Đạo Quân

Chương 456: Thật Là Đại Trượng Phu (1)




"Các ngươi nói đi đâu rồi? Không vội đúng không?" Lệnh Hồ Thu giơ tay dừng hai người.

Ngưu Hữu Đạo lập tức kéo câu chuyện trở về:

"Lão đại, ta hỏi huynh, huynh tiêu trừ mầm họa trên văn điệp rồi, ta làm sao bây giờ?"

Phong Ân Thái:

"Đệ cũng quẳng đi rồi, còn mắc mớ gì đến đệ?"

Lệnh Hồ Thu nhìn hắn ta từ trên xuống một lượt:

"Lão đại, huynh thành thật nói cho ta biết, chuyện Thiên Ngọc môn mua chiến mã, có phải người khác đều từ chối cho nên mới đến lượt huynh bị phái đi?"

"Làm sao đệ biết?" Phong Ân Thái sửng sốt một chút.

Lần này đến lượt Ngưu Hữu Đạo không nhịn được vỗ trán, còn Lệnh Hồ Thu nghiêng mặt nhìn chung quanh cười "Ha ha".

Phong Ân Thái dường như cảm thấy, nói vậy là do sư môn làm không thỏa đáng, trầm ngâm nói:

"Thực ra cũng không thể nói là mọi người cùng chối từ, chỉ là đều biết việc này khó làm, nhất thời không có ai tỏ thái độ. Dù sao cũng phải có người đi làm việc, là do ta chủ động yêu cầu."

Ngưu Hữu Đạo híp mắt, nhỏ giọng nói:

"Bành Hựu chắc chắc đã khuyên huynh suy nghĩ một chút nữa."

Phong Ân Thái lần này thực sự là chấn kinh rồi:

"Chuyện này mà đệ cũng đoán được?"

Lệnh Hồ Thu muốn nói lại thôi, cuối cùng uyển chuyển nói:

"Kỳ thực, Bành chưởng môn muốn phái người khác đi, không muốn huynh nhận cái tội này, nhưng huynh đã chủ động tỏ thái độ, Bành chưởng môn không dễ cưỡng ép những người tỏ thái độ nên mới khuyên huynh. Ngươi không đi, người khác mới bị phái đi."

Phong Ân Thái than thở:

"Ta và chưởng môn đi ra từ cùng một thầy. Quan hệ giữa hai ta xem như tốt. Sư huynh muốn tốt cho ta, ta biết, chình vì vậy, đến lúc quan trọng, ta mới chịu đứng ra phân ưu cho sư môn!"

"Phân ưu? Ha ha, ta đoán Bành Hựu còn muốn đâm huynh hai đao cũng nên." Ngưu Hữu Đạo ngửa mặt lên trời thở dài.

Phong Ân Thái: "Ngươi nói quái gở vậy là có ý gì?"

Lệnh Hồ Thu vội vã giảng hòa:

"Lão đại, trừ người tham dự gian lận, không ai biết chuyện động tay động chân trên văn điệp. Ba tấm văn điệp trên tay huynh đã làm đứt đoạn mất manh mối, huynh đoán họ sẽ hoài nghi ai? Người đầu tiên họ hoài nghi sẽ là lão tam. Không nói Hoàng đế sẽ tính sổ với lão tam, chỉ bằng việc lão tam đánh tên Côn Lâm thụ kia thành như vậy, có lẽ sẽ vì hứa hẹn lúc trước mà không gây phiền phức cho lão tam, nhưng lại thêm việc này nữa, chẳng phải để cho Thiên Hỏa giáo dồn lão tam vào chỗ chết?"

"Chuyện này..."

Phong Âm Thái cau mày, chần chờ nói:

"Hiện giờ lão tam có thể đi. Đệ rời khỏi lãnh tổ nước Tề..."

Ngưu Hữu Đạo mắt trợn trắng nói:

"Lại còn đợi ta đi rồi tiến hành truy sát ta hay sao? Hay huynh đi thương lượng với họ giúp ta một chút?"

Lệnh Hồ Thu: "Lão đại, chuyện này cũng vì muốn tốt cho huynh thôi. Bên cạnh lão tam không có bao nhiêu người, huynh còn xuất hiện ở chỗ đấu giá. Một khi bị người ta hoài nghi lên đầu lão tam, có thể không hoài nghi cả người của Thiên Ngọc môn như huynh sao? Người ta đã khóa chặt mục tiêu, huynh trừ mùi thì có lợi gì? Trong cảnh nội nước Tề vẫn có thể truy sát Thiên Ngọc môn của huynh như thường!"

Ngưu Hữu Đạo: "Huynh cầm văn điệp kia thì có thể dẫn chiến mã ra khỏi biên giới sao? Mang ra khỏi biên giới rồi, nước Tề người ta mà dùng toàn bộ quốc lực để đối phó với huynh, huynh đi đường bộ cũng không thoát nổi. Người ta tùy tiện đánh tiếng với nước láng giềng, không nói gì khác, chỉ lấy chiến mã làm điều kiện, bất cứ lúc nào cũng có thể sai bảo các thế lực mà các huynh đi qua bài trừ các huynh."

Lệnh Hồ Thu lại bù một câu:

"Còn về đường biển, chúng ta không cần nói nhảm nữa. Lão đại, người ta nắm trong tay phương hướng của bảy tấm văn điệp khác. Còn lại ba tấm, nếu họ muốn nhằm vào, huynh cầm cũng chẳng phát huy được tác dụng, còn gây phiền toái cho mình, cần gì chứ?"

Hai người ta một câu, ngươi một câu khuyên bảo, khiến cho Phong Ân Thái loạn mất, rầu rĩ nói:

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

Ngưu Hữu Đạo than thở nói:

"Còn có thể làm sao? Nín vào, đừng hé răng. Nếu có người cướp thì nhanh nhẹn vứt cho người ta mau mau vào. Có thể trốn bao xa thì trốn bấy nhiêu xa. Nói chung, còn muốn sống tiếp ở nước Tề thì không được đối nghịch với triều đình nước Tề trong việc này. Về chuyện chiến mã, chúng ta nghĩ cách khác!"

Phong Ân Thái tiếc hận nói:

"Văn điệp xuất cảnh của ba vạn thớt chiến mã đó! Lại uổng phí mất mười nghìn đồng vàng!"

Lệnh Hồ Thu chắp tay nói:

"Lão đại, hiện giờ đừng quan tâm chuyện này nữa. Nói không chừng, người ta đã bắt đầu triển khai truy sát đệ tử Thiên Ngọc môn của huynh rồi. Huynh đúng là muốn để người ta giết sạch đây!"

Phong Ân Thái cả kinh:

"Việc này không nên chậm trễ, ta đi trước!"

Ném lại một câu, hắn ta vèo một tiếng bay đi mất.

"Ai!" Lệnh Hồ Thu ôm cánh tay lắc đầu, nhìn theo.

"Chúng ta cũng đi thôi!" Ngưu Hữu Đạo cũng nhảy lên, bay đi.

Hai người mau chóng đi đường, rời khỏi hồ Thiên Kính liền hạ xuống đất, tiếp tục chạy tới kinh thành.

Nhận ra hướng đi Lệnh Hồ Thu khó hiểu hỏi:

"Đệ muốn đi kinh thành sao? Gặp phải chuyện như vậy, chúng ta nên tránh né nhìn tình huống trước thì hơn."

Ngưu Hữu Đạo: "Ta uy hiếp Hạo Vân Đồ, đã sớm nghi ngờ Hạo Vân Đồ sẽ không bỏ qua cho ta. Tên Côn Lâm Thụ này tuy có phần ngông nghênh, nhưng xưa nay ta và y không có thù oán gì, lúc trước chưa chắc gì y đã để ta vào mắt. Chắc chắn y sẽ không vô duyên vô cớ quấn lấy ta không dứt, đặc biệt là lần này, cho nên tất phải có nguyên nhân!"

Lệnh Hồ Thu lộ vẻ suy tư, cân nhắc một chút, hỏi:

"Đệ nghi là Hạo Vân Đồ giở trò quỷ?"

Ngưu Hữu Đạo: "Không có chứng cứ."

Lệnh Hồ Thu kinh nghi nói:

"Việc này còn cần chứng cứ gì. Nếu đệ nghi gã ta muốn hại đệ, sao còn không né ra, còn chạy tới kinh thành làm gì?"

Ngưu Hữu Đạo: "Xác nhận một phen! Huống hồ, lúc này chạy đi chưa chắc đã an toàn bằng đi kinh thành!"

Lệnh Hồ Thu quay đầu nhìn ngó chung quanh, không thấy dấu hiệu bị người theo dõi, hỏi:

"Đi kinh thành an toàn hơn?"

Ngưu Hữu Đạo không hề trả lời. Hắn còn chưa hiểu rõ nguồn cơn sự việc, sẽ không tiết lộ ra với bất kỳ người nào khác.

Đạo lý rất đơn giản, nếu Hoàng đế muốn giết hắn, nào có thể dễ dàng thả hắn chạy thoát trước mắt bao người. Vậy hậu chiêu mà hắn để lại kinh thành có thể phát huy tác dụng. Vì vậy, hắn phải nhanh chóng chạy về kinh thành một chuyến.

Chỉ khi hắn quay về kinh thành mới có thể di dời, loại bỏ đi những lực lượng đang nhằm vào hắn, mới có thể hấp dẫn những sự chú ý tập trung vào hắn về phía kinh thành. Một khi xảy ra chuyện bất trắc, kinh thành sẽ lập tức đại loạn, mà ngoài thành vừa vặn không có lực lượng nào nhằm vào hắn. Lúc đó, hắn mới có cơ hội bỏ chạy xa khỏi kinh thành. Còn về việc sau này phải đối mặt với truy sát là việc của sau này, cần xem tình huống lại nghĩ biện pháp ứng đối.

Ở đây, thực lực không bằng người, thế lực càng không bằng người, nhiều tình huống lại không biết rõ, vừa mới đến đã từng bước kinh tâm.

Đối với hắn mà nói, hiện tại mỗi lần đưa ra lựa chọn là một lần đang mạo hiểm, giống như đang khiêu vũ trên mũi đao, không cho phép hắn kéo dài, do dự không quyết!

Đại nội hoàng cung, trong cung điện, trong ánh mắt theo dõi của Hạo Vân Đồ, một phi tử xinh đẹp múc một chén canh từ trong bát lớn ra, hai tay dâng lên, hiền dịu nói:

"Bệ hạ, đây là canh mà nô tì vừa nấu cho bệ hạ. Bệ hạ nếm thử xem mùi vị ra sao."

"Nàng có lòng rồi." Hạo Vân Đồ nhận chén canh nếm mấy ngụm, gật gật đầu bày tỏ mùi vị ngon.

Phi tử kia lập tức cười tươi như hoa, đứng một bên đàm luận về canh này, nói là dùng nguyên liệu gì, mất bao nhiêu thời gian nấu.

Tổng quản đại nội Bộ Tầm đi tới, thấy thế liền không tiếp tục tiến lên quấy rối mà chắp tay đứng sang bên. Hạo Vân Đồ quét mắt sang, ông ta hơi cúi người ra hiệu.

Uống cạn chén canh, Hạo Vân Đồ đưa chén ra. Phi tử xinh đẹp nhận lấy, cười nói:

"Bệ hạ thích thì uống nhiều thêm chút."

"Không cần, quả nhân còn có công vụ phải xử lý, lui ra đi." Hạo Vân Đồ vô cảm phất phất tay.