Nụ cười trên mặt phi tử xinh đẹp cứng lại, có điều vẫn ngoan ngoãn vâng dạ, sau đó mau chóng thu dọn bát chén, cất về trong hộp thức ăn, xin lùi ra ngoài.
Lúc này, Bộ Tầm mới đi tới, móc trong tay áo ra một phần mật báo, trình lên:
"Hội đấu giá đã kết thúc, không ngoài dự liệu của bệ hạ, Côn Lâm Thụ quả nhiên khiêu khích Ngưu Hữu Đạo."
Hạo Vân Đồ "à" một tiếng, cười hỏi:
"Kết quả làm sao?"
Bộ Tầm đáp:
"Côn Lâm Thụ bị Ngưu Hữu Đạo đánh trọng thương."
Hạo Vân Đồ kinh ngạc:
"Côn Lâm Thụ không phải là đối thủ của Ngưu Hữu Đạo?"
Bộ Tầm lắc đầu:
"Quả thực không phải là đối thủ của Ngưu Hữu Đạo, chỉ vừa đối mặt đã bị đánh trọng thương. Y đối chiến với Ngưu Hữu Đạo hầu như không có lực chống đỡ. Nếu chẳng phải có người của ba phái đứng ra ngăn cản Ngưu Hữu Đạo, cái mạng của Côn Lâm Thụ đã không còn. Trước khi tin tức truyền về, Côn Lâm Thụ còn đang phải cấp cứu, quả thực bị thương rất nặng."
Có việc không thể dùng đôi lời mà nói rõ được, Hạo Vân Đồ mau chóng mở mật báo, kiểm tra tường tận.
Chuyện xảy ra sau hội đấu giá, Côn Lâm Thụ khiêu khích ra sao, Ngưu Hữu Đạo nhường nhịn thế nào, sau đó hai người lại ra tay làm sao.
Cho đến tận khi Côn Lâm Thụ trọng thương được che chở, trong mật báo đều trần thuật rõ ràng.
Sau khi xem xong, khép mật báo lại, Hạo Vân Đồ yên lặng suy tư một hồi lâu, cuối cùng mới từ từ nói:
"Dưới thanh danh vang dội không có kẻ vô dụng, quả nhân đúng là vẫn coi thường tên Ngưu Hữu Đạo này."
Lại mở mật báo, xem xét kỹ một lượt, y vuốt cằm nói:
"Không động thì thôi, tựa tiềm long ẩn trong ao, động thì như sấm sét, khí tràn bốn phương, coi quần hùng như không! Có lý có chứng, thận trọng từng bước, khi cần quyết đoán thì quyết đoán, tuyệt không dây dưa dài dòng, mà lại co được dãn được, thực là một hảo hán, quả nhiên một đại trượng phu!"
Trong mắt người như y, kẻ bị khuất nhục cũng không trở ngại việc đánh giá cuối cùng đối với kẻ đó của y. Dưới cái nhìn của y, cõi đời này làm gì có ai không bị sỉ nhục. Ngay cả bản thân y cũng không ngoại lệ. Theo y, kẻ mà gặp chuyện gì cũng cứng đối cứng mới là ngu xuẩn.
Cách xem người của y quả thực có góc độ riêng.
Bộ Tầm cười cười, hỏi:
"Kế tiếp, bệ hạ dự định làm gì với Ngưu Hữu Đạo này?"
Hạo Vân Đồ ném mật báo xuống, đứng dậy, đi ra phía sau bàn làm việc, đến trước một bản đồ lớn được treo trên tường, tới gần lãnh thổ nước yến. Ngón tay y lần tìm châu Nam, cuối cùng chỉ vào vị trí quận Thanh Sơn, hỏi:
"Bộ Tầm, khanh nói xem, vì sao hắn lại tới nước Tề chúng ta?"
Bộ Tầm tới cạnh y nói:
"Tu sĩ tới đây đại khái đều vì chiến mã trong lãnh thổ của bệ hạ, mà chỗ dựa lớn nhất của quận vương Dong Bình, Thương Triêu Tông, là Thiên Ngọc môn cũng cử người tới. Năm gần đây, Thương Triêu Tông kinh doanh hai quận ở đó rất sinh động, đoán rằng có chút tài lực. Thế nhưng cầu sinh trong kẽ hở, chỉ có tài lực còn chưa đủ, thiếu vũ lực chính là tảng mỡ dày trên thớt gỗ, cho nên phát triển vũ lực hẳn là chuyện lửa xém lông mày. Chắc hẳn Ngưu Hữu Đạo cũng vì chiến mã mới đến."
Hạo Vân Đồ phóng tầm mắt toàn bộ lãnh thổ nước Yến.
"Nếu Thương Kiến Bá vẫn còn, không biết Anh Dương Vũ Liệt vệ của ông ta lợi hại, hay Kiêu Kỵ quân của quả nhân lợi hại hơn?"
Bộ Tầm:
"Tất nhiên là bệ hạ càng hơn một bậc!"
Hạo Vân Đồ cười tà với ông ta, tự giễu nói:
"Nịnh hót hết mức, song phương chưa từng giao chiến, sao khanh biết quân đội của quả nhân lợi hại hơn?"
Bộ Tầm lắc đầu:
"Lão nô không nịnh hót, mà nói sự thực."
Hạo Vân Đồ "À" một tiếng, tỏ vẻ rất thích thú:
"Sự thực ở đâu? Nếu không nói ra được một, hai nguyên nhân, mà người trong mắt quả nhân không cho phép đều là lũ chỉ biết a dua nịnh hót, nhất định phải phạt ngươi thật nặng!"
Bộ Tầm trước tiên cúi người thật thấp, bái một cái, sau đó đứng thẳng dậy từ tốn nói:
"Lý do rất đơn giản, Hô Diên Vô Hận không phải Thương Kiến Bá, bệ hạ càng không phải Yến hoàng Thương Kiến Hùng. Thương Kiến Hùng không có lòng độ lượng, khoan dung, không tha cho Thương Kiến Bá, cản trở khắp nơi. Chủ soái bị quản chế, Anh Dương Vũ Liệt vệ làm sao còn chinh chiến? Lợi hại đến đâu cũng chỉ có thể cản địch trong biên giới quốc gia, không có khả năng xuất kích sang nước khác."
"Thương Kiến Bá chết rồi, Thương Kiến Hùng càng một tay làm tan rã cả đội quân Anh Dương Vũ Liệt vệ uy chấn thiên hạ. Thêm nữa, nước Yến nội ưu ngoại hoạn, mưa gió bấp bênh, cả quốc thổ bị địch quốc luân phiên tranh cướp. Nếu Thương Kiến Bá vẫn còn, Hàn Quốc Yên dám xâm phạm nước Yến?"
"Nhưng bệ hạ thì khác. Bệ hạ hùng tài đại lược. Từ khi bệ hạ kế vị đến nay, chăm lo việc nước, quốc lực nước Tề dần dần hưng thịnh. Những môn phái cản trở nước Tề cũng bị bệ hạ cân bằng, sai khiến. Trái lại, Thương Kiến Hùng có được năng lực này? Bằng không làm sao đến mức khiến cho nước Yến trở thành như ngày nay? Hai nước giao chiến, nói cho cùng là so quốc lực. Cho dù Anh Dương Vũ Liệt vệ có mạnh hơn Kiêu Kỵ quân thì đã sao? Quốc lực nước Yến không bằng nước Tề, nội bộ bộc phát loạn tượng, đối đầu với quân đội của bệ hạ chắc chắn thất bại không thể nghi ngờ. Đương nhiên, bệ hạ cao hơn một bậc!"
Hạo Vân Đồ chỉ ông ta, cười ha ha nói:
"Tên xảo quyệt nhà ngươi. Quả nhân bảo ngươi đánh giá hai nhánh quân, ngươi lại nhìn trái nhìn phải thành ra so quốc lực của hai nước."
Tuy nói như vậy, nhưng nụ cười trên mặt y xuất ra từ nội tâm.
Bộ Tầm hạ thấp người nói:
"Là lão nô ngu dốt."
Ánh mắt Hạo Vân Đồ rơi vào quận Thanh Sơn:
"Hổ phụ không sinh khuyển tử, không thể không thừa nhận, Thương Kiến Bá đúng là sinh được đứa con trai tốt, giờ xem ra đúng là ra dáng! Chỉ là, với tình hình nước Yến hiện nay e là không chịu được quá lâu. Chiếu theo tình huống này, nếu còn không thay đổi, sợ rằng không chống đỡ được quá mười năm!"
Ánh mắt Bộ Tầm cũng hướng về bản đồ:
"Một khi cơ hội đến, nước Hàn, nước Triệu, nước Tống tất nhiên sẽ cùng tấn công, phân cương cắt đất, dẫm vào vết xe đổ của nước Tần!"
Ánh mắt Hạo Vân Đồ nhìn xa hơn về phía khác, chăm chú nhìn vào quốc gia làm y nghiến răng nghiến lợi, giọng căm hận:
"Nước Tấn hung hăng, cực kỳ hiếu chiến, nhiều lần có lòng xâm phạm ta; hai nước Tề, Vệ hợp tác mới có thể kiềm chế được nước Tấn. Một khi nước Yến đại loạn, nước Tề ta lại không có lực tiến về phía Đông, lẽ nào trơ mắt nhìn các nước phương Đông lớn mạnh hay sao? Một khi lớn mạnh, nước Tề ta chắc chắn sẽ phải thụ địch hai mặt!"
Bộ Tầm không biết y nhắc đến chuyện này là có ý gì, bèn hỏi dò:
"Ý của bệ hạ là?"
Hạo Vân Đồ chắp tay trước bản đồ, suy tư:
"Ngưu Hữu Đạo, người này còn nhỏ tuổi đã có lòng dạ rộng rãi, lại có năng lực như thế, nếu có thể vượt tầng tầng quan ải, tương lai tất là một nhân vật lớn! Người như vậy, một khi kết cừu sâu hơn, lại trừ không xong mà để hắn chạy thoát, tất sẽ thành hậu hoạn. Phóng tầm mắt nhìn lâu dài, quả nhân muốn lấy lòng hắn. Không phải hắn muốn chiến mã sao? Quả nhân cho hắn!"
Bộ Tầm nhìn bản đồ một chút, chần chờ nói:
"Coi như hắn có thể mang chiến mã về, chỉ là Thương Triêu Tông khó có thể cứu vãn xu hướng suy tàn của nước Yến!"
Hạo Vân Đồ dừng bước trước bản đồ nước Yến, nhìn chằm chằm vào bản đồ, chậm rãi nói:
"Coi như nước Yến có sụp đổ, Thương Triêu Tông vẫn khác với các chư hầu khác của nước Yến."
"Chư hầu khác có thể quy thuận phe mạnh để đổi lấy vinh hoa phú quý. Còn Thương Triêu Tông, hắn ta nắm binh quyền của hoàng thất nước Yến, lại là con trai của Thương Kiến Bá, lại có lòng tiến thủ, có thể nói là một chút hy vọng cuối cùng của Thương thị. Nếu hắn ta thất bại, Thương thị sẽ gặp nguy hiểm diệt tộc. Các nước sẽ không có khả năng để cho Thương thị quật khởi trở lại. Nếu hắn ta mạnh mẽ, các nước còn có phần e ngại, sợ Thương Triêu Tông điên cuồng trả thù, nhất thời không dám trắng trợn tàn sát người của Thương thị."
"Vì lẽ đó, về tình về lý, Thương Triêu Tông cũng không thể trơ mắt nhìn nước Yến bị diệt như vậy. Nước Yến diệt vong, nếu có kẻ tử chiến đến cùng, tất nhiên chính là Thương Triêu Tông, chí ít sẽ không dễ dàng quy thuận đầu hàng!"