Đạo Quân

Chương 479: Trời Đã Tối




Vẻ chói lọi, làn da vô cùng mịn màng trong ấn lượng đã có vẻ lỏng lẻo, có nếp nhăn.

Vẻ yểu điệu thướt tha trong ấn tượng dường như đã đẫy đà hơn nhiều.

Y nhớ, dáng vẻ của nàng thanh cao mà lãnh diễm, dù tiếng xấu đồn xa như thế nào cũng không để lộ nửa ngực như bây giờ, là dáng vẻ cao cao không thể với tới, làm sao có thể liếc mắt đưa tình, nói nói cười cười với người như hiện tại.

Cho dù phong tình vạn chủng, nhưng luận vẻ đẹp đã kém xa phi tử trong cung của y.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng Quản Phương Nghi khác xa trong ấn tượng của y, biến hóa lớn đến mức khiến y có phần đột ngột, không kịp chuẩn bị.

Bộ Tầm lặng lẽ nhìn phản ứng của y.

Ngón tay vén rèm cửa sổ từ từ thả xuống. Hạo Vân Đồ chậm rãi nhắm mắt lại, than thở:

"Không nên tới gặp, gặp rồi không bằng hoài niệm. Tâm hoa đi rồi! Không cần hỏi thăm Ngưu Hữu Đạo nữa, quả nhân không đành lòng nghe, mặc nàng đi thôi!"

Một câu "Mặc nàng đi thôi" có vẻ vô cùng cảm khái.

Xe ngựa bắt đầu chạy, từ từ rời đi.

Quản Phương Nghi đã sớm chú ý tới chiếc xe ngựa kia, cũng cảm thấy nó có điểm lạ. Nàng ta nhận ra người trong xe ngựa dường như đang nhìn mình, đang âm thầm ngờ vực.

Khi xe ngựa đi qua cửa Phù Phương viên, rèm xe lại được đẩy ra một chút.

Quản Phương Nghi và người trong xe ngựa đối mắt nhìn nhau trong thoáng chốc. Đây là lần đầu tiên hai người đối mắt nhau trong đời này.

Người trong xe ngựa ẩn sau đấu bồng, chỉ lộ sau rèm che, không thể nhìn thấy mặt, nhưng có thể cảm giác được tâm tình rất phức tạp trong ánh mắt của đối phương.

Là người quen sao? Quản Phương Nghi hoài nghi, nhưng cảm giác rất xa lạ, không chút ấn tượng. Nàng ta nghi ngờ, nhìn theo chiếc xe ngựa trông có vẻ bình thường kia dần đi xa…

Phía sau quán đậu phụ mở cánh cổng thông đến sân vườn của một căn nhà rộng lớn. Trong vườn cây rậm rạp, một đám trẻ nhỏ ngồi trên ghế băng, trước mặt mỗi đứa đặt một cái bàn, phía trước có một chiếc bảng đen, mỗi đứa cầm một chiếc bút lông ngỗng chép chữ trên bảng đen.

Hô Diên Uy nghênh ngang đi vào.

Nơi này không phải ai cũng vào được, nhưng Hô Diên Uy là ngoại lệ. Gã có thể ra vào bất cứ lúc nào, không ai ngăn cản.

Tìm tới nơi này,nhìn thấy Viên Cương bồi hồi ngồi trong đám đông, gã đang muốn lên tiếng bắt chuyện từ xa lại bị Ngưu Lâm Lan ngăn lại, ra hiệu im lặng.

Hô Diên Uy gật đầu, lòng khó hiểu, chậm rãi đi vào vườn cây, nhìn những gì lũ trẻ đang ghi chép. Gã cảm thấy hứng thú với bút lông ngỗng trên tay chúng, chấm mực một cái là có thể viết ra những dòng chữ nhỏ bé.

Gã hiếu kỳ đi tới trước bảng đen, cầm bút lông ngỗng, chấm chút mực nước, thử một chút, nhất thời cảm thấy vui vẻ. Gã phát hiện bút lông ngỗng này quả là đồ tốt. Phần ống rỗng của lông ngỗng sẽ hút mực, khi viết, mực sẽ từ từ chảy ra từ ống với lượng rất thích hợp.

Không nói hai lời, gã tóm lấy số bút lông ngỗng đã được gia công, kèm theo một bao giấy, muốn nhét vào trong tay áo mình.

Gáy căng lên, Viên Cương kéo cổ áo gã, lôi gã sang bên hỏi:

"Ngươi lén lén lút lút làm gì?"

Hô Diên Uy nâng mấy thứ vừa thuận tay tóm lấy, khà khà nói:

"Một cái lông ngỗng thôi, ngươi sẽ không hẹp hòi thế chứ?"

Một cái lông ngỗng quả thực không nhiều, Viên Cương buông gã ra.

Hô Diên Uy lập tức nhét đồ vào tay áo, hiếu kỳ hỏi:

"Làm sao không cho bọn trẻ dùng bút lông, cũng chẳng tốn mấy đồng. Ngươi không nỡ thì để ta trả tiền, không cần học theo đám học trò nghèo làm chi, truyền ra ngoài để người ta biết đến bút sách mà ta cũng không cho người dưới dùng được, lại phải đi thu gom đống lông ngỗng dùng tạm, thế thì sẽ thành chuyện cười. Ta đâu phải người đến nỗi đó."

Viên Cương:

"Đều xuất thân từ người cùng khổ, chưa từng đọc sách, nội tình quá kém; dùng bút lông lại cần bản lĩnh, cần luyện tập lâu năm, không bằng dùng thứ này học tập càng đơn giản, vừa nhanh vừa tiện. Còn về bút lông, sau này bọn nó có điều kiện mà muốn học thì tự học đi."

Nói cũng đúng, chợt Hô Duyên Uy nghĩ ra điều gì, hồ nghi nói:

"Dường như ta chưa từng nghe cửa hàng nhà ai còn có trách nhiệm dạy hỏa kế đọc sách viết chữ. Ngươi đang làm gì?"

Viên Cương:

"Một quân đội không có văn hóa là quân đội ngu muội, vô tri. Quân đội đầu óc đơn giản chỉ có thể sính cái dũng của thất phu!"

"Dừng dừng!"

Hô Diên Uy duỗi tay ra hiệu ngừng, trịnh trọng nhắc nhở:

"An huynh, huynh chớ làm loạn. Ta cho huynh biết, đây là hỏa kế của cửa hàng chúng ta. Huynh nói mấy lời này trước mặt ta còn được, nếu ra ngoài tuyệt đối đừng nói lung tung, sẽ gây phiền toái cho bản thân. Tội nuôi quân đội tư không phải trò đùa đâu!"

Viên Cương đổi đề tài:

"Được, ta nghe ngươi. Nghe chưởng quỹ Cao nói, ngươi bị người nhà cấm túc?"

"Ai!"

Nói đến chuyện này lại làm Hô Diên Uy lắc đầu liên tục.

"Gần đây kinh thành có một tên trâu bò mới đến. Ta vừa tiếp xúc với y một thoáng, kết quả là bị nhà cấm túc, là vậy đó."

Viên Cương thuận miệng hỏi:

"Người nào?"

Hô Diên Uy khà khà đáp:

"Là một pháp sư, từ nước Yến đến. Vị này to gan vô cùng, từng giết sứ thần nước Yến ở nước Triệu. Nghe nói, lần này trên đường tới đây, hắn còn giết cao thủ hạng nhất trên Đan bảng. Hài, ta nói với huynh chuyện này làm gì, huynh biết Đan bảng là cái gì không? Nói cho huynh, huynh cũng không hiểu."

Lông mày Viên Cương giật giật, bình tĩnh nói:

"Từng nghe nói, bẳng xếp hạng tu sĩ cấp Kim Đan. Người giết sứ thần nước Yến ở nước Triệu tên là Ngưu Hữu Đạo."

"A!" Hô Diên Uy kinh ngạc: "Huynh biết người này?"

Viên Cương:

"Ta đã từng nghe nói việc Ngưu Hữu Đạo giết sứ thần nước Yến khi còn trong quân đội biên giới, giết ở châu Kim của nước Triệu?"

"Ồ!" Hô Diên Uy nghĩ lại thấy cũng đúng. Chuyện này vào thời điểm đó rất huyên náo, biết cũng không lạ.

Viên Cương lại hỏi:

"Một tu sĩ nước Yến sao có thể khiến ngươi bị cấm túc?"

"Chuyện này, khỏi nói đi. Tên kia vừa tới Tề kinh thì đã có người kiếm chuyện với hắn. Nghe nói hắn giết cao thủ trên Đan bảng, một đống người muốn khiêu chiến với hắn…"

Hô Diên Uy nói liên miên không ngừng, kể hết chuyện đã xảy ra. Ước chiến Phi Bộc đài, hẹn Ngưu Hữu Đạo đi chơi Bạch Vân gian, kết quả bị người nhà cấm túc.

Sau đó là văn điệp xuất cảnh của mười vạn chiến mã.

Ngưu Hữu Đạo nguy cơ tứ phía, bán đấu giá ở hồ Thiên Kính. Trong lúc bán đấu giá, hắn đánh trọng thương đệ tử Thiên Hỏa giáo khiêu khích hắn, là Côn Lâm Thụ.

Bình thường gã chẳng quan tâm mấy chuyện này, cũng không ai cố đề cập với gã chuyện này. Vì quen Ngưu Hữu Đạo nên bị cấm túc, gã nhàn nhã ở nhà không có việc gì làm, vừa có người hiếu kỳ hỏi thăm Ngưu Hữu Đạo, cũng muốn biết vì sao mình lại bị cấm túc, cho nên mới hỏi thăm biết được những tình huống này.

Không chú ý thì thôi, càng quan tâm gã lại càng cảm thấy hứng thú. Bên cạnh Ngưu Hữu Đạo này luôn xảy ra việc, chơi thật vui, thật náo nhiệt!

Viên Cương không nghe lọt tai nữa, cảm xúc chập trùng. Hiện tại hắn ta không còn tiếp xúc với tin tức về giới tu hành. Đến hôm nay hắn ta mới biết Ngưu Hữu Đạo đến kinh đô Tề đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, gặp phải nhiều nguy hiểm như vậy.

Giờ hắn ta có phần hiểu tại sao lúc trước đạo gia lại bảo hắn ta chuẩn bị tốt để hỏa thiêu thành.

"Ngày hôm nay có thể ra được là vì bệ hạ tạo áp lực. Sóng gió quanh Ngưu Hữu Đạo đã qua. Huynh không biết chứ, trước khi ra ngoài hôm nay, ta nghe nói Ngưu Hữu Đạo kia lại gây ra chuyện náo động. Hắn thu phục vị Hồng nương ở Phù Phương viên kia. Hồng nương chính miệng thừa nhận đã bán mình làm nô cho hắn!"

Viên Cương hỏi:

"Hồng nương ở Phù Phương viên là ai?"

Hô Diên Uy ha ha nói:

"Cũng là một tu sĩ, nghe nói là cái tên do các lái buôn tới Tề kinh gọi. Các tu sĩ lui tới Tề kinh đều thích buôn bán với nàng ta. Khi còn trẻ, nàng ta có tiếng đẹp truyền xa. Đương nhiên, khi nàng ta còn trẻ, ta chưa từng gặp. Có điều ta đã từng gặp dáng vẻ bây giờ, quả thực lẳng lơ, ngực to mông vểnh, bước ra một bước là vòng eo vặn một cái. Nghe nói nàng đó đã gần sáu mươi tuổi, nhưng nhìn chỉ mới ba, bốn mươi. Nàng ta hiện giờ còn qua lại với một ít thanh niên mặt trắng. Nếu không phải nghĩ đến tuổi nàng ta đã khá nhiều, lại thêm cha ta luôn cấm ta trêu chọc người tu hành, ta quả thực muốn nếm thử mùi vị ra sao. Chỉ bằng dáng vẻ anh tuấn, tiêu sái này của ta, chẳng lẽ không mạnh hơn lũ mặt trắng đó hay sao?"