Đạo Quân

Chương 449: Không Dám Tìm Đường Chết




Bùi Tam Nương tay cầm một xấp kim phiếu liếc mắt nhìn, nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo bị quát tới quát lui không có danh dự như vậy, trong lòng không nói rõ được có nên đồng cảm hay không, trong trí nhớ mơ hồ tình cảnh vô tình gặp gỡ ở trên đường đến Đại Tuyết Sơn, người này khi đó vẫn rất tiêu sái, cho dù là bị Sở An Lâu làm nhục, cũng chưa từng tỏ ra thấp hèn như bây giờ, thật là trước khác nay khác.

Nàng ta khi đó quả thực là từng nhận nhânh tình của Ngưu Hữu Đạo, ccho dù là có lòng giúp đỡ một tay, tình hình hiện tại, nàng ta cũng không tiện đứng ra nói gì.

Lùi một bước mà nói, có thể bảo toàn tính mạng đã coi như là không tệ rồi, cũng không cần phải nói thêm gì nữa, nếu như ngay cả một chút khuất nhục này cũng nhịn không được, có thể sống qua được bây giờ cũng khó mà sống qua được sau này.

Ngưu Hữu Đạo chắp tay với đám người trong đình, sau đó quay người liếc mắt ra hiệu với Lệnh Hồ Thu, người phía sau hiểu ý, lập tức theo hắn ra khỏi đình.

Hai người vừa đi xuống thang, một người đi ra từ trong đám người vây xem ở phía đối diện, giơ tay gỡ mặt nạ trên mặt xuống, mỉm cười với hai người.

Côn Lâm Thụ ở trong đình đang muốn nói chuyện nhìn thấy một màn này, tạm thời nhịn xuống, ngoảnh mặt làm thinh.

Ngưu Hữu Đạo và Lệnh Hồ Thu hai mắt nhìn nhau, người lộ diện không phải ai khác, chính là Phong Ân Thái!

Người này không phải đi rồi hay sao? Tại sao trở về rồi? Trong lúc hai người nhìn nhau cơ hồ tâm tình vô ý thức cùng lúc trầm xuống, nói cái gì mà tình nghĩa huynh đệ, hai người không tin lắm, hai người hoài nghi người này vẫn không hề từ bỏ những những công văn xuất cảnh kia, muốn đổi một cách thức khác để chiếm lấy.

Ngưu Hữu Đạo càng có thể hiểu được tâm tiình của người này, bị Thiên Ngọc Môn phái đến làm việc, không lập nên thành tích không nói, ngược lại gây ra phiền phức, e là vội vã lấy công chuộc tội.

Hắn thật đúng là không đoán sai, ngay từ đầu tâng bốc, người lấy một vạn kim tệ mua lấy công văn xuất cảnh ba vạn chiến mã chính là đệ tử của Thiên Ngọc Môn, kiếm bộn rồi!

Kỳ thực Phong Ân Thái cũng không ngờ đến một vạn kim tệ có thể mua lại, bởi vì Ngưu Hữu Đạo chủ trương đấu giá, biết được Ngưu Hữu Đạo là muốn nhờ vào đó thoát khỏi nguy hiểm, gã tốt xấu gì cũng là đại ca kết bái, nghĩ lại, quay đầu thấy Ngưu Hữu Đạo cũng dễ nói chuyện, liền giúp trận đấu giá của Ngưu Hữu Đạo sôi nổi lên, để cho đệ tử trong môn giơ tay lên hưởng ứng trước tiên.

Tuyệt đối không ngờ đến, Ngưu Hữu Đạo ngay cả cơ hội hét giá của những người khác cũng không cho, liền trực tiếp ép bán rồi, buộc đệ tử Thiên Ngọc Môn ép mua, chuyện này là sao.

Bây giờ lộ diện cũng là lo lắng đợi chút nữa hai người họ lẩn trốn xuống nước chạy trốn rồi khó tìm, gã phải hỏi rõ cuộc đấu giá này là sao để có thể đưa ra quyết định, huống hồ chi ngay cả Lệnh Hồ Thu cũng có thể cuốn vào, cũng cho rằng không có chuyện gì.

Hai người nhanh chóng nghênh đón, Ngưu Hữu Đạo trầm giọng nói: "Đại ca, sao ngươi lại đến đây rồi?"

"Để nói sau." Phong Ân Thái nghiêng đầu tỏ ý một chút, chào hỏi hai người rồi liền muốn rời khỏi.

Hai người cố nghi ngờ cũng không tiện ở đây hỏi, cũng đang muốn đi theo gã, ai ngờ đến trong đình lại truyền đến thanh âm nhàn nhạt của một người: "Ngưu Hữu Đạo!"

Ngưu Hữu Đạo ngừng bước, quay người, nhìn về phía Côn Lâm Thụ: "Côn huynh, có gì dặn dò?"

"Sư huynh!" Hỏa Phượng Hoàng kéo tay áo của Côn Lâm Thụ, vẫn như cũ ra hiệu hắn ta đừng làm loạn.

Côn Lâm Thụ nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của nàng, nói khẽ: "Việc hắn nên làm hắn đã làm xong rồi, chuyện của hắn không phải là đã qua rồi sao."

Ngụ ý là, trước đây hắn ta không can dự gì, chính là không muốn làm hỏng việc, bây giờ đối với hoàng đế và tam phái mà nói, Ngưu Hữu Đạo đã không còn giá trị lợi dụng gì nữa rồi.

Nói xong thuận tay đẩy tay của Hỏa Phượng Hoàng ra.

Hỏa Phượng Hoàng muốn nói lại thôi, nàng lo lắng Côn Lâm Thụ xảy ra chuyện, tuy nói Thiên Hỏa giáo sẽ không đem Trác Siêu để vào mắt, nhưng Trác Siêu dù sao cũng là cao thủ hạng nhất trên Đan Bảng, sư huynh chưa chắc đã là đối thủ của Trác Siêu, mà Ngưu Hữu Đạo thế nhưng có thể giết Siêu Trác, trước khi giết Siêu Trác đã rất có tiếng, dưới cái thanh danh vang dội cũng không phải ai ai cũng là hạnh người lừa đời lấy tiếng, e là không có đơn giản như vậy.

Nàng cho rằng giờ đây Ngưu Hữu Đạo thấp hèn rất có khả năng là do tình thế trước mắt bức bách, không dám tìm đường chết!

Nhưng mà khi ở ngay trước mặt mọi người nàng ta cũng không tiện tranh luận gì với sư huynh, hai người nếu như chỉ là quan hệ sư huynh muội trái lại còn dễ nói, nhưng hai người sau này sẽ trở thành phu thê, trước mắt bao người làm nam nhân mất mặt, phu vi thê cương*, sau này khiến người khác nhìn như thế nào?

(*) Phu vi thê cương: nằm ở nghĩa gốc trong “Tam cương ngũ thường” của Nho giáo: quân vi thần cương, phu vi thê cương, phu vi tử cương. Ý nghĩa là người trên (quân, phu, phu) phải chăm sóc, bảo vệ, bao dung người dưới (thần, thê, tử), còn người dưới phải kính nhường, yêu thương, phục tùng và biết ơn người trên.

Côn Lâm Thụ dạo bước tới trước bậc thang, ở trên cao nhìn xuống Ngưu Hữu Đạo, hỏi: "Nghe nói ngươi đã giết Siêu Trác?"

Người ở trong đình, người ở ngoài đình, ánh mắt đồng loạt nhìn chằm chằm về phía hắn.

Một cơn gió thổi đến, Côn Lâm Thụ một thân hồng bào tay áo phiêu phiêu, thêm vào tướng mạo ngọc thụ lâm phong, lộ ra khá là khí phách.

Khí phách này khiến cho không ít người ngoài đình thầm khen, không hổ là con cháu của thế gia vọng tộc.

Chẳng lẽ người này là thân bằng hảo hữu của Trác Siêu? Ngưu Hữu Đạo sửng sốt một chút, theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng mà đây là kết luận đổi mới Đan Bảng Băng Tuyết Các, hắn không tiện ở trước mặt mọi người nói Băng Tuyết Các là đang làm loạn, chỉ có thể khéo léo nói: "Ta làm sao có thể giết Trác Siêu, thực tế là ngay từ đầu Trác Siêu không biết đã bị người nào đánh cho trọng thương, để cho ta nhặt được tiện nghi mà thôi!"

Lệnh Hồ Thu nghe vậy nhìn Ngưu Hữu Đạo, người này hình như không có nói như vậy với mình.

Côn Lâm Thụ thầm nghĩ thì ra là vậy, đã nói rồi, người này làm sao có thể giết chết Trác Siêu? Ngoài mặt lại lạnh nhạt nói:" Khiêm tốn rồi, dưới sự bao vây trùng điệp giết sứ giả nước Yến chẳng lẽ cũng là nhặt được tiện nghi hay sao?"

Ngưu Hữu Đạo không hiểu rõ người này rốt cuộc là có ý gì, đáp: "Côn huynnh anh minh, thật đúng là chiếm được tiện nghi, thật ra thì, sứ giả nước Yến nhìn như là do ta giết, kỳ thực là chết ở trong tay sứ giả nước khác, có một số sử giả của một số nước có khả năng có chút tranh chấp với sứ giả nước Yến, cố ý ngăn chặn pháp sư tùy tùng của sứ giả nước Yến, mới để cho ta nhặt được tiện nghi này."

Lời hắn nói cũng là sự thật, không có đuuợc sự tương trợ của người khác, tình huống lúc đó hắn căn bản giết không nổi Tống Long.

Mà nghe hắn vừa nói như thế, không chỉ là Côn Lâm Thụ, kể cả những người khác ngẫm nghĩ cũng cảm thấy có khả năng, tranh chấp lẫn nhau giữa sứ giả các nước với nhau, hãm hại gài bẫy lẫn nhau gì đó quá bình thường rồi, sứ giả các nước thân ở kinh thành nước Tề không phải là như vậy hay sao.

Nhưng mà Côn Thụ Lâm lại không nói như vậy, hắn ta hôm nay đến, là quyết định chủ ý muốn để Tề Hoàng hiểu rõ chút gì đó: "Ngưu Hữu Đạo, quá khiêm tốn nhưng chỉ là dối trá."

Ngưu Hữu Đạo vội nói: "Không phải khiêm tốn, thực sự là không có bản lĩnh đó."

Côn Lâm Thụ: "Là khiêm tốn hay là dối trá, so tài xem hư thực, nghe nói tu vi ngươi là Trúc Cơ Kỳ, ta cũng là tu vi Trúc Cơ Kỳ, ngươi có bằng lòng tiếp nhận thách đấu của ta?"

Đám người kinh ngạc, bao gồm cả Ngưu Hữu Đạo trong đó, đều không ngờ đến sẽ xuất hiện chuyện này.

Người của Đại Khâu Môn và người của Huyền Binh Tông hai mặt nhìn nhau, không biết Côn Lâm Thụ làm cái trò quỷ gì, đường đường danh môn môn đại phái ở trước mặt mọi người làm như vậy mà nói, có phải là có hiềm nghi ỷ thế hiếp người hay không?