sức kéo một phát, kẹp chết không thả. Tu vi của bà ta cao hơn Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo có dùng sức đến cỡ nào cũng không rút tay ra ngoài được: “Bảo vệ ta thì thôi đi, ta chỉ muốn một điều! Ngươi muốn ta xông pha khói lửa với ngươi, không thành vấn đề, nhưng dựa vào cái gì mà nước bẩn thì dội lên mình ta, còn ngươi thì đứng trên bờ giữ mình trong sạch? Muốn bẩn thì cùng nhau bẩn, để người trong thiên hạ đều biết, là ngươi đồng ý cưới ta, ta mới đi theo ngươi. Nếu sau này ngươi dám qua cầu rút ván, ngay cả phụ nữ như ta mà cũng dám dùng thủ đoạn để lừa gạt, ta sẽ cho người trong thiên hạ nhìn thấy bộ mặt thật của ngươi. Đương nhiên, ngươi yên tâm đi, ta cũng không cho rằng ngươi sẽ cưới ta. Mấy chuyện này không thể miễn cưỡng, đúng không?”