Đối phương sợ lời đe dọa của Ngưu Hữu Đạo, trong vòng chưa đầy một canh giờ đã trở về. Điều này khiến cho ông ta hiểu ra, phán đoán của Ngưu Hữu Đạo không sai. Người phụ nữ này quả nhiên đã biết được nội dung cuộc nói chuyện giữa ông ta và Ngụy Trừ.
Quản Phương Nghi đã sớm chú ý đến Ngưu Hữu Đạo, lúc này mới quay sang nhìn hắn: “Vị huynh đệ này chính là Ngưu Hữu Đạo?”
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười đáp: “Đúng vậy.”
Quản Phương Nghi lập tức cười khanh khách: “Ngưu huynh đệ giết Yến sử, giết Trác Siêu, đánh bại Côn Lâm, ta đã nghe danh từ lâu. Hôm nay được gặp mặt, quả nhiên là một người đàn ông khí vũ hiên ngang.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Mấy thứ đó toàn là giả, chẳng phải bị ngươi bắt chờ cả nửa ngày sao.”
Quản Phương Nghi làm ra vẻ xấu hổ: “Ái chà, thật không may, hôm nay ta gặp được hai tiểu bạch kiểm, lại biết hầu hạ người khác. Ta bị quấn không thoát thân được, khiến Ngưu huynh đệ chê cười rồi.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Nam nữ ho,an ái, ngươi tình ta nguyện, cũng không phải là chuyện thương thiên hại lý, là việc không thể lộ ra ngoài, cho nên chưa thể nói đến là bị chê cười hay không.”
“Haha...” Quản Phương Nghi bật cười, cười đến run rẩy cả người. Bà ta đột nhiên chạm phải ánh mắt của Hồng Tụ, phát hiện Hồng Tụ đang nhìn bộ ng.ực của bà ta bằng ánh mắt rất khinh thường, tiếng cười ngưng lại, kéo áo che ngực: “Quần áo không được chỉnh tề đã đến gặp khách, thật sự là thất lễ. Nếu các ngươi không vội, có thể cho ta thời gian để chỉnh trang lại hay không.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Chờ lâu như vậy rồi, cũng chẳng quan tâm chờ thêm một lát nữa. Ta không vội, xin cứ tự nhiên.”
Quản Phương Nghi mỉm cười quay người bước đi, ai ngờ Ngưu Hữu Đạo ở đằng sau bồi thêm một câu: “Dù sao thì ngươi chạy cũng không thoát.”
Thân hình Quản Phương Nghi hơi cứng lại, sắc mặt thay đổi, nói: “Còn không dâng trà cho quý khách?” Sau đó, bà ta cất bước xuống bậc thang.
Rất nhanh có người đưa nước trà vào trong đình.
Ngưu Hữu Đạo nói với người đưa trà: “Phiền ngươi mang cho ta một bộ bút mực giấy nghiên.”
“Vâng.” Người kia lên tiếng, sau đó cầm khay trà nhanh chóng rời đi.
Chờ thêm một lát nữa, giấy mực bút nghiên đã được đưa đến. Ngưu Hữu Đạo ngồi xuống.
Hắn tự tay rót nước mài mực, sau đó trải rộng tờ giấy, cầm bút nhúng vào trong mực rồi viết xuống, chữ viết rất đẹp và ngay ngắn.
Lệnh Hồ Thu và Hồng Tụ bước đến bên cạnh, muốn xem hắn viết cái gì, cũng không biết đêm hôm khuya khoắt như vầy còn viết cái gì được nữa.
Đợi đến khi đọc nội dung trên tờ giấy, Lệnh Hồ Thu và Hồng Tụ nhìn nhau, hoàn toàn không thể tin nổi.
Đợi đến khi Ngưu Hữu Đạo viết xong chữ cuối cùng, Quản Phương Nghi cũng đã quay lại.
Khi bước vào trong đình, quần áo của Quản Phương Nghi đã chỉnh tề hơn, cười hỏi: “Ngưu huynh đệ, đêm hôm khuya khoắt, ngươi viết cái gì vậy?”
Lệnh Hồ Thu và Hồng Tụ đều nhìn bà ta, biểu hiện cổ quái, khiến Quản Phương Nghi có chút nghi ngờ, không biết mình đã chỉnh trang có tốt hay chưa.
“Không có gì, chỉ đem tương lai đến cho ngươi mà thôi.” Ngưu Hữu Đạo đưa tay ra hiệu bà ta ngồi xuống, sau đó cầm tờ giấy lên thổi thổi rồi đưa cho bà ta: “Ngươi xem qua đi, nếu không có ý kiến gì thì ký tên.”
Ký cái gì? Quản Phương Nghi hiếu kỳ cầm lấy tờ giấy cẩn thận đọc qua. Càng đọc, sắc mặt bà ta lại càng khó coi.
Lệnh Hồ Thu và Hồng Tụ vẫn luôn chú ý đến phản ứng của bà ta.
Hai người đã xem nội dung viết trên giấy, tất nhiên biết nó là cái gì. Nếu không phải đã đọc qua, hai người thật không cách nào tưởng tượng nổi.
Nói trắng ra chính là văn tự bán mình, ý đại khái Quản Phương Nghi tự nguyện đi theo Ngưu Hữu Đạo, tự nguyện làm người hầu. Nếu có hai lòng sẽ phải gặp báo ứng...
Ngực Quản Phương Nghi phập phồng vì giận. Vừa mới gặp mặt, còn chưa kịp hỏi đối phương tìm bà ta có việc gì, ai ngờ đã đọc phải thứ này.
Buông tờ văn tự bán mình xuống, Quản Phương Nghi nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo, trầm giọng hỏi: “Ngưu huynh đệ, ngươi đang nói đùa à?”
“Ta không đùa với ngươi. Thế ngươi bảo ta đến tìm ngươi là vì chuyện gì?” Ngưu Hữu Đạo lắc đầu, đưa bút cho bà ta: “Ký tên, kèm theo huyết ấn.”
Quản Phương Nghi tức giận nói: “Đây chính là tương lai mà ngươi muốn đưa cho ta?”
Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: “Đó không phải tương lai thì là cái gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có thể lăn lộn ở kinh thành nước Tề với bộ dạng này cả đời sao?”
Mặt Quản Phương Nghi lạnh lại, nói: “Ta chỉ làm công việc bắc cầu dắt mối cho khách, giúp khách buôn bán, chứ không bán tự do của mình.”
Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Chắc ngươi cho rằng ta đến là để thương lượng với ngươi? Ta cần thương lượng với ngươi sao?”
Quản Phương Nghi đứng phắt dậy, nghiến răng nói: “Ngưu Hữu Đạo, ngươi đừng có khinh người quá đáng.”
Hai ngón tay Ngưu Hữu Đạo vẫn kẹp cây bút, đưa đến trước mặt bà ta: “Không ký, người của Phù Phương Viên sẽ không thấy mặt trời ngày mai. Ký, bọn họ sẽ bình yên vô sự, cũng chỉ một mình ngươi chịu ủy khuất, mất đi tự do mà thôi. Người theo ngươi lăn lộn ở kinh thành này chắc hẳn đều là người mà ngươi tin tưởng, ngươi tội gì liên lụy đến họ?”
“Coi như ta không làm gì ngươi, người của Kim vương phủ cũng chẳng phải kẻ điếc hay mù lòa. Chuyện mà ta biết, bọn họ cũng biết. Nói không chừng ngày mai sẽ ra tay với ngươi. Ở kinh thành này, có người nào sẽ vì ngươi mà đối nghịch với Kim vương phủ? Nhưng ta thì khác. Ta có khả năng bảo đảm cho ngươi, trong lòng ngươi chắc chắn biết điều này. Chỉ cần ngươi trở thành người của ta, Kim vương phủ sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ với ngươi. Ít ra ở cái kinh thành này, không ai dám tùy tiện đụng đến người của ta.”
“Cho nên, cũng không phải là ta khinh người quá đáng, mà là ta có lòng tốt muốn giúp ngươi. Người có lòng tốt như ta ở kinh thành nước Tề này không có nhiều đâu. Ngươi không còn lựa chọn nào khác, có cần suy nghĩ nhiều như vậy không?” Ngưu Hữu Đạo nắm lấy cổ tay bà ta, nhét mạnh cây bút vào trong tay của bà: “Ngươi yên tâm đi, ta chưa từng bạc đãi người một nhà. Ký đi!”
Lời nói và cử chỉ, nhất là vẻ mặt vui vẻ, như thì thầm thuyết phục người khác của hắn, khiến cho Lệnh Hồ Thu ở một bên cảm thấy lạnh người. Lão đệ rẻ tiền trong mắt ông ta đột nhiên trở thành ác ma, nhai người không nhả xương.
Còn trong mắt Hồng Tụ, Ngưu Hữu Đạo giống như một ác ma đang đẩy một thiếu nữ đáng thương từng bước rơi vào trong vực sâu.
Đến bây giờ, Hồng Tụ còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, không biết tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy, đây chỉ là lần gặp mặt đầu tiên của hai người mà thôi.
Bàn tay cầm bút của Quản Phương Nghi trở nên run rẩy, ánh mắt nhìn tờ giấy trên bàn tràn ngập bi phẫn, dần dần trở nên trong suốt.
Ở kinh thành nhiều năm như vậy, bà ta lúc nào cũng cẩn thận, có nhiều thứ không dám liều, vẫn luôn né tránh, không để cuốn vào bên trong. Bà ta biết rõ, một khi bị cuốn vào, rất có thể sẽ là vạn kiếp bất phục. Bà ta dùng sắc đẹp của mình mua vui cho người khác nhiều năm, nhìn thì phong quang lắm, nhưng thật ra nó chỉ là hư vô, không chơi nổi.
Kết quả, bà ta vẫn bị cuốn vào.
Đi ven bờ sông nào có chuyện không ướt chân? Bà ta hiểu đạo lý này, chỉ là không nghĩ đến có một ngày bà ta lại rơi vào tình huống đó. Đúng là khó có thể tiếp nhận.
Ngưu Hữu Đạo ở bên cạnh thúc giục: “Ngươi mau ký đi, tránh đêm dài lắm mộng.”
Quản Phương Nghi nhìn Ngưu Hữu Đạo, lặng lẽ rơi lệ: “Ngưu Hữu Đạo, ngươi và ta chưa từng gặp mặt, ngày xưa không oán, ngày nay không thù, vì sao ngươi lại bức bách ta như vậy?”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Ta đã nói rồi, ta chỉ muốn tốt cho ngươi mà thôi. Ngươi không ký ta cũng không ép. Bây giờ ta có thể đi. Nhưng một khi ta rời khỏi Phù Phương Viên này, người đến sẽ là một nhóm khác. Ngươi có bị gì hay không, không liên quan đến ta. Cơ hội chỉ có một lần, ngươi hãy xem rồi xử lý.”
Nhưng Quản Phương Nghi vẫn khó mà đưa ra lựa chọn, nước mắt rơi xuống càng nhiều.
“Xem ra ta đã ép buộc ngươi rồi. Thôi được rồi, Nhị ca, chúng ta đi thôi.” Ngưu Hữu Đạo phất tay nói một câu, sau đó xoay người rời đi.