Đạo Quân

Chương 453: Thảm Bại (1)




Hai mắt Tần Dung hơi híp lại, tại sao lại có cảm giác tên này đang thận trọng từng bước, dười như đang cắt đứt đường sống của Côn Lâm Thụ, chuẩn bị đường lui cho bản thân, đay là đang muốn hạ độc thủ với Côn Lâm Thụ, hai là có mưu đồ khác?

Hồ Thiên Hàn vung tay lên: "Ngươi yên tâm, Huyền Binh Tông của ta sẽ không can dự vào mấy chuyện mổ xẻ của các ngươi, sẽ không ra mặt cho hắn ta, ngươi muốn đánh cứ đánh!"

Tần Dung liếc hắn ta một cái, từ từ nói: "Điều kiện tiên quyết là ngươi sẽ không ở nội cảnh nước Tề làm loạn!" Đã làm người bảo đảm, ở mức độ nào đó lại giúp Hồ Thiên Hàn bù đắp lỗ hỏng, nếu dám ở trong nội cảnh nước Tề làm loạn, Đại Khâu Môn vẫn sẽ ra tay.

Côn Lâm Thụ quay người ra khỏi đình, lại lần nữa đứng song song với Ngưu Hữu Đạo: "Bây giờ có thể đme thực lực thực sự của ngươi ra rồi chứ?"

Ngưu Hữu Đạo: "Ta ra tay không có chừng mực!" Từ từ quay đầu nhìn về phía Lệnh Hồ Thu và Phong Ân Thái: "Đại ca, nhị ca, sinh tử do mệnh, thành bại tại thiên, ta nếu như có chết trong tay đối phương, nhặt xác ta là được, không cần vì ta báo thù!"

Phong Ân Thái và Lệnh Hồ Thu nhìn nhau không nói gì, chúng ta vì ngươi báo thù? Nói đùa cái gì vậy? Chunngs ta có bản lĩnh đó hay sao?

Mí mắt Tần Dung lại giật mạnh một cái, càng ý thức được ẩn ý giết người trong lời nói của Ngưu Hữu Đạo, cảm giác Ngưu Hữu Đạo đã thăm dò mạch môn của Côn Lâm Thụ, lo lắng cho con đường của Ngưu Hữu Đạo.

Nhưng mà lo lắng cái gì thì xuất hiện cái đó, quả nhiên, Côn Lâm Thụ cũng hét lớn theo: "Đây là ân oán cá nhân giữa ta với Ngưu Hữu Đạo, không liên quan đến Thiên Hỏa Giáo, sinh tử do mệnh thành bại tại thiên!"

Thách đấu làm sao lại thành quyết đấu sinh tử? Hỏa Phượng Hoàng cũng đột nhiên giật mình nhận ra gì đó, đột nhiên hét: "Sư huynh..."

Côn Lâm Thụ chờ đợi đã lâu, sớm đã khao khát đánh một trận, đã không nghe lọt lời khuyên, hai tay run lên, ngọn lửa khắp người lần nữa bốc cháy, mưa phù từ trên trời rơi xuống vừa tiếp cận liền hóa thành sương, quát: "Nhặt vũ khí của ngươi lên, để tránh cho nói ta thắng không vẻ vang!"

Ngưu Hữu Đạo vẻ mặt mỉa mai: "Dựa vào ngươi? Đối phó vớ loại người tự cho là đúng, không biết nhục như ngươi, không cần dùng đến vũ khí!"

Côn Lâm Thụ giận dữ, cũng không khách khí nữa, vung tay một con hỏa long đánh về phía Ngưu Hữu Đạo.

Thân ảnh Ngưu Hữu Đạo vù một tiếng bắn lên trên không, tránh thoát sự đuổi giết của hỏa long ở dưới chân, thân hình thẳng tắp phóng thẳng tận trời, nháy mắt đã đến độ cao vài chục trượng trên không trung.

Hỏa long lượn vòng, Côn Lâm Thụ trong ngọn lửa cũng phóng lên trời, giống như hỏa cầu lưu tinh đuổi theo Ngưu Hữu Đạo trên không trung.

Ngưu Hữu Đạo trên không thế đã kiệt, thân hình lộn mèo, đầu dưới chân trên, giang hai cánh tay cân bằng, xông về phía Côn Lâm Thụ xông ngược lên.

Hai cánh tay Côn Lâm Thụ xông lên trời vung liên tục, trên người từng con hỏa long bắn ra, giống như một con nhện to mọc ra từng cái chân dài, từng con hỏa long đánh tung về phía Ngưu Hữu Đạo.

Cảnh tráng lệ hung vĩ, không ít người thầm thán phục, Thiên Hỏa Giáo này quả nhiên là không tầm thường.

Lệnh Hồ Thu và Phong Ân Thái thầm lo lắng thay cho Ngưu Hữu Đạo, Côn Lâm Thụ nói là không dùng vũ khí, trên người lại toàn là vũ khí, bây giờ Ngưu Hữu Đạo dường như đã không thể tránh khỏi!

Không ít người cảm thấy quyết sách đối chiến của Ngưu Hữu Đạo là sai lầm, không nên lên không trung, nơi có thể di chuyển để tránh né trên không trung trái lại càng ít.

Toàn bộ người trong đình đã lách mình ra ngoài, ngẩng đầu nhìn trận giao chiến trên không trung.

Một con hỏa long gầm trước mặt, Ngưu Hữu Đạo không tránh không né, một chưởng hứng lấy, đập lên trên con hỏa long, chỉ trong nháy mắt này, toàn thân quá tải, ngọn lửa lập tức bao lại người hắn từ đầu tới chân.

Đám người ngẩng đầu quan sát ở bên dưới âm thầm kêu hỏng bét thay Ngưu Hữu Đạo!

Nhưng mà sự lo lắng của mọi người là dư thừa, Càn Khôn Quyết vốn là âm dương hòa hợp chi thuật, Ngưu Hữu Đạo vốn không sợ lửa, bằng không sao dám ầm ĩ quyết một trận tử chiến!

Điều thật nảy sinh sự uy hiếp đối với Ngưu Hữu Đạo không phải là ngọn lửa, mà là đạo lực công kích của Côn Lâm Thụ kèm theo trên ngọn lửa.

Cho nên cũng không xuất hiện tình trạng ngọn lửa đốt người, hỏa long đâm vào bàn tay của Ngưu Hữu Đạo, lập tức luôn lên trên người hắn, dẫn xuống dưới chân, giống như pháo hoa bắn ra bốn phía tản đi, giống như dưới chân hắn nở ra những đóa hoa lửa, sau đó tan biến ở nơi thăm thẳm.

Từng con từng con hỏa long đánh trúng Ngưu Hữu Đạo, từng ngọn lửa nở rộ ở trên không, một màn huyễn lệ này tô điểm cho bầu trời u ám thêm hoa lệ rực rỡ.

Côn Lâm Thụ giật nảy mình, ngọn lửa vốn chịu sự khống chế của hắn ta, nhưng lại phát hiện ngọn lửa sau khi công kích Ngưu Hữu Đạo, pháp lực bám trên ngọn lửa lập tức tan vỡ, ngọn lửa liền không chịu sự khống chế của hắn ta nữa.

Hỏa Phượng Hoàng quan sát trận chiến sắc mặt biến đổi, Tần Dung trầm giọng nói: "Không ổn, Thiên Hỏa Huyền Công của Thiên Hỏa Giáo không có ảnh hưởng đối với kẻ này."

Nháy mắt biến hóa quá nhanh, tốc độ giao thủ của hai bên cũng nhanh, đợi đến khi mọi người phản ứng kịp, hai bên giao chiến trên không trung, hai người một trên một dưới đã đánh chính diện vào nhau.

Ngưu Hữu Đạp đã vọt vào trong quả cầu lửa bọc lấy Côn Lâm Thụ, Càn Khôn Chưỡng đã một chưởng đánh tung!

Côn Lâm Thụ không tránh kịp, bị Ngưu Hữu Đạo tiếp cận người, trong lúc vội vã đã không còn nhiều lựa chọn, dùng hết tu vi toàn thân, cũng toàn lực đánh ra một chưởng, hai bên chưởng đối chưởng liều mạng!

Ầm! Một tiếng vang dội trên không trung, ngọn lửa trên người Côn Lâm Thụ như gợn sóng tản ra khếch tán giữa không trung, như từng vòng kim cang lửa đánh ra.

Qủa cầu lửa đầu tiên là đánh văng ra như vòng kim cang, sau vòng kim cang lại tan vỡ thành những hình tròn bên lề, hóa thành từng vòng tròn bên lề rồi tiêu tan, hình ảnh này lộng lẫy rực rỡ.

Chớp mắt lúc đối chưởng, Côn Lâm Thụ đã thấy không ổn. Cảm giác quỷ dị sau một chưởng trước đó đánh trúng Ngưu Hữu Đạo lại xuất hiện, giống như chưởng lực của y đánh vào người Ngưu Hữu Đạo không hề có lực, không khác gì đánh vào không khí.

Cảm giác vô cùng hoang đường!

Rõ ràng là đánh trúng!

Rõ ràng đứng ngay trước mặt mình!

Mà lực truyền về tay mình lại là vừa lạnh vừa nóng đan xen, hình thành thế thiêu đốt.

Y lập tức thi pháp hóa giải. Luồng lực nóng bỏng kia không khiến y sợ, cấp tốc bị Thiên Hỏa huyền công của y hòa tan. Khi y dùng Thiên Hỏa huyền công áp chế luồng lực rét lạnh còn lại, may là âm dương tương khắc, tụ tập nhiệt năng hóa giải luồng lực lạnh căm căm kia không phải khó khăn.

Nhưng giao chiến mau chóng trong nháy mắt, đâu ra thời gian cho y từ từ hỏa giải.

Một trên một dưới lướt qua nhau, Ngưu Hữu Đạo sao có thể chỉ đánh một chưởng, một chưởng khác đã nối tiếp ngay sau.

Côn Lâm Thụ giận dữ vung một cánh tay khác đón đỡ, nhưng lại một chưởng nữa của Ngưu Hữu Đạo lách qua chọc tới tới.

Côn Lâm Thụ trúng một chiêu Càn Khôn chưởng vẫn còn chưa hóa giải xong, động tác cứng ngắc, tốc độ phản ứng không thể theo kịp, nào còn có thể chặn được ba chưởng liên tiếp của Ngưu Hữu Đạo.

Ầm! Một chưởng của Ngưu Hữu Đạo xuyên qua giữa hai tay đang vung vẩy của y, khảm vào ngực y!

Côn Lâm Thụ trợn mắt, quai hàm bạnh ra, toàn thân chấn động mạnh, bay ra sau.

Ầm! Song phương đan xen rồi tách ra trong chớp mắt. Ngưu Hữu Đạo bay trên không bù thêm một cước, đạp vào lưng Côn Lâm Thụ!

"Sư huynh!"

Còn chưa thấy cước kích sau cùng, Côn Lâm Thụ vừa trúng một chưởng vào ngực, Hỏa Phượng Hoàng bên dưới đã thốt lên bi thương.

Ngực chịu một chưởng tập trung đủ pháp lực đã khó chịu nổi, sau lưng lại thêm một đòn nghiêm trọng, pháp lực hộ thể trên người Côn Lâm Thụ đã bị phá tan, dường như còn có tiếng xương cốt răng rắc gãy. Bị lực đạo khổng lồ xộc tới, tinh lực của y đã không thể khống chế mà phát tiết ra.